Tô Thanh Trầm nhíu mày, nàng không muốn nghĩ lệch đi nhưng tình huống này làm nàng không thể không nghĩ nhiều, nàng nghĩ nàng cần Lục Ngưng Tuyết giải thích, tùy tiện cũng được, nàng nguyện ý tin bất kỳ lời giải thích nào. Tô Thanh Trầm không nói lời nào, chỉ là tâm tình phức tạp đứng một bên đợi Lục Ngưng Tuyết phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Lục Ngưng Tuyết nhìn bức tranh cảm thấy hài lòng mới buông bút, nàng còn không biết mình đã vẽ bao lâu rồi, may mà sư tỷ không đột nhiên trở về, nàng vừa rồi quên khóa cửa. Mới vừa thấy may mắn xong thì đột nhiên cảm giác không thích hợp, theo bản năng quay đầu lại, không nghĩ Đại sư tỷ đã ở phía sau nàng từ lúc nào, cái này làm cho sắc mặt Lục Ngưng Tuyết lập tức trắng như một tờ giấy.
"Đại... sư... tỷ..." Lục Ngưng Tuyết hoảng sợ hét lên khi Tô Thanh Trầm nhìn nàng.
"Bức họa này..." Tô Thanh Trầm muốn hỏi lại thôi, thật sự có chút khó có thể mở miệng.
"Ngươi... nghe... ta giải thích..." Lục Ngưng Tuyết đối mặt Tô Thanh Trầm nhiều năm như vậy, thật vất vả mới không dễ dàng nói lắp nữa, nhưng bây giờ lưỡi giống như bị thắt lại, một chút cũng không lưu loát.
"Hảo, ngươi nói, ta nghe ngươi giải thích." Tô Thanh Trầm ngữ khí cũng không mang nửa điểm chất vấn, hảo nhẫn nại hỏi.
Lục Ngưng Tuyết nhìn Tô Thanh Trầm tư thái ta liền chờ ngươi giải thích, Lục Ngưng Tuyết nhìn xuống tranh mình vẽ, lòng Tư Mã Chiêu rõ như ban ngày, nơi nào còn cần giải thích nữa, nàng chính là ái mộ Đại sư tỷ, đối với Đại sư tỷ có ý tưởng không an phận, bản thân còn có thể giải thích cái gì đây? Trong đầu Lục Ngưng Tuyết trống rỗng, hồi lâu cũng không thể nói ra được lý giải hợp lý, hay một lý do thoái thác che giấu sự thật.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, ngoài trừ sắc mặt càng lúc càng tái nhợt cũng không chịu nói bất cứ điều gì, trong lòng Tô Thanh Trầm chùng xuống, đại khái nàng đã có đáp án. Nhưng thấy Lục Ngưng Tuyết như vậy, nàng có chút không đành lòng bức bách, nghĩ có lẽ tốt hơn là giải quyết như không biết gì. Về phần nàng cùng Lục Ngưng Tuyết, tuyệt đối không thể cùng ở một phòng nữa.
"Bức họa này, ta coi như chưa từng thấy, sau này nhất định không được vẽ lại, ngày mai ta sẽ dọn sang phòng khác." Tô Thanh Trầm xem như không truy cứu việc này, cũng coi như là chủ động vì Lục Ngưng Tuyết giải vây.
Lục Ngưng Tuyết thấy Đại sư tỷ đến lúc này vẫn còn suy nghĩ cho nàng, nghĩ đến ngày mai Đại sư tỷ phải dọn đi, Lục Ngưng Tuyết nghĩ đến mình cũng Đại sư tỷ ngày sau khả năng càng lúc càng xa, Lục Ngưng Tuyết cảm thấy rất khó chịu.
"Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết gọi Tô Thanh Trầm.
"Ngươi nếu không muốn nói, thì đừng nói." Tô Thanh Trầm đối với Lục Ngưng Tuyết vẫn là thập phần mềm lòng, dù sao làm bạn mười mấy năm, tình cảm cũng sâu nặng.
