Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 63




"Vậy ngươi lựa chọn, không cần đẩy cho ta!" Bốn lựa chọn này của Tiêu Cửu Thành, không có cái nào bỏ mình xuống, điều này làm cho Thiên Nhã trong lòng hạnh phúc, nhưng lựa chọn thế nào thực sự là việc của Tiêu Cửu Thành.

"Ta chọn, Thiên Nhã cũng phải phối hợp mới được a!" Kỳ thật Tiêu Cửu Thành nghiêng về lựa chọn thứ hai, dù sao dời đô so với xây hành cung quy mô lớn hơn rất nhiều, bị phản đối cũng nhiều hơn.

"Nói sau đi, ngươi cũng nói trong cung không có người tới, chính là không có gì quan trọng, chờ người tới lại nói." Thiên Nhã chính mình lựa chọn làm hòa thượng gõ mõ một ngày.

"Hôm nay ta hồi Thanh Phong Quan một chuyến." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã.

"Ngươi hồi Thanh Phong Quan làm gì?" Thiên Nhã nhíu mày hỏi, giọng điệu giống như đố phụ chất vấn hành tung của trượng phu.

"Thiên Nhã chính là ăn Lục Ngưng Tuyết dấm?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi, nhìn Thiên Nhã tựa như gà chọi tùy thời mà chiến đấu, Tiêu Cửu Thành tâm tình rất vui vẻ, Thiên Nhã thật khẩn trương mình đâu!

"Ai ghen với nàng!" Thiên Nhã khẩu thị tâm phi nói, tuy rằng trong lòng luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành hống nữ nhân như vậy, làm nàng thực không yên tâm, nhưng kêu nàng thừa nhận chính mình thực khẩn trương Tiêu Cửu Thành, sao có thể!

"Thiên Nhã nếu là không yên tâm liền theo ta cùng đến Thanh Phong Quan đi." Tiêu Cửu Thành đề nghị nói.

"Ta mới không có không yên tâm, dù sao ngươi nếu chân trong chân ngoài, ta liền gϊếŧ ngươi!" Thiên Nhã uy hϊếp nói.

"Một mình Thiên Nhã đã khiến cho ta ăn không tiêu, nơi nào còn cần người khác đâu?" Tiêu Cửu Thành ái muội nói.

Thiên Nhã nghe hiểu lời Tiêu Cửu Thành nói, sắc mặt đỏ lên, nhưng là tưởng tượng đến bộ dáng Tiêu Cửu Thành ở trên giường xin tha, vẫn là có chút đắc ý, ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Cửu Thành đại khái không có sức lực ứng phó những người khác.
"Ta không đi, chính ngươi đi thôi." Thiên Nhã không muốn đi Thanh Phong Quan, chỉ là e lệ ngày ấy nàng đem Tiêu Cửu Thành từ Thanh Phong Quan một đường ôm xuống núi.

"Vậy Thiên Nhã chờ ta trở lại, ta liền đi nửa ngày." Tiêu Cửu Thành nói, hôn một cái lên mặt Thiên Nhã.

"Ân." Thiên Nhã nhẹ nhàng lên tiếng, thuận tay ôm eo Tiêu Cửu Thành, hôn lên môi Tiêu Cửu Thành, sau một phen triều miên nồng nhiệt hôn môi mới thả eo Tiêu Cửu Thành ra.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành cánh môi bị mình hôn đến đỏ ửng, giống như một đóa hoa đào, hết sức quyến rũ mị người, làm nàng có chút luyến tiếc để Tiêu Cửu Thành rời đi, hận không thể đè Tiêu Cửu Thành trên giường mà chà đạp.

Tiêu Cửu Thành đang chuẩn bị xoay người rời đi, đã bị Thiên Nhã lại lần nữa duỗi tay kéo nàng vào lòng ngực.

"Thiên Nhã?" Tiêu Cửu Thành có chút khó hiểu nhìn Thiên Nhã, chỉ thấy Thiên Nhã tầm mắt nóng rực, đó ánh mắt Thiên Nhã nhìn nàng mỗi khi hoan hảo. Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, ngày thường đều là mình chủ động trước, sau đó Thiên Nhã đảo khách thành chủ. Hôm nay Thiên Nhã có chút khác thường, xem ra rất không nỡ để mình đi đâu!
Thiên Nhã không nói lời nào, trực tiếp đem Tiêu Cửu Thành ôm ngang vào trong giường, nàng biết là dù Tiêu Cửu Thành có đại sự gì cũng không quan trọng bằng mình.

Sau khi mây mưa, đã là buổi trưa, Tiêu Cửu Thành toàn thân vô lực xụi lơ nằm trên giường, nơi nào còn có khí lực, nàng ghé vào trên đầu gối Thiên Nhã, mệt đến không muốn nhúc nhích.

"Ngươi không phải nói muốn đi Thanh Phong Quan sao? Như thế nào còn không đứng dậy đâu?" Thiên Nhã biết rõ Tiêu Cửu Thành bị chính mình lăn lộn đến không đứng dậy nổi, còn cố ý hỏi.

