"Đại sư tỷ, ngươi sẽ đuổi ta khỏi đạo quan sao?" Lục Ngưng Tuyết biết Đại sư tỷ tuyệt đối sẽ không tiếp thu mình, nên sợ Đại sư tỷ trong cơn giận dữ sẽ đuổi mình ra khỏi Thanh Phong Quan.
"Sẽ không, nhưng đêm nay ta liền dọn ra khỏi phòng này, ngươi nên sớm cắt đứt ý niệm cùng ý tưởng không nên có đi." Tô Thanh Trầm nghiêm nghị nói với Lục Ngưng Tuyết.
"Nga." Lục Ngưng Tuyết khó nén được mất mát trả lời.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết mất mát tựa như một bông hoa héo úa thì có chút không đành lòng, nhưng nàng cảm thấy mình không nên dung túng Lục Ngưng Tuyết, nên dẫn nàng ấy trở về con đường đúng đắn.
"Chỉ cần ngươi buông bỏ cảm tình không nên có này, tình nghĩa giữa ta và ngươi vẫn có thể như trước đây vậy." Tô Thanh Trầm nói với Lục Ngưng Tuyết.
"Đại sư tỷ, ta không cầu ngươi đáp lại ta cái gì, chỉ cầu ngươi có thể cho ta như vậy yên lặng thích ngươi, được không?" Lục Ngưng Tuyết khẩn cầu hỏi.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết luôn luôn cùng thế vô tranh, tuy rằng các nàng trụ một phòng rất nhiều năm, Lục Ngưng Tuyết xác thật chưa làm qua bất luận chuyện gì khác người. Tô Thanh Trầm vẫn luôn cảm thấy Lục Ngưng Tuyết y như một đoàn bông cầu, thu mình lại trong thế giới của mình, khép kín, mềm mại đến mức không tổn thương ai, dù có bị người khách tổn thương, miếng bông kia sụp vào cũng có thể tự mình khôi phục. Coi như nàng thích mình thì có thể ảnh hưởng gì đến mình?
"Thôi, ta coi như chưa từng biết đến chuyện này. Còn ngươi nghĩ gì trong lòng, chỉ cần không làm ta khó xử, đều tùy ngươi." Đối với Lục Ngưng Tuyết vô hại, Tô Thanh Trầm vẫn là mềm lòng, không đành lòng trách móc nặng nề, nàng nghĩ tốt nhất là coi như không biết.
"Cảm ơn Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Đại sư tỷ có thể cho nàng.
Tô Thanh Trầm cũng không đáp lại, liền rời đi.
Lục Ngưng Tuyết nhìn bóng dáng Tô Thanh Trầm rời đi, nội tâm vô cùng phiền muộn, lại chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài.
Qua nửa canh giờ, Tô Thanh Trầm nhờ người khác trong quan đến thu dọn đồ đạc của nàng.
"Ngươi làm gì đắc tội Đại sư tỷ rồi?" Nữ quan đến thu dọn đồ đạc của Tô Thanh Trầm bát quái hỏi.
Lục Ngưng Tuyết lắc đầu, sự tình thật sự làm sao có thể kể với người khác, chỉ có thể lắc đầu trầm mặc không nói.
"Ngày thường Đại sư tỷ đối với ngươi tốt nhất, cũng che chở ngươi nhất, ngươi xem cũng không giống sẽ gây chuyện, chắc là do đạo quan xây dựng thêm, Đại sư tỷ dù sao cũng là chưởng môn, một người trụ một phòng cũng là hợp lý." Kia nữ quan xem bộ dạng Lục Ngưng Tuyết thành thật trì độn, cảm thấy Lục Ngưng Tuyết không giống sẽ chọc Tô Thanh Trầm không vui, vì thế tự hỏi tự đáp, tự mình giải thích.
Lục Ngưng Tuyết chỉ có thể ở một bên gật đầu, không dám nói cái gì. Chỉ hối hận lúc mình vẽ tranh sao lại quên đóng cửa, nếu không thì nàng cùng Đại sư tỷ vẫn có thể như trước đây, giờ nhớ đến quá khứ cùng Đại sư tỷ, đều cảm thấy như hy vọng thật xa vời.
Từ sau khi Tô Thanh Trầm dọn đi, ngoại trừ giờ ăn cơm Lục Ngưng Tuyết có thể thấy Tô Thanh Trầm, còn những lúc khác chạm mặt không được vài lần. Trước đây mỗi lần ăn cơm, Lục Ngưng Tuyết đều ra tương đối trễ, còn hiện giờ Lục Ngưng Tuyết đều sớm ra ngoài trông coi, sợ bỏ lỡ cơ hội có thể nhìn thấy Đại sư tỷ trong ngày, cũng bởi vì Đại sư tỷ ăn cơm cũng không chừng, khi thì sớm, khi lại trễ.
Tô Thanh Trầm miệng nói làm như không biết, nhưng chuyện đã biết làm sao có thể xem như chưa từng phát sinh, hiện giờ nhìn Lục Ngưng Tuyết luôn có vài phần mất tự nhiên. Cùng Lục Ngưng Tuyết sớm chiều ở chung mười mấy năm, có thể nói ở Thanh Phong Quan, người nàng quan tâm cùng giữ gìn nhất chính là Lục Ngưng Tuyết, bây giờ vừa nghĩ đến Lục Ngưng Tuyết đối với mình mười mấy năm đều là tình cảm như thế. Có đôi lúc Tô Thanh Trầm nghĩ đến bức họa kia, buổi tối đều không thể hảo hảo ngủ.
