Tiêu Cửu Thành một bên đánh đàn, một bên thâm tình nhìn Thiên Nhã.
Thiên Nhã cảm thấy thời khắc này ánh mắt của Tiêu Cửu Thành tựa như đang nhìn tình lang vậy, nhu mị mang theo xuân thủy, Thiên Nhã cảm thấy Lý Quân Hạo đã chết kia nhất định cực kỳ thích Tiêu Cửu Thành, bởi vì nàng cũng cảm thấy nếu là nam tử nói, cũng sẽ thích nữ nhân như vậy.
Khi ý thức được mình đang nghĩ cái gì, nội tâm Thiên Nhã cảm thấy môt cảm giác khó chịu, lại có chút hoảng, tuy rằng nàng cũng không biết mình hoảng cái gì.
"Thiên Nhã muốn hay không cũng đàn một khúc?" Kết thúc một khúc, Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã đang nhìn chính mình.
Thiên Nhã lắc đầu, trước kia nàng cảm thấy chính mình còn tính không tồi, hiện giờ phát hiện chính mình họa không bằng Lục Ngưng Tuyết, cầm kỹ không bằng Tiêu Cửu Thành, thật là thua chị kém em.
Tiêu Cửu Thành khởi dây đàn, lại gảy một khúc, Thiên Nhã nhìn nghe, nghĩ thầm, Tiêu Cửu Thành liền đàn một đêm, nàng đều sẽ không cảm thấy chán đi.
Chỉ lúc khúc thứ hai kết thúc, Văn Trúc tới gõ cửa.
"Tiến vào." Thiên Nhã nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, liền làm Văn Trúc tiến vào.
"Nước ấm đã chuẩn bị hảo, nương nương cùng tiểu thư muốn tắm gội sao? Nương nương cùng tiểu thư là cùng nhau tắm hay ra tách ra?" Văn Trúc cảm giác tiểu thư nhà nàng cùng nương nương giao tình hẳn là cực hảo, bằng không lúc trước nương nương sẽ không đem chính mình tẩm cung nhường cho tiểu thư, hiện giờ, tiểu thư cũng sẽ không đem nương nương mang về chính mình khuê phòng. Tựa như giờ phút này, nương nương đánh đàn, tiểu thư nghe khúc, nàng cảm thấy nương nương cùng tiểu thư chi gian quả thực thân mật đến đã không thèm để ý thân phận, đại khái liền tình cùng tỷ muội, kia cùng nhau tắm gội, cũng không có quan hệ gì.
Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã đều sửng sốt một chút, các nàng là trăm triệu không nghĩ tới, Văn Trúc thế nhưng sẽ dò hỏi các nàng muốn hay không cùng nhau tắm gội, rõ ràng đều cảm thấy thập phần không thích hợp, nhưng là Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã liếc mắt nhìn đối phương, cũng không biết từ đối phương nhìn ra chút gì.
"Ta đều có thể, Thiên Nhã để ý sao?" Tiêu Cửu Thành lời này rõ ràng là đang nói, chỉ cần Thiên Nhã không chê, nàng là nguyện ý cùng nhau tắm.
"Ngươi là khách, ngươi tắm trước đi." Thiên Nhã tưởng tượng đến hình ảnh, chính mình cùng Tiêu Cửu Thành cùng nhau tắm gội, liền cảm giác thật sự là quá xấu hổ, đặc biệt là nàng thế nhưng nhịn không được liền nghĩ đến bức họa kia của Lục Ngưng Tuyết, hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh, cho nên bản năng liền cự tuyệt khả năng này.
Tiêu Cửu Thành đối với việc này vừa chờ mong lại vừa ngượng ngùng, nghe Thiên Nhã nói như vậy, nàng thở dài nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thập phần mất mát, nguyên lai chờ mong quá nhiều.
