Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 38




Tiêu Cửu thành đi theo sau Thuận tẩu, nàng có cảm giác khẩn trương như đêm tân hôn, tân nương vì chưa bao giờ gặp qua phu quân mà thấp thỏm bất an lại hỗn loạn mong chờ. Tiêu Cửu Thành trong lòng cũng cười chính mình, mệt cho bản thân đã là Thái Hậu quyền khuynh triều dã, sao ở trước mặt nữ tử khác lại như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi mới biết yêu.

Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành phía sau Thuận tẩu liền ngây ngẩn cả người, nàng không xác định trước mắt chính là Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành sao có thể ở chỗ này, nhưng nếu không phải nàng ấy, trên đời có thể tìm thấy nữ tử lịch sự tao nhã như Tiêu Cửu Thành, lại còn giống như đúc sao? Thiên Nhã mới không tin trên đời có người lớn lên giống nhau như đúc.

"Người như thế nào ở chỗ này?" Thiên Nhã trực tiếp hỏi, nàng tự nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tiêu Cửu Thành là tới tìm chính mình, tuy rằng ý niệm như vậy vẫn chợt lóa qua.

"Tới tìm ngươi." Tiêu Cửu thành cảm thấy tìm nguyên nhân nào cũng là gượng ép, chi bằng không chút giấu giếm, trực tiếp nói cho Thiên Nhã liền tốt.

"Vì sao phải tới tìm ta?" Tiêu Cửu Thành thành thật như vậy, Thiên Nhã ngược lại không dám tin.

"Nghĩ Thiên Nhã có thể ở ngoài cung tự do tự tại, tâm sinh hâm mộ, nghĩ đến nhìn xem Thiên Nhã, giống như chim oanh trong lồng sắt cũng thích nhìn lên trời cao, hâm mộ hùng ưng tự do." Tiêu Cửu Thành cảm thán nói.

"A, một người quyền khuynh thiên hạ lại nói chính mình không có tự do là cỡ nào buồn cười! Còn tự do với ta có ý nghĩa gì? Bất quá chỉ là sống tạm mà thôi." Tuy nói nàng đã dần dần tiếp thu hiện thực, bi thống cũng tiêu tán rất nhiều, nhưng quan hệ huyết thống cơ hồ đều không còn nữa, nàng muốn báo thù kẻ thù cũng đã chết, cái loại này buồn khổ xác thật trước sau không có cách nào hoàn toàn giải quyết.
"Thiên Nhã ngàn vạn không thể nghĩ như vậy, trên đời này luôn có người cần ngươi, ngươi tồn tại, chính là duy trì Độc Cô gia, điều này so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn." Tiêu Cửu Thành biết một đời này Thiên Nhã đều rất khó bước ra khỏi bóng ma Độc Cô gia diệt môn.

"Duy trì cái gì?" Thiên Nhã tự giễu cười lạnh hỏi.

"Ta có chút đói bụng, có thể dùng bữa sao?" Tiêu Cửu Thành cảm thấy còn tiếp tục xoay quanh đề tài này cũng không phải sáng suốt, đây là vết thương chưa khép lại trong lòng Thiên Nhã, mỗi khi chạm đến đều sẽ đau.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành đột nhiên luôn có lại cảm xúc không nói rõ, tựa hồ có chút cao hứng, nhưng nàng cảm thấy phần cao hứng này là không nên. Đây là thê tử của kẻ thù, nhưng cũng có âm thanh khác nói cho nàng, Tiêu Cửu Thành hậu táng cho Độc Cô gia, cũng vì Độc Cô gia sửa lại án xử sai sau khi Lý Quân Hạo chết, còn nuôi nấng huyết mạch duy nhất còn lại của Độc Cô gia. Tiêu Cửu Thành cũng đối xử với mình tử tế trong thời gian mình ở trong cung một tháng kia, chính mình không nên giận chó đánh mèo với nàng.
"Ngươi trực tiếp động đũa liền hảo, ta hiện tại bất quá là một thường dân, không có quy củ nhiều như vậy." Thiên Nhã áp xuống cảm giác mâu thuẫn trong lòng nói, về phần Tiêu Cửu Thành như thế nào lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng nàng vẫn còn nghi hoặc. Nàng hiện tại không tin lời nói của Tiêu Cửu Thành, chỉ trong một tháng tiếp xúc ngắn ngủi nàng ấy đã lừa nàng hai lần. Nhìn Tiêu Cửu Thành lịch sự tao nhã trước mặt liền nhớ tới lần đầu Tiêu Cửu Thành nói dối, nói các nàng khuynh tâm lẫn nhau, giờ phút này Thiên Nhã thật lòng không hiểu nàng ấy như thế nào có thể lấy chuyện hoang đường như vậy ra lừa dối mình đây.

Thiên Nhã cũng không có nhận ra rằng, lời nói dối kia của Tiêu Cửu Thành giống như gieo vào lòng nàng hạt giống, từng ngày nuôi dưỡng trong lòng, chỉ cần gặp thời điểm có đủ điều kiện thích hợp liền phá đất nảy mầm.
"Kia hảo, ta liền nhập gia tùy tục." Tiêu Cửu Thành nói xong liền gặp đồ ăn Thuận tẩu làm, tuy không thể so với ngự trù trong cung nhưng cũng tính là ngon miệng.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành ăn ngon lành, cũng cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Chỉ là Thuận tẩu ở một bên không nghĩ tới hai người thế mà quen biết nhau, nàng nghĩ nữ khách nhân nói là tới tránh mưa nhưng nghe các nàng nói chuyện, liền cảm thấy nữ tử có khí chất không bình thường này là cố ý đến tìm tiểu thư nhà họ.

