Lúc Tiêu Cửu Thành tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen, nghĩ đến bản thân bởi vì túng dục mà hôn mê, đối với thể chất nhu nhược của mình thập phần không hài lòng. Bất quá lòng chiếm hữu của Thiên Nhã cũng không phải dạng mãnh liệt bình thường, đừng nói là tới Thanh Phong Quan gặp Lục Ngưng Tuyết, nàng nghĩ Thiên Nhã đại khái ước gì nàng không cần ra khỏi cửa, tuy nhiên Tiêu Cửu Thành cũng không quá ngạc nhiên, bằng không năm đó Thiên Nhã ghen tuông cũng không lộng đến người qua đường đều biết.
"Tỉnh?" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành nằm sấp trền giường, không biết nghĩ cái gì mà không hề chú ý đến sự tồn tại của mình, điều này làm cho Thiên Nhã có chút không cao hứng.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành mị nhãn hàm xuân nhìn về phía Thiên Nhã, cũng nhẹ nhàng gọi tên Thiên Nhã.
"Vừa rồi ngươi nằm suy nghĩ cái gì?" Thiên Nhã thuận miệng hỏi.
"Nghĩ ngươi." Tiêu Cửu Thành đúng sự thật trả lời nói.
"Miệng ba hoa, vẫn còn nói hoa ngôn xảo ngử." Thiên Nhã hừ lạnh nói, những lời ngon tiếng ngọt này Tiêu Cửu Thành hạ bút thành văn, quá hống nữ nhân thật sự làm người không yên tâm, nhưng không thể phủ nhận trong lòng nàng thật hưởng thụ những lời ngọt ngào này.
"Mọi điều nhân gia nói đều là lời nói thật, ta đang suy nghĩ Thiên Nhã tác cầu vô độ như vậy, nếu như ta bị Thiên Nhã lộng chết trên giường cũng là chuyện vui lớn của nhân sinh." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói.
"Đừng cho là ta nghe không hiểu, ngươi là đang oán hận ta làm chậm trễ ngươi ra ngoài, chậm trễ ngươi gặp gỡ dã nữ nhân bên ngoài." Thiên Nhã nói với ngữ khí có chút chua.
"Nào có oán giận, người ta rõ ràng đang hưởng thụ Thiên Nhã hầu hạ, ngày nào đó Thiên Nhã không chạm vào ta, ta mới có thể oán giận đâu!" Từ ngày Thiên Nhã cùng nàng có da thịt chi thân, thì nàng nói những lời tư mật càng không thêm kiêng nể gì.
Thiên Nhã nghe xong trên mặt liền nóng lên, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành càng lúc càng không giống những tiểu thư nhà quan văn luôn theo khuôn phép cũ, cái gì cũng có thể nói ra miệng.
"Ngươi cơm trưa cũng chưa ăn, còn không mau đứng lên dùng cơm." Thiên Nhã lái sang chuyện khác, thúc giục nói. Tiêu Cửu Thành văn luôn trong trạng thái hôn mê nên không có ăn trưa, thật vất vả nàng ấy mới tỉnh, Thiên Nhã làm sao để Tiêu Cửu Thành chịu đói.
"Người ta thân thể vừa toan vừa mềm nhũn, còn có quá mệt mỏi không có sức lực, không muốn đứng dậy..." Tiêu Cửu Thành không để ý Thiên Nhã thúc giục, tiếp tục nằm trên giường.
"Vậy ta đi đem thức ăn mang vào." Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành yếu đuối mềm nhũn, không chút sức lực, nàng nghĩ Tiêu Cửu Thành hôm nay quả thật là bị mình lăn lộn đến tàn nhẫn, cho nên săn sóc chuẩn bị đi lấy đồ ăn, để Tiêu Cửu Thành dùng bữa trong phòng.
"Ân." Tiêu Cửu Thành thân thể xác thật mệt mỏi, cũng lười mặc y phục nên liền đồng ý với đề nghị của Thiên Nhã.
"Nương nương có phải sinh bệnh hay không?" Văn Trúc thấy Thái Hậu nương nương không ăn cơm trưa, bữa tối cũng là tiểu thư bưng vào phòng nên cho rằng Tiêu Cửu Thành thân thể không khỏe, vì thế lập tức quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, nàng chỉ là lười ra cửa." Thiên Nhã ngữ khí có chút mất tự nhiên nói.
Văn Trúc đột nhiên nhớ tới gần đây tiểu thư thường xuyên thay đệm chăn, và chỉ cần đến gần phòng tiểu thư sẽ nghe được âm thanh xấu hổ từ bên trong truyền tới, lập tức nói.
"Tiểu thư, nương nương thân thể yếu đuối không thể so với tiểu thư, tiểu thư võ nghệ cao cường, thân thể cường kiện, tiểu thư cùng nương nương ân ái là chuyện tốt, nhưng vẫn nên kiềm chế một chút, tế thủy trường lưu, đừng đem nương nương lộng hư..." Văn Trúc vô cùng trung thành và tận tâm đề nghị. Tểu thư thân thể hảo, còn nương nương vừa nhìn đã thấy yếu đuối, chắc chắn không chịu nổi tiểu thư giày vò, đem nương nương lộng đến không thể dậy dùng bữa nổi thì có chút quá mức rồi.
Thiên Nhã không nghĩ tới Văn Trúc lại nói trực tiếp như thế, lời này làm Thiên Nhã đỏ bừng mặt lên.
"Chuyện của chủ tử, làm sao đến phiên ngươi nhiều chuyện!" Thiên Nhã có chút thẹn quá hóa giận nói.