"Đêm nay nương nương cùng tiểu thư cùng nhau ngủ đi?" Thời điểm xây phòng, nàng đem phòng cho tiểu thư và hạ nhân đều dự để lại, sau đó còn hai ba gian phòng thì thiết kế giống như phòng hạ nhân, nàng không thể ủy khuất Thái Hậu nương nương ở phòng hạ nhân, cũng chỉ có thể đem Thái Hậu an trí ở phòng lớn nhất cũng là tốt nhất, chính là phòng của tiểu thư.
Thiên Nhã lại sửng sốt một chút, nàng cùng Tiêu Cửu Thành ở cùng nhau? Nghĩ đến, tâm tình liền rất không bình tĩnh.
"Thiên Nhã, có thể chứ?" Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng hỏi, tuy không thể cùng Thiên Nhã cùng nhau tắm gội, nhưng là nếu có thể cùng Thiên Nhã ở cùng nhau, kia cũng là cực hảo.
"Không còn phòng khác sao?" Thiên Nhã hỏi Văn Trúc, Thiên Nhã không có ý thức được chính mình hiện tại đặc biệt chú ý tránh cho mình cũng Tiêu Cửu Thành thân mật quá mức, có lẽ bởi vì trong lòng nàng có quỷ nên mới thảo mộc giai binh như vậy. (Thảo mộc giai binh: nghĩa đen là xem cây cỏ đều là kẻ thù, và có thể hiểu là vì hoài nghi quá mà hoảng sợ)
"Có, nhưng là quá đơn sơ, sợ nương nương trụ không quen." Văn Trúc thật lòng trả nói.
"Vậy được đi." Thiên Nhã có chút miễn cưỡng nói.
"Vậy ta liền để Thuận thúc mang nước vào, nương nương tắm gội ngay trong phòng tiểu thư liền tốt." Văn Trúc nói xong liền ra ngoài để Thuận thúc đem thùng tắm dọn vào.
Tiêu Cửu Thành vốn dĩ đối Văn Trúc có thể đạt được Thiên Nhã thân cận cùng tín nhiệm có chút không thoải mái, chỉ là nàng không nghĩ tới này Văn Trúc nhưng thật ra thức thời, thế nhưng đem chính mình an bài ở Thiên Nhã phòng, nghĩ đêm nay chính mình có thể cùng Thiên Nhã cùng giường cộng miên, tâm tình của nàng liền âm thầm mừng rỡ, thậm chí có chút kích động.
Thùng tắm trang bị đủ nước nóng, sau khi điều đủ độ ấm, Văn Trúc liền kéo bình phong vây quanh thùng tắm.
"Nương nương, nước ấm chuẩn bị tốt, nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội." Văn Trúc tận lực biểu hiện đúng quy củ trong cung, sau khi rời cung thì nàng đều đem cung quy ném ra sau ót, nên thời khắc này liền nơm nớp lo sợ, sợ có nửa điểm hầu hạ không chu toàn.
"Đều xuất cung, liền đem cung lễ để một bên đi, không cần câu nệ, liền xem ta giống như tiểu thư nhà ngươi." Tiêu Cửu Thành ngữ khí mềm nhẹ đối Văn Trúc nói.
"Vâng." Văn Trúc tuy rằng cảm thấy Thái Hậu nương nương biểu hiện đến bình dị gần gũi, nhưng là nàng vẫn là không dám có nửa điểm chậm trễ.
Sau khi Văn Trúc giúp Tiêu Cửu Thành tẩy xong đầu, Tiêu Cửu Thành liền cho Văn Trúc lui xuống đi, nàng luôn luôn không cần cung nhân hầu hạ chính mình tắm gội.
