"Thiên Nhã, ta tắm xong rồi." Tiêu Cửu Thành bước ra, đi tới bên Thiên Nhã đang nhìn mình.
Tiêu Cửu Thành tới gần làm Thiên Nhã ngửi thấy hương thơm như có như không trên người nàng, nhiễu đến Thiên Nhã có chút hoảng hốt.
"Ta đi tắm." Thiên Nhã nói xong, liền vội vàng trốn đi, như sợ hương thơm mê người trên thân Tiêu Cửu Thành giống như dây leo đem mình cuốn lấy không thả.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã vội vàng chạy đi, lại cảm thấy Thiên Nhã tựa hồ đang trốn tránh mình, nàng câu môi mỉm cười, Thiên Nhã để ý liền tốt, nàng sợ nhất Thiên Nhã thờ ơ.
Thiên Nhã chạy vào trong bình phong, gọi Văn Trúc tới.
"Ta kêu Thuận thúc lại đem nước nóng đổi qua." Văn Trúc nói.
"Hắn đã bận rộn cả ngày, một lần nữa đổi nước nóng sẽ phí không ít công sức, ngươi để hắn thêm chút nước ấm liền hảo." Thiên Nhã ngược lại thông cảm hạ nhân, này thùng tắm không nhỏ, đi tới đi lui không biết phải xách bao nhiêu thùng nước nóng. Tiêu Cửu Thành là Thái Hậu cao quý chắc là rất thích sạch sẽ, nên nước này hẳn là không bẩn bao nhiêu, chính mình liền tạm chấp nhận một chút.
"Hảo, ta đây liền để Thuận thúc thêm chút nước ấm." Văn Trúc một phương liền cảm thấy tiểu thư nhà nàng cùng Thái Hậu nương nương tình nghĩa quả nhiên không bình thường, về phương diện khác lại cảm thấy nhà nàng tiểu thư xác thật là một chủ tử tốt, phi thường săn sóc hạ nhân. Nàng càng cảm thấy tiểu thư là một người ngoài lạnh trong nóng, tiểu thư nhà nàng chỉ là thoạt nhìn cao ngạo, chứ thực chất bên trong vẫn là phi thường thiện lương.
Thuận thúc thêm hai thùng nước ấm lúc sau, nhiệt độ liền không sai biệt lắm.
Vì thế Thiên Nhã liền tắm gội nước ấm mà Tiêu Cửu Thành đã tẩy qua, từ sau khi nàng nhìn xuân cung đồ, nàng đối với Văn Trúc hầu hạ mình tắm có chút không tự nhiên nên tự mình tắm.
Thiên Nhã ngâm trong nước ấm, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành cũng tại nước ấm này ngâm qua, trong lòng luôn có loại cảm giác không thể nói thành lời, luôn cảm thấy dóng nước từng chảy qua mỗi tấc thịt da trên thân thể Tiêu Cửu Thành mà thời khắc này lại bao trùm lấy da thịt của mình, không hiểu sao lại mơ hồ có chút xấu hổ. Thiên Nhã lại cảm thấy hôm nay gặp lại Tiêu Cửu Thành thì nàng luôn nghĩ đến những chuyện kỳ quái này, khiến nàng vì những chuyện kỳ quái đó mà xẩu hổ, buồn bực.
Tiêu Cửu Thành cũng chú ý nhất cử nhất động của Thiên Nhã, so với Thiên Nhã thì nàng nghĩ càng quá phận hơn, nàng tự nhiên cũng chú ý tới việc Thiên Nhã vậy mà nguyện ý tắm nước ấm mình đã dùng qua, luôn cảm thấy đây là sự tình cực kỳ thân mật, cũng không biết Thiên Nhã có quá để ý hay không? Nàng thậm chí còn nghĩ đến, nước ấm kia chảy xuôi qua thân thể mình, nhất là bộ vị tư mật, hiện giờ cũng cùng thân thể Thiên Nhã thân mật thϊếp hợp lại với nhau, giống như chính mình vuốt ve mỗi tấc da thịt của nàng ấy, nghĩ đến như vậy, Tiêu Cửu Thành phát hiện mình có chút động tình, bụng dưới hơi hơi ấm áp, giữa hai chân có chút ươn ướt.