Lúc ăn cơm thường xuyên gặp được Lục Ngưng Tuyết, Tô Thanh Trầm tự nhiên hiểu đây không phải trùng hợp, nhất định là Lục Ngưng Tuyết cố ý canh thời điểm mình ăn cơm. Lục Ngưng Tuyết lại thập phần thức thời, vẫn luôn ở chỗ xa xa nhìn trộm mình, không dám quá thận cận, đúng như nàng đánh giá Lục Ngưng Tuyết, thập phần vô hại, thật cẩn trọng tựa như một miếng bông, nhẹ đến mức không có phân lượng, nhưng thể tích lại quá mức khổng lồ, làm người khác không thể nào coi nhẹ.
Lục Ngưng Tuyết yên lặng để ý đến mình, chưa bao giờ chủ động tìm đến mình, thậm chí tranh thủ cũng không biết, hẳn là không dám đi, nhìn Lục Ngưng Tuyết cẩn thận như vậy, thật ra là có sắc tâm mà không có sắc đảm. Trong lòng Tô Thanh Trầm có cảm giác không nói thành lời, có vẻ cũng không thoải mái như vậy. Nàng nghĩ, chắc bởi vì mười mấy năm giao tình với Lục Ngưng Tuyết, bỏ qua tâm tư không nên có của nàng với mình, Lục Ngưng Tuyết có thể chủ động tìm chính mình, nói mấy câu cũng được, xa lánh như vậy luôn có chút không ổn.
Nhưng Lục Ngưng Tuyết không chủ động tới tìm mình, Tô Thanh Trầm tự nhiên cũng sẽ không chủ động tìm Lục Ngưng Tuyết, các nàng liền như vậy giằng co.
==========
Nói đến Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành, từ sau khi hoan hảo chính là thời điểm tình nùng mật ý, cơ hồ hàng đêm sanh ca. Thật đúng là đừng nói, hiện giờ mặt mày Tiêu Cửu Thành không hề có nửa điểm u sầu, ánh mắt luôn tràn đầy niềm vui, trông trẻ trung và quyến rũ hơn trước rất nhiều.
Thiên Nhã hiện giờ chính là không rời được Tiêu Cửu Thành nửa bước, tuy nói không theo Tiêu Cửu Thành hồi cung, nhưng Tiêu Cửu Thành không đề cập đến chuyện hồi cung, nên theo thời gian Thiên Nhã còn muốn lo âu cùng thấp thỏm hơn Tiêu Cửu Thành, nàng biết chuyện này không đề cập đến cũng sẽ không biến mất.
"Ngươi chừng nào thì hồi cung?" Thiên Nhã rốt cuộc nhịn không được hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã ở nơi nào, ta liền ở nơi đó, không trở về cung." Tiêu Cửu Thành cười nói, dường như nàng không thèm để ý đến chuyện hồi cung.
"Ngươi thật có thể từ bỏ đứa con trai nhỏ của mình sao?" Thiên Nhã không tin Tiêu Cửu Thành thật sự có thể tiêu sái cùng tùy hứng như vậy.
"Hoàng đế tuổi nhỏ, ta xác thật không yên tâm, nhưng mà ta lại luyến tiếc Thiên Nhã, cá cùng tay gấu không thể có cả hai, ta có biện pháp nào đâu chứ?" Tiêu Cửu Thành có vẻ đành chịu nói.
"Người muốn cá lẫn tay gấu, sợ đến lúc đó một cái đều không chiếm được! Còn không bằng hồi cung, dạng gì mỹ nhân mà không có!" Thiên Nhã hừ lạnh nói, tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng là trong lòng đối với tình thế khó xử của Tiêu Cửu Thành lại có vài phần không đành lòng.
"Thiên Nhã bỏ được để ta hồi cung sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng biết Thiên Nhã tính tình, nàng ấy một khi thật lòng yêu thích một người, chính là toàn tâm toàn ý đối đãi, nàng mới không tin Thiên Nhã bỏ được để chính mình hồi cung, đặc biệt là trong cung nhiều mỹ nhân như vậy, Thiên Nhã tính tình lại ghen tị, nàng mới sẽ không yên tâm để mình một người hồi cung, chỉ là Thiên Nhã lại như một con vịt chết biệt nữu, miệng cứ luyến tiếc nói chút lời ngon tiếng ngọt.
"Có cái gì hảo luyến tiếc!" Thiên Nhã khẩu thị tâm phi nói.
"Trong cung không có người tới, thuyết minh không có gì đại sự, liền an tâm tiếp tục lưu lại, chờ người tới lại nói." Tiêu Cửu Thành giải thích nói.
Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành ngốc với mình tại nơi này, giống như hòa thượng ngày ngày gõ mõ, không có suy xét đến ngày sau, làm Thiên Nhã có chút chán nản
"Hoá ra, chờ trong cung có việc, ngươi liền đem ta bỏ xuống, lại hồi cung?" Thiên Nhã bất mãn hỏi.
"Trước mắt ta có thể nghĩ đến có bốn cái lựa chọn: Một, ngươi theo ta hồi cung, ngươi không muốn, liền thôi. Hai là ở kinh đô phụ cận xây hành cung, ta tại hành cung xử lý trong triều đại sự, ngươi cũng không muốn, lại thôi. Tam, đó là dời đô về đây, ta cùng Thiên Nhã liền có thể tiếp tục cùng nhau lưu tại nơi này. Bốn, đó là ta từ bỏ nhi tử, mặc kệ sự tình trong triều, lưu tại nơi đây tiếp tục bồi Thiên Nhã. Này bốn điều, lựa chọn đều do Thiên Nhã, chưa nghĩ ra biện pháp khác, Thiên Nhã có đề nghị nào tốt hơn không?"