"Đại sư tỷ, ta nói, chính là giống như Đại sư tỷ nghĩ, ta ái mộ Đại sư tỷ, ái mộ Đại sư tỷ mười mấy năm..." Dù sao, Đại sư tỷ cũng sẽ không tiếp thu, Lục Ngưng Tuyết quyết định không thèm giấu nữa, dù gì Đại sư tỷ cũng biết rồi.
Tuy rằng Tô Thanh Trầm đã đoán được vài phần, nhưng khi nghe Lục Ngưng Tuyết trực tiếp nói như vậy, Tô Thanh Trầm vẫn bị chấn động, trong lòng chấn động đến vang lên tiếng ầm ầm, lại có chút không bình tĩnh, nhưng trên mặt Tô Thanh Trầm vẫn cố gắng trấn định.
"Ngươi và ta ở chung gần hai mươi năm, tình cảm thâm hậu, có lẽ không như người nghĩ đâu, giữa ta và ngươi chỉ là tình tỷ muội, người tưởng lầm thành dạng tình cảm khác." Tô Thanh Trầm càng nói, càng cảm thấy Lục Ngưng Tuyết hẳn là như vậy, giải thích thế này, Tô Thanh Trầm cũng có chút nhẹ nhõm.
Lục Ngưng Tuyết liều mạng lắc đầu, rõ ràng không đồng ý lý do thoái thác của Tô Thanh Trầm.
"Đại sư tỷ có lẽ không biết tại sao ta lại bị phụ thân đưa đến Thanh Phong Quan." Lục Ngưng Tuyết ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói.
Tô Thanh Trầm trong lòng chấn động, Lục Ngưng Tuyết xuất thân gia đình giàu có, còn là đích nữ trong nhà, cho dù không được sủng ái thì Lục Chấn Đình cũng nên cho nữ nhi xuất giá, bình thường không ai đem nữ nhi mình đưa đi đọa quan mới đúng, nghĩ lại đúng là hơi kỳ quặc. Ngày đó mình cảm thấy đáng thương nên cũng không truy vấn nguyên nhân Lục Ngưng Tuyết bị đưa đến đạo quan, dù sao cũng khó tránh khỏi có chút khó xử.
"Mẫu thân ta xuất thân dòng dõi thư hương, tính cách cao khiết, sẽ không nịnh nọt lấy lòng phụ thân, hắn lại có rất nhiều mỹ thϊếp nên ta cùng mẫu thân không được hắn yêu thích. Năm ta mười ba tuổi, mẫu thân bệnh nặng qua đời, hắn lại cưới thêm Lữ di nương. Nàng không giống những người khác sẽ đối với ta tràn đầy địch ý, nàng thường xuyên kêu ta vào tiểu viện của nàng, tự mình dạy dỗ cầm kỳ thi họa, chúng ta lâu ngày sinh tình, có tư tình dài đến bốn năm, chỉ là về sau..." Lục Ngưng Tuyết nói đến phần sau thì ngữ khí lập tức trầm xuống, quá khứ quá nhiều thứ không chịu nổi, nàng cũng không muốn đem những sự tình đó nói cho Tô Thanh Trầm.
Tô Thanh Trầm trong lòng cũng đoán được đại khái, tư tình bại lộ mới bị Lục Chấn Đình đưa vào đạo quan. Nàng nhớ rõ hơn một năm sau khi Lục Ngưng Tuyết bị đưa đến Thanh Phong Quan, có một nữ tử diện mạo phong tao, trông không quá đứng đắn đến tìm Lục Ngưng Tuyết vài lần, nhưng Lục Ngưng Tuyết đều tránh không gặp. Nàng kia tựa hồ còn quyên góp nhiều lần tiền nên Tô Thanh Trầm vẫn có ấn tượng, hiển nhiên di nương kia toàn thân mà lui, còn Lục Ngưng Tuyết là thân nhi nữ lại bị đưa vào Thanh Phong Quan, rất có khả năng cái đồ ngốc Lục Ngưng Tuyết này đã chịu hết mọi tội lỗi. Rõ ràng, mười ba tuổi như một tờ giấy trắng, Lục Ngưng Tuyết rất có thể bị Lữ di nương phong tao kia dụ dỗ.