"Thân thể đều mềm nhũn, hôm nay không đi." Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã rõ ràng chính là cố ý, cố ý không cho chính mình đi Thanh Phong Quan. Tiêu Cửu Thành thật hy vọng mình cùng Thiên Nhã có thể đổi thân thể, sau đó nàng đem những gì Thiên Nhã làm với nàng trả lại gấp đôi, hận chỉ hận thân thể mình quá nhu nhược so với Thiên Nhã, mỗi lần đều là hữu tâm vô lực, nàng muốn Thiên Nhã hai ba lần, tay liền không được, sau đó Thiên Nhã đảo khách thành chủ, không thể làm Thiên Nhã khóc lóc xin tha thật sự hảo tiếc nuối.
Thiên Nhã nghe vậy, không khỏi đắc ý cười, nàng nghĩ ngày sau Tiêu Cửu Thành muốn ra cửa, nàng liền đem Tiêu Cửu Thành trước hung hăng muốn thượng vài lần, hoặc là làm nàng ra không được cửa, hoặc là uy no, không để nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, nghĩ đến, Thiên Nhã đều cảm thấy đây là hảo biện pháp. Bất quá, cũng không thể trách mình muốn tàn nhẫn, bởi vì Tiêu Cửu Thành thật sự quá mê người. Tay nàng vẫn còn trên lưng Tiêu Cửu Thành, dọc theo sống lưng mà vuốt ve lên xuống.

Du͙ƈ vọиɠ vừa mới dịu xuống không bao lâu, thân thể Tiêu Cửu Thành còn mẫn cảm vô cùng, Thiên Nhã không cần làm gì nhiều, chỉ vuốt ve như vậy cũng làm nàng sinh ra từng trận tê dại.

"Thiên Nhã... đừng..." Tiêu Cửu Thành cầu xin tha thứ, nàng cảm giác thân thể mình sớm chịu không nổi.

"Ta hiện tại cái gì cũng không làm, tại sao ngươi lại ướt..." Ngón tay Thiên Nhã thuận theo xương cụt Tiêu Cửu Thành trượt vào giữa hai đùi, dọc theo khe hở sờ đến mật dịch vừa mới chảy ra.
"Thiên Nhã..." Tiêu Cửu Thành thân thể rõ ràng đã mệt mỏi chịu không được, nhưng du͙ƈ vọиɠ lại không biết thõa mãn, bị Thiên Nhã trêu chọc một chút lại lần nữa nổi lên, Thiên Nhã dùng tay nâng mông Tiêu Cửu Thành lên, Tiêu Cửu Thành khe mông cứ như vậy mà nhếch lên cao, hoa huyệt trơn ướt lần nữa bại lộ, mật dịch trơn ướt cùng cánh hoa phấn hồng, nhìn dâʍ mỹ cực kỳ.

Tiêu Cửu Thành nhìn mình bị Thiên Nhã làm thành tư thế này, nàng nằm sấp, mông đưa lên cao, hoa huyệt hiển nhiên không chút che giấu mà bại lộ trong không khí, Tiêu Cửu Thành thấy tư thế này vô cùng xấu hổ, nhưng xấu hổ lại xen lẫn cảm giác hưng phấn lạ thường, để hoa huyệt tuôn ra càng nhiều mật hoa, đem cánh hoa đều dính ướt.

Ánh mắt Thiên Nhã nóng rực nhìn hoa huyệt Tiêu Cửu Thành, cánh hoa tựa hồ còn đang run rẩy, Tiêu Cửu Thành miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật, đều đã ướt như thế. Thiên Nhã dùng ngón tay trêu chọc lộng lấy cách hoa, sau đó từ phía sau đột ngột cắm vào Tiêu Cửu Thành hoa huyệt.
Tiêu Cửu Thành thân thể mềm nhũn làm gì còn chịu nổi dạng này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể lần nữa xụi lơ ngã xuống giường, Thiên Nhã dùng tay còn lại đỡ lấy bụng Tiêu Cửu Thành, không để thân thể nàng đổ xuống.

Theo Thiên Nhã mãnh liệt thế công, mông Tiêu Cửu Thành không khỏi đung đưa theo ngón tay ra vào của Thiên Nhã, cho đến khi kɦoáı ƈảʍ càng lúc càng mãnh liệt đánh tới, Tiêu Cửu Thành rốt chịu không nổi mà hôn mê.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành hôn mê mới có chút hối hận đã muốn Tiêu Cửu Thành một lần nữa, nhưng chỉ cần nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng luôn có loại cảm giác không thể khắc chế, nàng biết chính mình giống như càng ngày càng thích Tiêu Cửu Thành, nhìn không thấy Tiêu Cửu Thành sẽ làm nàng cảm thấy hoảng hốt, vì càng để ý sẽ càng thêm bất an, giống như chỉ có chiếm hữu Tiêu Cửu Thành, làm nàng ấy nở rộ dưới ngón tay nàng xin tha, mới dịu đi nổi bất an vì quá thích một người của nàng.
Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành đang hôn mê, nhẹ nhàng hôn lên tóc Tiêu Cửu Thành, ánh mắt ôn nhu đến mức không giống nàng ngày thường.

Nàng phân phó Văn Trúc lấy một chậu nước ấm, sau đó tự mình vì Tiêu Cửu Thành lau sạch bộ vị giữa hai chân, nơi bị mình làm thành một mảng lầy lội cùng bừa bộn, cánh hoa sưng đỏ sung huyết, khiến nàng không khỏi có chút đau lòng, nghĩ thầm lần sau sẽ ôn nhu một chút. Thiên Nhã động tác vô cùng cẩn thận, không còn dáng vẻ ngạo kiều cùng biệt nữu ngày thường. Thiên Nhã là một người mạnh mẽ và kiêu ngạo, luôn không muốn biểu lộ quá mức yêu thích, tình cảm mãnh liệt sẽ làm nàng không biết làm thế nào cùng bất an, bản năng muốn giấu đi bộ phận nhiệt liệt nhất.

Tiêu Cửu Thành, người đã chìm vào hôn mê, mơ thấy trong mộng Thiên Nhã đối với nàng ôn nhu cực kỳ, ôn nhu đến mức không giống Thiên Nhã.