Hơn hai tháng sau, phòng ở cũng đã hoàn thành. Bởi vì ở An Bình huyện, các nàng chỉ nhận thức nữ quan ở Thanh Phong Quan, cho nên khi dọn nhà mới thì Văn Trúc liền mời các đạo cô đến chúc mừng tân gia.
Nhà ngói gạch xanh này tốn các càng bảy mươi lượng bạc, vượt qua dự toán nhưng khi nhìn khí phái nhà mới, Văn Trúc vẫn thực vừa lòng.
Thiên Nhã cảm thấy phòng xây xong thì dọn vào là tốt rồi, không có chú ý nhiều như vậy, nhưng Văn Trúc lại kiên trì muốn mở tiệc đãi khách khứa, nói như vậy ngày tháng sau này mới có thể tốt đẹp. Thiên Nhã xã giao không tốt, tuy chỉ mời mấy đạo cô nhưng trên cơ bản đều là Văn Trúc chiêu đãi, nghiễm nhiên giống như một nửa chủ nhân. Văn Trúc hiện giờ có thêm ba thủ hạ, đem chính mình trở thành quản gia.
Mấy ngày trước khi phòng xây xong, các nàng tốn ba lượng bạc mua một đôi phu thê đại khái bốn mươi tuổi cùng nữ nhi mười tuổi của họ. Bọn họ nguyên là gia nô nhà quan lại, bởi vì chủ nhân bị bãi quan, hơn nữa nhân khẩu không thịnh hành, gia đạo sa sút, nuôi không nổi quá nhiều nô bộc, liền đem phần lớn gia nô trong nhà bán đi. Đại bộ phận nhân gia bởi vì điều kiện gian khổ, mệnh thọ giống nhau đều không dài, hơn bốn mươi tuổi nô bộc đã không tính tuổi trẻ, nữ nhi lại quá nhỏ, cho nên người bình thường đều không mua nô bộc tuổi quá lớn hay quá nhỏ.
Nam nhân kia nhìn vẫn còn rắn chắc nên có người nguyện ý mua một mình hắn, nữ hài lớn lên xó chút xinh đẹp, cũng có người muốn mua nàng, còn người vợ kia thân thể nhìn không tốt lắm nên không ai nguyện ý mua. Bọn họ một nhà lại không muốn tách ra liền đau khổ khẩn cầu chủ nhân bán cả nhà bọn họ cho cùng một hộ nhân gia. Nguyên chủ nhân cảm nhớ bọn họ phu thê ở hầu hạ nhà hắn nhiều năm tình cảm, liền đáp ứng. Chỉ là thật sự không ai nguyện ý mua cả nhà ba người, nguyên chủ nhân không có biện pháp, thời điểm muốn bán từng người đi thì Thiên Nhã và Văn Trúc xuất hiện. Các nàng liền lấy giá ba lượng đem cả nhà ba người đều mua. Một nhà ba người không có bị chia rẽ, đối Thiên Nhã cùng Văn Trúc đều thập phần cảm kích. Nam nhân kêu a Thuận, Văn Trúc liền kêu hắn Thuận thúc, kêu vợ hắn Thuận tẩu, nữ nhi thì kêu Đàn nhi.
Ngày thường có cái gì nặng thì để Thuận thúc làm, Thuận tẩu vì thân thể không tốt lắm nên chỉ phụ trách làm cơm, quét dọn nhà cửa, Đàn nhi thì bên cạnh giúp đỡ. Văn Trúc liền là quản gia cùng thị nữ bên cạnh Thiên Nhã, giao tiếp cùng các cố nông thuê đất, trong nhà thiếu cái gì hay muốn thêm cái gì, lớn bé sự tình đều là Văn Trúc quyết định, Thuận thúc trợ thủ.
