"Đã hơn bốn tháng không thấy, Thiên Nhã có từng nhớ ta không?" Sau khi những người khác đều đi xuống, Tiêu Cửu Thành đột nhiên hỏi.
"Ta nhớ ngươi làm gì?" Thiên Nhã hỏi ngược lại, kỳ thật nàng nhớ tới Tiêu Cửu Thành số lần không tính là ít, nhưng nàng sẽ không hướng Tiêu Cửu Thành thừa nhận chính mình nghĩ tới nàng ấy.
"Ngươi mất trí nhớ sau khi tỉnh lại, ta là người ngươi nhận thức đầu tiên, ta cho rằng, ta đối với ngươi ít nhiều có chút đặc biệt." Tiêu Cửu Thành ngữ khí mềm nhẹ nói.
"Là đặc biệt, ngươi chính là cừu nhân thê tử." Thiên Nhã trong lòng không phủ nhận Tiêu Cửu Thành đối với chính mình hiện tại mà nói, cùng người khác có chút không giống nhau, nhưng nàng cảm thấy là do thân phận đặc thù của Tiêu Cửu Thành mà thôi.
"Nhưng ta không phải kẻ thù của ngươi. Ngươi chưa từng nhớ ta, ta lại rất nhớ ngươi." Tiêu Cửu Thành muốn nói cho Thiên Nhã, chính mình bởi vì nàng mới gả cho Lý Quân Hạo, chỉ là hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp.
"Vậy ngươi nhớ ta làm gì?" Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói nhớ mình, trong lòng nàng là cao hứng nhưng lại cảm thấy khó hiểu, nàng cảm thấy lấy thân phận của Tiêu Cửu Thành thì không có lý do gì để nhớ mong mình, trừ phi...
"Ta cũng không biết vì sao luôn nghĩ đến ngươi, có lẽ là ở trong cung có chút tịch mịch đi." Tiêu Cửu Thành làm bộ chính mình cũng không biết nguyên nhân nói.
Nói đến tịch mịch, Thiên Nhã nhưng thật ra có chút đồng cảm vì bản thân nàng cũng vậy. Rời khỏi hoàng cung, mặc dù có Văn Trúc lưu lại bên cạnh nàng làm nàng không đến mức quá cô độc, nhưng suy nghĩ của nàng cùng Văn Trúc hoàn toàn bất đồng, có nhiều thứ nàng nói Văn Trúc đều không hiểu được, Văn Trúc ham thích những việc vụn vặt trong sinh hoạt thường ngày, còn nàng đối với những thứ này lại không hứng thú. Đối với Thiên Nhã mà nói, nàng thà nguyện ý nghe Tiêu Cửu Thành nói này nọ, hoặc là kỳ văn dị sự, hoặc triều cục chính sự, Tiêu Cửu Thành luôn có cách kiến giải độc đáo mà sâu sắc, như vậy tài học, bất đồng với các khuê trung nữ tử ra vẻ đần độn vô vị. Cho nên Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã thật sự quá thú vị
"Ngươi không muốn tịch mịch còn không đơn giản, có rất nhiều người trong cung giúp ngươi giải quyết." Thiên Nhã không cho là đúng nói, lấy địa vị Tiêu Cửu Thành hôm nay, còn có cái gì không chiếm được đâu!
"Những người đó đều là để lấy lòng ta, không có nhiều ý nghĩa, Thiên Nhã cùng bọn họ không giống nhau." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã nói.
Thiên Nhã phát hiện Tiêu Cửu Thành nói chuyện, tổng ái xem chính mình, xem đến nàng trong lòng đều có chút không được tự nhiên.
"Người sở dĩ thích cao cao tại thượng thân phận, còn không phải là muốn được mọi người lấy lòng sao?" Ít nhất lấy Thiên Nhã hữu hạn mười bảy năm ký ức, nàng nhớ rõ chính mình thích tất cả mọi người lấy lòng nàng, nàng cũng không tin Tiêu Cửu Thành không thích cảm giác như vậy, nhiều lắm là muốn thử xem cảm giác mới mẻ mà thôi.