Tiêu Cửu Thành không dám lại nghĩ đến, nàng nhớ đến bức họa vừa rồi Thiên Nhã không cho nàng xem, làm nàng vô cùng tò mò, thừa lúc Thiên Nhã đang tắm nàng lén xem một chút. Tiêu Cửu Thành lặng lẽ đi đến trước kệ sách, lấy bức họa Thiên Nhã giấu tận bên trong cùng ra, sau đó nhẹ nhàng mở ra, toàn bộ quá trình giống như một trên trộm làm Tiêu Cửu Thành thập phần chột dạ.
Chỉ là lúc Tiêu Cửu Thành mở ra bức họa này, ngay lập tức chấn động, cảnh tượng kia làm người đỏ mặt tía tai, đó là hai nử tử quần áo không chỉnh tề đang làm sự tình khiến người khác thấy thẹn. Trước khi nàng xuất giá, đang từng xem qua nam nữ xuân cung đồ mà mẫu thân nàng nhét trong rương của hồi môn, nhưng nữ nữ thì chưa từng gặp qua, lần này thật sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nổi làm Tiêu Cửu Thành mặt đỏ tai hồng. Bây giờ thì nàng minh bạch vì sao vừa rồi Thiên Nhã không cho nàng xem, xấu hổ như vậy, Thiên Nhã làm sao dám để mình nhìn đến đây?
Nghĩ đến Thiên Nhã cất giữ một bộ nữ nữ xuân cung đồ, thậm chí đã từng xem qua, Tiêu Cửu Thành tưởng tượng đến khả năng này thì tâm trạng còn kích động hơn xem qua nội dung bức tranh. Thiên Nhã xem qua lại còn cất giữ, có nghĩa là không bài xích, thậm chí còn biết được giữa hai nữ tử như thế nào thân mật. Nghĩ đến lần này ở chung Thiên Nhã cho mình cảm giác rõ ràng bất đồng với lúc ở trong cung, ánh mắt nhìn mình cũng không còn thuần túy, chẳng lẽ là do bức họa này ảnh hưởng? Tiêu Cửu Thành cảm thấy người chưa bao giờ chịu qua phương diện vỡ lòng như Thiên Nhã vô cùng có khả năng sẽ bị bức họa này "Dạy hư", đây là tình huống làm Tiêu Cửu Thành phi thường vui mừng, thậm chí còn cảm thấy bức họa này giống như trời trợ giúp.
Giờ phút này tâm trạng Tiêu Cửu Thành thập phần kích động, nàng nghĩ đêm nay có lẽ có thể đi thử Thiên Nhã một phen, bởi vì mặc kệ là thiên thời địa lợi nhân hoà, đều cung cấp cho nàng cơ hội ngàn năm có một.
Tiêu Cửu Thành nghe được bên trong Thiên Nhã đã ngừng tiếng nước tắm gội, nàng nhanh chóng đem bức họa cuốn lên trả về chỗ cũ.
Thiên Nhã mặc xong quần áo, sau đó gọi Văn Trúc để Văn Trúc đem bình phong dẹp đi xuống, rồi gọi Thuận thúc đem nước ấm cũng dọn đi.
Thiên Nhã tắm xong, nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đang ngồi ở chỗ mình vừa ngồi, cũng đang xem thư mình vừa xem. Vừa rồi nàng tắm gội không nhìn thấy được Tiêu Cửu Thành còn đang nghĩ đến nàng ấy, giờ phút này nhìn Tiêu Cửu Thành, trong lòng Thiên Nhã nhịn không được nhảy nhót, nhịn không được nhìn thêm một chút, thật là càng nhìn càng thấy đẹp. Trước kia nàng cảm thấy trong thiên hạ, không có mỹ nhân nào so với mình càng mỹ, chính là hiện giờ, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành đẹp liền quên chính mình cũng là mỹ nhân. Thiên Nhã thật nhanh phát hiện mình như một tên đăng đồ tử, luôn nhìn chăm chằm nữ tử là Tiêu Cửu Thành, cảm thấy chính mình càng thêm không bình thường. Nàng nghĩ nhất định là do Tiêu Cửu Thành kia lừa mình, nói nàng cùng mình đã từng cực kỳ thân mật, còn bị xuân cung đồ nữ nữ kia làm hại. Hiện giờ nàng lại cảm thấy, nếu như là Tiêu Cửu Thành thì lời hoang đường hay thậm chí là đồ bên trong kia, nàng tựa hồ đều sẽ không bài xích. Ngay lúc ý thức được mình suy nghĩ cái gì thì Thiên Nhã cực kỳ hoảng hốt, đối với tâm tư của mình càng thêm ảo nảo cùng bất an.