Lúc này, Thuận tẩu nghe được âm thanh nam nhân nhà mình ở bên ngoài, liền chạy nhanh ra ngoài mở cửa.

Khi Tiêu Cửu Thành vào nhà thì trời mưa cũng dần nhỏ lại, nên Văn Trúc cùng Thuận thúc vẫn bị kẹt trong thành liền mang mấy đầu heo trở về, lúc này vừa về đến nhà.

"Tiểu thư, ta đem heo mua đã trở lại." Văn Trúc cùng Thuận thúc đem heo con an trí hảo xong thì về phòng của mình thay đổi một tiếng quần áo, sau đó liền lại đây, tuy rằng nàng biết tiểu thư đối những việc này không có hứng thú, nhưng là nàng vẫn là đem những việc mình làm đều hướng tiểu thư bẩm báo.
Mới vừa vào nhà, Văn Trúc thấy tiểu thư nhà nàng đang dùng cơm với Tiêu Cửu Thành, kinh hách đến đầu gối mềm nhũn lập tức quỳ xuống. Vừa rồi nàng nghe Thuận tẩu nói có nữ khách nhân đến nhà tìm tiểu thư, nàng còn đang buồn bực, tính tình tiểu thư cao ngạo, trừ bỏ Tô Thanh Trầm cùng Lục Ngưng Tuyết của Tô Thanh Quan có chút giao tình thì nàng không tưởng được sẽ có ai đến tìm. Nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, Thái Hậu nương nương ở ngàn dặm xa xăm sẽ đột nhiên xuất hiện.

"Nô tỳ thỉnh an nương nương!" Văn Trúc nhanh chóng hướng Tiêu Cửu Thành hành cung lễ.

"Miễn lễ, ta bên ngoài không nghĩ tuyên trương, ngươi coi như ta là khách nhân của tiểu thư nhà ngươi là được." Tiêu Cửu Thành đối với Văn Trúc phân phó nói.

"Vâng." Văn Trúc đối Tiêu Cửu Thành cung kính cùng sợ hãi là phát ra từ bản năng.
Thuận tẩu cảm thấy Văn Trúc thái độ đối nữ khách nhân, rõ ràng so nhà nàng tiểu thư càng giống cái chủ tử, tuy rằng ngữ khí ôn hòa lại có loại khí thế không giận mà uy. Văn Trúc cũng rõ ràng đối với nữ khách nhân so với tiểu như nhà nàng càng thêm cung kính, cũng sinh ra cảm giác hẹn mọn của nô bộc. Nàng tưởng rằng thân phận tiểu thư không bình thường, hiện giờ vừa thấy thì vị khách này mới chân chính là quý không thể nói.

Thuận thúc cũng biết có khách quý tới, hắn vốn dĩ thật thà chất phác, bổn phận chỉ cần đứng ở một bên chờ phân phó là được.

Đàn nhi lặng lẽ đánh giá khách nhân trước mặt, giơ tay nhấc chân đều tao nhã hơn người.

"Các ngươi đều đi xuống đi." Thiên Nhã thấy cả nhà Thuận tẩu đều đứng, liền cho cả nhà về phòng ăn cơm. Ngày thường nàng cùng Văn Trúc ăn cơm, nhà Thuận tẩu thì ăn ở phòng của họ. Tuy rằng Thiên Nhã và Văn Trúc với đồ ăn không có yêu cầu gì nhưng một nhà Thuận tẩu rất an phận, không dám cùng chủ tử dùng thức ăn giống nhau.
Văn Trúc cũng chạy nhanh đi theo lui xuống, ngày thường tiểu thư đau nàng cho nàng cùng nhau ăn cơm, nhưng nàng hiện tại có mười cái gan cũng không dám cùng các nàng cùng nhau dùng cơm, nếu là bị nương nương biết chính mình cùng tiểu thư cùng nhau ăn cơm, nói không chừng còn muốn trị tội mình vô pháp vô thiên.

Thiên Nhã vốn dĩ muốn kêu Văn Trúc cùng nhau dùng bữa, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ, nàng lén không hoàn toàn đem Văn Trúc đương hạ nhân là không sai, nhưng Văn Trúc nguyên bản chính là Tiêu Cửu Thành hạ nhân, chuyển giao cho chính mình, nếu chính mình để Văn Trúc cùng Tiêu Cửu Thành cùng nhau ngồi, xác thật không tốt lắm.

Tiêu Cửu Thành đối với sự tình về Thiên Nhã rõ như lòng bàn tay, nàng đương nhiên biết Thiên Nhã ngày thường là cùng Văn Trúc cùng dùng cơm. Lúc nàng biết điều này còn cảm thấy hụt hẫng, nhưng hiện giờ thấy Thiên Nhã không lưu lại Văn Trúc thì trong lòng liền có chút thông thuận. Cũng không phải nàng đặc biệt để ý thân phận hạ nhân của Văn Trúc, mà là trong lòng nàng vẫn luôn đối với việc Thiên Nhã không xem Văn Trúc như hạ nhân thật hụt hẫng. Văn Trúc chỉ tốn mấy tháng ngắn ngủi là có thể thân cận với Thiên Nhã như vậy, còn mình đã qua mười mấy năm lại không đổi được nửa điểm thân cận của Thiên Nhã, dạng này chênh lệch, tâm lý Tiêu Cửu Thành tự nhiên không cân bằng. Giờ phút này, hành động của Thiên Nhã được Tiêu Cửu Thành lý giải, cảm thấy chính mình quan trọng hơn so với Văn Trúc, cũng ngầm thừa nhận thân phận hạ nhân của Văn Trúc.