"Lữ di nương kia không phải xuất thân từ gia đình trong sạch đi?" Tô Thanh Trầm nhíu mày hỏi, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với Lục Ngưng Tuyết đều là Lữ di nương làm hại, thậm chí hiện tại yêu thích nữ tử cũng đều là bởi vì Lữ di nương kia, Tô Thanh Trầm trong lòng có chút không thoải mái.
"Lữ di nương tuy rằng xuất thân phong trần, nhưng tài nghệ rất tốt, bốn năm đó cũng đối với ta cực hảo." Nhưng Lục Ngưng Tuyết không nói sau đó lại bị người nọ đủ loại tính kế.
"Sau đó thì sao?" Tô Thanh Trầm lại hỏi. Nàng biết Lục Ngưng Tuyết tính cách, chỉ nhớ rõ người khác hảo, không nhớ người khác bất hảo, Lữ di nương lúc đầu còn tới vài lần, sau đó chẳng quan tâm tới, cái gọi là áy náy, chẳng qua là một chút mà thôi.
Lục Ngưng Tuyết cũng không có trả lời.
"Là nàng hại ngươi lưu lạc đến tận đây đi?" Lục Ngưng Tuyết thái độ chứng thực Tô Thanh Trầm suy đoán.
"Trước sự đủ loại, đều đã là mây khói thoảng qua." Lục Ngưng Tuyết nhẹ nhàng nói, nàng đã từng hận, nhưng hiện tại không thèm để ý, giờ có nhớ tới thì gương mặt người nọ cũng chỉ là mơ hồ.
Lục Ngưng Tuyết không thèm để ý, lại khiến Tô Thanh Trầm cảm thấy khó chịu, nàng nhìn thoáng qua bức họa, trần ngập thất tình lục dục, chỉ có hưởng qua mới có thể họa được như vậy. Lục Ngưng Tuyết đại khái không còn trong sạch, nghĩ đến Tô Thanh Trầm liền mạc danh có chút sinh khí, làm di nương lại đem đại tiểu thư gia chủ dụ dỗ, lấy đi tấm thân trong sạch của thiếu nữ, chắc chắc không phải người tốt lành gì. Phải biết rằng, trong sạch của nữ tử có bao nhiêu quan trọng, nghĩ đến Lục Ngưng Tuyết bị người như thế lừa gạt tình cảm, thậm chí là đùa bỡn, tiện nghi nhiều năm, Tô Thanh Trầm vừa đau lòng vừa sinh khí. Sau đó thấy bộ dáng vân đạm phong kinh, hoàn toàn không để ý kia, liền sinh khí.
"Đối chuyện như vậy, đều có thể không thèm để ý, đại khái chính là loại ngốc tử bị người đem bán còn giúp người đếm tiền." Tô Thanh Trầm ngữ khí có vài phần châm chọc nói.
"Nàng đối ta từng có hảo, cũng có bất hảo, coi như triệt tiêu, lại nói nếu không có nàng, nói không chừng ta sẽ không gặp được Đại sư tỷ, bởi vì gặp Đại sư tỷ, ta liền không hận nàng..." Lục Ngưng Tuyết chưa bao giờ thấy Đại sư tỷ lấy ngữ khí này nói với mình, nàng thập phần luống cuống nhìn Tô Thanh Trầm, giải thích nói.
Tô Thanh Trầm nghe Lục Ngưng Tuyết nói, giống như lập tức liền không có tức giận như vậy.