"Nguyên lai Thiên Nhã nghĩ như thế, vậy Thiên Nhã theo ta hồi cung, ta có thể cho ngươi cao cao tại thượng thân phận, làm tất cả mọi người lấy lòng ngươi." Chỉ cần Thiên Nhã muốn, chính mình liền cấp cho nàng hết khả năng mình có thể.
"Kia không phải liền phụ thuộc vào ngươi cáo mượn oai hùm sao? Không thú vị!" Thiên Nhã khinh thường nói.
Tiêu Cửu Thành nghe liền cười, đây là Thiên Nhã tính cách, không thích cáo mượn oai hùm, Thiên Nhã thà rằng chính mình là lão hổ cũng không hy vọng chính mình là hồ ly.
"Ngươi cười cái gì?" Luôn cảm giác chính mình bị Tiêu Cửu Thành giễu cợt, Thiên Nhã bất mãn hỏi.
"Ta thích Thiên Nhã tính tình thẳng thẳn." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói, nàng thực thích cảm giác ở chung hiện tại cùng Thiên Nhã, không giống lúc trước mang gánh nặng tâm lý giấu diếm với Thiên Nhã, giờ khắc này, nàng mới cảm thấy chân chính nhẹ nhàng và vui mừng. Đúng vậy, chỉ cần như vậy nhìn Thiên Nhã, nàng trong lòng liền cảm thấy vui mừng vô cùng.
Tuy rằng Tiêu Cửu Thành nói thích chính mình tính tình, nhưng Thiên Nhã luôn cảm thấy giống như Tiêu Cửu Thành nói thích chính mình, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, Tiêu Cửu Thành đối với mình thật sự không tầm thường, đương nhiên nàng không xác định được có phải do mình đa tâm hay không. Dù sao nữ tử cùng khuê mật cũng thập phần thân mật, nàng lại nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Cửu Thành đem mình thành khuê mật? Nhưng vô luận như thế nào, đối với sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã vẫn thật cao hứng, tâm dường như cũng không có trống vắng cùng bi thương như vậy.
Lúc các nàng dùng xong cơm tối thì bên ngoài trời lại mưa to, giọt mưa rơi trên mái ngói kêu từng tiếng tí tách.
"Thiên Nhã, ta có thể theo ngươi cùng đi khuê phòng của ngươi sao?" Nếu là khách nhân bình thường, gia chủ tiếp đãi xong rồi thì hẳn là nên hồi phòng của mình, nhưng Tiêu Cửu Thành làm sao bỏ được Thiên Nhã liền mạo muội đưa ra yêu cầu. Bởi vì nàng phát hiện, coi như mình đột ngột xuất hiện thì Thiên Nhã cùng không có biểu hiện ý tử phản cảm, kia nàng liền có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Thiên Nhã luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành tựa hồ muốn dính chính mình, mà chính mình thế nhưng cũng có chút luyến tiếc Tiêu Cửu Thành, cho nên nàng không có cự tuyệt Tiêu Cửu Thành yêu cầu, liền mang Tiêu Cửu Thành hồi chính mình khuê phòng.
Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã hồi khuê phòng, bên trong khuê phòng của Thiên Nhã bố trí một cái kệ sách, phía trên sách cũng không nhiều, hiển nhiên là mới thêm, có một ít tranh cuộn, hai cái bàn, một cái trên mặt bày biện bút mực giấy nghiên, một cái khác thì bày một cái phổ thông đàn, nhìn ra được đây đều là Thiên Nhã dùng để gϊếŧ thời gian.
"Thiên Nhã gần nhất đều nhìn sách gì?" Tiêu Cửu Thành tò mò hỏi, nàng đối với Thiên Nhã hết thảy, đều muốn biết, chính là Thiên Nhã nhìn sách nào, nàng cũng muốn biết.
"Tùy ý tìm chút sách xem." Thiên Nhã tùy ý trả lời nói.
"Có thể lật sao?" Tiêu Cửu Thành dò hỏi.
"Tùy ngươi." Thiên Nhã không thèm để ý nói.