Thiên Nhã cũng không có đi ra ngoài, mà tùy ý muốn tìm quyển sách xem, chỉ là nàng cảm giác bản thân tựa hồ không yên ổn, làm nàng không nhìn vào bất luận một chữ nào, bản năng liền nhìn về phía bình phong mà Tiêu Cửu Thành đang ở bên trong. Tiêu Cửu Thành tựa hồ đã thoát y phục, thân hình với những đường cong quyến rũ của nàng có thể thông qua bóng trên bình phong mà ngắm đến rõ ràng. Thiên Nhã không khỏi nghĩ đến lần trước bản thân trong lúc vô tình nhìn thấy thân thể Tiêu Cửu thành, tựa hồ cùng đường cong mê người kia giống nhau, nhìn lén đường cong mà Thiên Nhã cảm thấy một cỗ xấu hổ cùng cảm giác khô nóng, nàng nhanh chóng thu tầm mắt lại, không dám xem nữa, chỉ là tiếng nước ào ào giống như tiếng lòng nàng lúc này, một khắc cũng không được an bình.
Tiếng nước đã ngừng nhưng âm thanh ồn ào trong lòng vẫn chưa dừng lại, Thiên Nhã cảm thấy mình trở nên rất kỳ quái.
Tiêu Cửu Thành tắm xong nhìn đến một bên y phục được Văn Trúc chuẩn bị xong, vừa thấy liền biết, đây đều là y phục Thiên Nhã đã mặc qua. Văn Trúc nói, yếm là Thiên Nhã đã dùng qua một hai lần, còn tiết khố là mới chưa có dùng qua. Tiêu Cửu Thành cầm qua yếm Thiên Nhã đã dùng qua, trời xui đất khiến liền đưa chiếc yếm kia cùng tiết khổ lên mũi ngửi ngửi. Lúc nàng ý thức được hành động của mình, trong nháy mắt xẩu hổ đến đỏ bừng mặt, nàng thế nhưng làm ra chuyện đáng thẹn như vậy. Nhưng tưởng tượng đến quần áo này đều dính qua Thiên Nhã khí tức, đối Tiêu Cửu Thành tới nói đều là không giống nhau, tựa như khăn tay lần trước vì Thiên Nhã lau mồ hôi, nàng đến bây giờ còn tùy thân mang theo.
Tiêu Cửu Thành sợ chính mình càng thêm thất thố, liền nhanh chóng đem quần áo đều mặc vào, Thiên Nhã cái yếm đối Tiêu Cửu Thành quá lớn, có chút lỏng le treo trước ngực nàng. Tiêu Cửu Thành nghĩ Thiên Nhã dùng nhất định vừa vặn, Thiên Nhã ngực nhìn liền thập phần ngạo nghễ, nghĩ đến ngực Thiên Nhã đầy đặn mềm mại, Tiêu Cửu Thành mặt lại một trận hồng nhiệt. Tiêu Cửu Thành không dám lại nghĩ nhiều, vội vàng đem quần áo mặc vào, liền ra ngoài.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành ra tới, ăn mặc chính mình y phục, có vẻ hơi rộng, nhưng mặc ở trên người Tiêu Cửu Thành, luôn có loại nói không rõ, nói không rõ mị người. Tiêu Cửu Thành đã là thành thục đến giống quả treo ở ngọn cây cao nhất, lớn nhất, chín nhất, mê người nhất. Hiện tại Tiêu Cửu Thành nhưng thanh nhã thoát tục, lại có thể nhu mị quyến rũ, nhưng nàng bằng tâm ý tùy ý biến hóa, chỉ là làm người nhìn tâm tư ngứa ngáy khó nhịn. Thiên Nhã không biết tâm tư bản thân ngứa ngáy, chỉ cảm thấy nhìn xem Tiêu Cửu Thành thì trong lòng luôn không thể bình tĩnh, cảm thấy không thể nhìn nhiều nhưng lại không thể ngừng lại.
Thiên Nhã với mười bảy năm ký ức còn chưa kịp thích qua nam nhân, đã bị Tiêu Cửu Thành ý thức thành thục dẫn dụ. Nếu Thân Nhã chưa từng biết tới nữ tử cũng nữ tử còn có thể thân mật như vậy, cõ lẽ nàng sẽ không bị Tiêu Cửu Thành mê hoặc, chính là không có nếu như, thời khắc này nàng đang bị Tiêu Cửu Thành dẫn dụ đến xuân tâm nhốn náo, rối loạn phương tâm.