Văn Trúc lập tức ngậm miệng rồi yên lặng lui ra, nghĩ thầm tiểu làm được lại sợ người ta nói, nương nương người ta còn không sợ, không đúng, hẳn là nương nương biết không ai dám làm trò trước mặt nàng. Trên thực tế, Văn Trúc xác thật sợ Tiêu Cửu Thành, không quá sợ Thiên Nhã.
Thiên Nhã đem thức ăn vào phòng thì thấy Tiêu Cửu Thành nằm nghiêng trên giường, chăn trượt xuống hông, để lộ ra tấm lưng đẹp đẽ cùng vòng eo mảnh khảnh, thập phần mê người. Rõ ràng vừa rồi bị những lời Văn Trúc nhắc nhở làm cho xấu hổ buồn bực, Thiên Nhã còn đang nghĩ về sau sẽ khắc chế một chút, vậy mà khi nhìn thấy một màn này lại muốn lăn lộn Tiêu Cửu Thành.
"Ăn cơm." Thiên Nhã áp xuống trong lòng tâm viên ý mã, nói với Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã uy ta." Tiêu Cửu Thành ngồi dậy, dùng chăn che khuất thân thể trần trụi của mình, nhìn Thiên Nhã tự mình đem đồ ăn đến, tiến thêm một thước nói. (Chỉ được một tấc lại muốn một thước nè)
Thiên Nhã không lên tiếng, ngồi bên mép giường, thật sự chuẩn bị uy Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới Thiên Nhã vậy mà thật sự uy cơm cho mình, vốn dĩ nàng không ôm hy vọng, dù sao nàng cũng không yếu ớt đến mức cần đến người hầu hạ, nàng chỉ muốn làm nũng với Thiên Nhã mà thôi.
"Thiên Nhã sao đột nhiên đối ta tốt như vậy?" Tiêu Cửu Thành hỏi sau khi ăn xong miếng thức ăn mà Thiên Nhã uy, trong ấn tượng của nàng, Thiên Nhã luôn luôn biệt biệt nữu nữ tiếp thu mình đối với nàng hảo, khó có được chủ động đối với nàng hảo như vậy.
"Ta khi nào đối với ngươi không hảo?" Thiên Nhã bất mãn hỏi ngược lại, trong trí nhớ hữu hạn của nàng, nàng chưa từng đối xử không tốt với Tiêu Cửu Thành.
Trước kia liền không tốt, Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm trong lòng, dù sao Thiên Nhã đều không nhớ rõ, nàng đương nhiên sẽ không nhắc nhở lại chuyện Thiên Nhã không tốt với mình. Chuyện cũ đủ loại, đều không nên để Thiên Nhã nhìn lại. Chỉ là hồi tưởng về lúc đó so với hạnh phúc hiện tại mà nói, khi ấy quả thật ủy khuất vô cùng.
Vào ban đêm, Thiên Nhã không có giày vò Tiêu Cửu Thành nữa, hai người chỉ ôm nhau mà ngủ, cũng cảm thấy thập phần thỏa mãn.
Tiêu Cửu Thành uống nước cũng không quên người đào giếng, hiện tại nàng cũng Thiên Nhã vô cùng hạnh phúc thì không thể không tính tới công lao của Lục Ngưng Tuyết, nàng muốn đi Thanh Phong Quan xác thật là vì tìm Lục Ngưng Tuyết, muốn lấy thêm vài bức họa tốt, thuận tiện hảo hảo ban thưởng Lục Ngưng Tuyết một phen.
Ngày hôm sau, để tránh lại bị Thiên Nhã giày vò đến nổi không thể ra cửa, nên lúc dùng bữa sáng ở bên ngoài Tiêu Cửu Thành cố ý nói muốn đi Thanh Phong Quan.
Thiên Nhã tuy không muốn để Tiêu Cửu Thành một mình đi Thanh Phong Quan, nhưng nàng cũng biết không thể giở lại trò cũ ngày hôm qua, một lần là tình thú, còn nhiều lần sẽ thành ấu trí, chỉ có thể không tình nguyện để Tiêu Cửu Thành đi.
Chỉ là Tiêu Cửu Thành vừa ra khỏi cửa, Thiên Nhã tựa như oán phụ phòng không gối chiếc vậy, nhìn ra ngoài sân chờ Tiêu Cửu Thành trở về, như sắp biến thành hòn vọng phu.
Tiêu Cửu Thành sai người nâng một rương giấy và bút mực tốt nhất theo nàng đến Thanh Phong Quan đưa cho Lục Ngưng Tuyết, nàng nghĩ Lục vẽ tranh khẳng định là hao giấy hao mực, mấy loại giấy bút mực nghiên tốt này có tiền chưa chắc đã mua được, chắc chắn Lục Ngưng Tuyết sẽ thích. Như vậy nàng mới không biết xấu hổ mà cướp đoạt hết họa của Lục Ngưng Tuyết.
Tiêu Cửu Thành vừa đến thì Tô Thanh Trầm không thể không ra chiêu đãi vị khách quý này.
"Tô đạo trưởng, ngươi có việc thì cứ làm, không cần để ý tới ta, ta tự mình đi tìm Ngưng Tuyết." Tiêu Cửu Thành nói với Tô Thanh Trầm, một tiếng Ngưng Tuyết kêu đến thập phần thân mật.
Tiêu Cửu Thành đã nói như vậy nên Tô Thanh Trầm cũng không dám nói thêm gì, nhưng nhìn Tiêu Cửu Thành vào phòng Ngưng Tuyết nàng lại nhớ đến Lục Ngưng Tuyết thích nữ sắc, rồi nhớ ngày ấy Độc Cô Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành xuống núi, trực giác cho nàng biết các nàng đều là những người cùng sở thích. Nếu là cùng sở thích thì không tránh khỏi hiềm nghi, còn ở trong phòng ngẩn ngơ cả một buổi sáng, làm nàng cảm thấy có chút không thoải mái.