Tiêu Cửu Thành liền lật một vài quyển sách bên trên kệ, nguyên lai mình đều xem qua, nhưng thật ra có vài cuộn tranh được đặt bên cạnh khiến Tiêu Cửu Thành chú ý.
Tiêu Cửu Thành mở ra tranh cuộn, họa kỹ thập phần kinh diễm, đã thành đại gia chi tác.
"Tranh này là ngươi họa?" Tiêu Cửu Thành không xác định hỏi, tuy rằng Thiên Nhã cũng sẽ vẽ tranh, họa kỹ cũng không kém, nhưng là muốn đạt tới cái này trình độ vẫn là có chút khó khăn, chính là chính mình, đều khó có thể đạt tới.
"Không phải, Thanh Phong Quan Lục Ngưng Tuyết họa, ta thấy hảo, liền mua về." Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành kinh hỉ biểu tình, nghĩ thầm, Văn Trúc không hiểu đây là đồ tốt, Tiêu Cửu Thành quả nhiên biết hàng.
"Không nghĩ tới Thanh Phong Quan cũng là ngọa hổ tàng long, này một bộ tuyệt đối giá trị thiên kim." Tiêu Cửu Thành không chút keo kiệt khích lệ nói.
"Nhiều như vậy phó, ta chỉ bỏ ra tám lượng bạc." Thiên Nhã hơi đắc ý nói.
"Thiên Nhã thật là tuệ nhãn thức châu." Tiêu Cửu Thành cũng không quên khen Thiên Nhã biết hàng, sau đó tiếp tục mở một cuộn tranh khác.
Ngay tại Tiêu Cửu Thành chuẩn bị lấy cuộn bị giấu tận bên trong cùng cũng là cuộn bí ẩn nhất kia, Thiên Nhã đột nhiên nhớ tới bức họa này là nữ nữ xuân cung đồ, nhanh chóng từ trên tay Tiêu Cửu Thành đoạt đi, không muốn để cho Tiêu Cửu Thành nhìn thấy nội dung bên trong, luôn cảm thấy quá mức xấu hổ.
Tiêu Cửu Thành khó hiểu nhìn về phía Thiên Nhã, không hiểu vì sao Thiên Nhã không cho chính mình xem, hơn nữa có tỏ ra khẩn trương thái quá với bức tranh này.
"Đây là tranh ta vẽ, khó đăng phong nhã, không muốn bêu xấu." Thiên Nhã tranh thủ thời gian tìm cái cớ.
Thiên Nhã càng là không cho nàng xem, Tiêu Cửu Thành càng là tò mò, Thiên Nhã họa tuy rằng không tính đặc biệt xuất sắc, nhưng là cũng không đến mức không thể cho người khác xem, cho nên nàng càng tò mò Thiên Nhã rốt cuộc đã vẽ cái gì. Bất quá thấy Thiên Nhã khẩn trương, hiển nhiên không nguyện ý cho mình nhìn, Tiêu Cửu Thành cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống tò mò trong lòng.
"Không muốn ta xem, vậy không xem." Tiêu Cửu Thành đem việc này ghi tạc trong lòng, sau đó đi đến trước đàn của Thiên Nhã, nhẹ nhàng khảy một chút dây đàn.
"Thiên Nhã muốn nghe sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Thái Hậu đánh đàn cho mình nghe, Thiên Nhã lại như thế nào sẽ cự tuyệt đâu!
"Ân." Thiên Nhã gật đầu.
Tiêu Cửu Thành liền đến trước đàn, bắt đầu gảy lên.
Thiên Nhã phát hiện Tiêu Cửu Thành đành đàn, cả người đều không giống nhau, cầm kỹ hơn xa mình, Thiên Nhã nghe đến mê mẩn, nhìn Tiêu Cửu Thành mỹ lệ lịch sự tao nhã làm nàng mê mẩn đến không thể dời mắt.
Có lẽ là quá êm tai, Thiên Nhã không hiểu liền nhớ tới một câu.
Tiêu thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng lai nghi.