"Thiên Nhã cũng tắm xong rồi?" Tiêu Cửu Thành cảm thấy có người nhìn mình liền ngẩng đầu lên, thấy quả nhiên là Thiên Nhã, trong lòng cảm thấy dị thường ngọt ngào, mặc dù nàng cũng nhìn thấy Thiên Nhã thu lại ánh mắt hoảng loạn. Bất quá, nàng vẫn là vô cùng ôn nhu chủ động cùng Thiên Nhã nói.
Thiên Nhã suy nghĩ không chỉ hoang ngôn cùng xuân xung đồ kia làm hại mình như vậy, cũng phải trách Tiêu Cửu thành, không phải sao? Giờ phút này Tiêu Cửu Thành giống như một cái họa thủy, liếc mắt đưa tình với mình, giống như mình là người trong lòng nàng, nhưng Thiên Nhã lại không xác định được có phải mình suy nghĩ nhiều hay không. Dù sao trước kia Tiêu Cửu Thành đều nhìn mình như vậy, lúc còn ở trong cung thì nàng không có suy nghĩ gì, nói đến lại trách Lục Ngưng Tuyết, vì cái gì bán cho mình cái loại đồ này chứ. Rốt cuộc Thiên Nhã đã đem những khác thường của mình đỗ hết lên người Lục Ngưng Tuyết vì đã đưa mình nữ nữ xuân cung đồ.
"Ân, tắm xong rồi." Thiên Nhã nhẹ nhàng trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cửu Thành, luôn cảm thấy đôi mắt kia quá câu nhân.
Sau khi Thuận thúc đem nước ấm ra ngoài hết thì cùng Văn Trúc lui ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã vừa mới tắm xong. Văn Trúc bọn họ đi ra ngoài, Thiên Nhã luôn cảm thấy đêm nay để Tiểu Cửu Thành trụ lại phòng mình đúng là không tốt lắm, giờ phút này đơn độc đối mặt Tiêu Cửu Thành, đặc biệt không được tự nhiên, trong lòng giống như có kiến bò, tưởng tượng đến chính mình đêm nay cùng Tiêu Cửu Thành cùng giường cộng miên, tâm tư càng không bình tĩnh, đêm nay từ lúc một lần nữa nhìn thấy Tiêu Cửu Thành thì tựa hồ hết thảy đều không giống như trước,
Thiên Nhã là mới biết yêu, còn Tiêu Cửu Thành đã đè nén tình yêu với Thiên Nhã đã lâu, tình cảm đã không lường được, giống như gợn sóng, trông thì bình tĩnh nhưng kỳ thật vô cùng nguy hiểm, tùy thời mà động, tùy thời mà trỗi dậy. Cho nên giờ phút này, Tiêu Cửu Thành cũng chỉ là nhìn có vẻ bình tĩnh hơn so với Thiên Nhã mà thôi.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã chỉ đứng đó, tựa hồ không dám tới gần chính mình nàng nàng ngườ lại chủ động, làm bộ tự nhiên tiến lên, sau đó duỗi tay bắt lấy tay Thiên Nhã.
"Thiên Nhã lại đây xem, mấy chữ này do ta viết, viết có được hay không?" Tiêu Cửu Thành lôi kéo Thiên Nhã, thái độ hào phóng, tư nhiên giống như tìm tri kỷ vậy.
Đáng thương cho Thiên Nhã, thân thể cứng đờ, chỉ cảm thấy vừa rồi bị Tiêu Cửu Thành bắt được tay, cảm giác có một cổ tê dại làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.