Bởi vì Văn Trúc quá có khả năng cùng ba người hầu khác cũng tận tâm tận lực nên thiên Nhã không cần nhọc lòng điều gì, chỉ cần làm tốt vai trò chủ nhân bài trí liền tốt. Phần lớn thời gian dùng để luyện cầm kỳ thi họa, nói không ngoa thì hai ba tháng này, cầm kỳ thi hoạ của nàng đều tiến bộ không ít. Trong lúc vô tình, nàng phát hiện Đàn nhi trong phương diện đọc sách viết chữ có chút thiên phú, nên khi nàng nhàn rỗi liền dạy Đàn nhi đọc sách viết chữ, thậm chí võ nghệ cũng dạy một ít.
Tiêu Cửu Thành đã đến An Bình huyện vài ngày rồi nhưng nàng không biết lấy lý do gì để tìm Thiên Nhã mới không đột ngột, cho nên không có trực tiếp đi gặp Thiên Nhã. Mấy ngày này, nàng tạm ở Thanh Phong Quan, hơn nữa còn ở phòng mà Thiên Nhã ở trước đó, cũng gửi cho Tô thanh Trầm năm mươi lượng bạc.
Tiêu Cửu Thành thời thiếu nữ cũng từng đến Thanh Phong Quan dâng hương, nên Tô Thanh Trầm đối với Tiêu Cửu Thành có duyên gặp nhau vài lần, Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã giống nhau, là nữ tử khiến người khác một lần gặp là khó quên. Cho nên Tô Thanh Trầm biết thân phận Tiêu Cửu Thành nhưng Tiêu Cửu Thành không có ý biểu lộ thân phận của chính mình, Tô Thanh Trầm cũng xem như chưa nhận ra, chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ quái, gần đây phong thủy của Thanh Phong quan đặc biệt chiêu Hoàng Hậu thì phải, Phế Hậu chân trước vừa đi thì Thái Hậu chân sau lại vào. Bất quá đều là Thần Tài, Tô Thanh Trầm không dám chậm trễ, tận tâm hầu hạ.
Mấy ngày nay, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn ở bên ngoài nhà mới của Thiên Nhã mà bồi hồi, càng là để ý, càng là cẩn thận, càng là bó tay bó chân lại càng không dám tùy tiện đi gặp Thiên Nhã. Sau đó nàng thật sự nhịn không được, cũng mặc kệ có đột ngột hay không, chỉ nghĩ trước tiên gặp Thiên Nhã rồi tính sau.
Hôm nay, Văn Trúc mang theo Thuận thúc chuẩn bị đi chợ mua mấy đầu heo về nuôi, chỉ là gặp mua lớn nên kẹt lại trong thành.
Tiêu Cửu Thành thật sự không nhịn được nữa, nàng muốn gặp Thiên Nhã, nên cố ý để dính chút mưa rồi đến gõ cửa nhà Thiên Nhã, không mang theo nha hoàn cũng không mang theo thị vệ.
Mở cửa chính là thuận tẩu, nàng nhìn đến nữ tử đơn độc mỹ lệ bên ngoài, bộ dạng còn hơi ướt mưa.
"Có chuyện gì sao?" Làm hạ nhân Thuận tẩu không dám tùy ý cho người tiến vào.
"Bên ngoài trời đã tối lại còn mưa lớn, ta vô tình đi ngang qua đây, muốn ngủ lại tránh mưa, không biết gia chủ có thể thu lưu không?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí mềm nhẹ hỏi.
"Ngươi chờ một chút, ta đi hỏi tiểu thư nhà ta." Thuận tẩu thấy nữ tử trước mắt khí độ bất phàm, liền lập tức về phòng xin chỉ thị của Thiên Nhã.
"Tiểu thư, bên ngoài trời mưa to, có một mỹ lệ nữ tử một mình đi ngang qua nơi đây, muốn tránh mưa tá túc, ngài là có đồng ý không?" Thuận tẩu đi vào Thiên Nhã nhà trước hỏi, giờ này Thiên Nhã chính dạy chữ cho Đàn nhi.
"Hành đi." Thiên Nhã vừa nghe là nữ tử một thân một mình, liền đồng ý.
Thuận tẩu ra ngoài thêm lần nữa, dẫn Tiêu Cửu Thành vào nhà.
Tiêu Cửu Thành nhìn cấu tạo trong viện, này đối với người bình thường hẳn là xem như không tồi, nhưng so với hoàng cung hay Độc Cô phủ mà nói, thật sự là quá nhỏ.
Thuận tẩu cầm miếng vải cấp Tiêu Cửu Thành lau thân thể một chút.
"Cảm ơn đại tẩu, thập phần cảm tạ gia chủ đã thu lưu, ta có thể gặp tiểu thư nhà tẩu để tự mình nói lời cảm tạ được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng tiến vào một hồi lâu, chính là không thấy bóng dáng Thiên Nhã.
"Phu nhân thỉnh thứ lỗi, tiểu thư nhà ta không thích gặp người khác." Vì Tiêu Cửu Thành búi tóc nữ từ đã thành thân, nên Thuận tẩu kêu Tiêu cửu Thành là phu nhân, vừa nhìn liền biết không phải phu nhân gia đình bình thường, chỉ là không hiểu sao lại bên ngoài một mình, không có người hầu hạ, thế nào cũng cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Gia đình Thuận tẩu tuy rằng được mua thời gian không dài nhưng Thuận tẩu là một người tinh tế, nàng nghe Văn Trúc kể cùng tự mình quan sát, đối với tình cách của Thiên Nhã cũng hiểu mấy phần. Nàng từng là gia nô nhà quan lại, lúc chủ nhân kia còn chưa xuống dốc, khách nhân lui tới đều không phú thì quý cho nên vừa thấy Thiên Nhã liền biết nàng là tiểu thư nhà cực kỳ phú quý, thậm chí với nguyên bản chủ nhân có hơn chứ không kém.
Tính cách Thiên Nhã như vậy, Tiểu Cửu Thành cũng không ngoài ý muốn, chỉ là không nghĩ chính mình đã cùng Thiên Nhã ở cùng dưới mái hiên, vẫn không thấy được mặt nhau.
"Vậy không quấy nhiễu quý tiểu thư." Tiêu Cửu Thành ngữ khí không khỏi có chút tiếc nuối nói.
"Chờ lúc dùng bữa, chắc là có thể thấy." Thuận tẩu trấn an nói.
Trời cũng đã tối nên rất nhanh đến lúc dùng bữa, Thiên Nhã mới nhớ tới nhà nàng có một vị nữ khách nhân, nàng tuy không thích tiếp xúc với người khác, nhưng vẫn muốn làm đúng lễ nghĩa của một người chủ nhà.
"Khách nữ kia đâu?" Thiên Nhã hỏi Thuận tẩu đang tiến vào châm thêm trà.
"Đang ở phòng cho khách nghỉ ngơi, chờ khi tiểu thư dùng bữa, liền kêu nàng cùng nhau tới ăn." Thuận tẩu thành thật trả lời.
"Một chút làm nhiều hơn vài món ăn, dù gì người đến đến vẫn là khách." Thiên Nhã đối với Thuận tẩu phân phó.
"Hảo" Thuận tẩu nói xong, liền hồi phòng bếp nấu thêm đồ ăn, làm xong liền xin chỉ thị Thiên Nhã có thể dùng bữa.
"Gọi vị khách nhân kia cùng nhau tới dùng bữa đi." Thiên Nhã liền ngồi vào vị trí chủ tọa, chờ khách nhân ra tới.
"Tiểu thư nhà ta, chính chờ phu nhân dùng bữa." Thuận tẩu liền đi thỉnh Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành vừa nghe Thiên Nhã đang đợi chính mình dùng bữa, lập tức liền cảm thấy thập phần khẩn trương, đồng thời cũng thập phần chờ mong, cũng không biết lúc Thiên Nhã nhìn thấy chính mình, sẽ có phản ứng gì.