Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháp Sư Harry Truyện

Chương 417 : Cú Đưa Thư ( 2 )




Chương 417 : Cú Đưa Thư ( 2 )

" Sư phụ gửi! Harry đích thân mở!"

Nhìn thấy dòng chữ thân quen phi thường ghi bên ngoài phong bì của bức thư sắc mặt của Harry hơi biến đổi, hắn không ngờ người đầu tiên chủ động liên lạc với bẩn thân mình sau khi mà mình quay về lại chính là Sư phụ của mình là Giáo sư Steve.

Nhất thời hắn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn con cú trắng như tuyết đang bay trên không trung mà hỏi : " Người sai ngươi đưa thư cho ta là Sư phụ ta hay sao? "

Con cú nghe thấy câu hỏi của Harry thì đáp xuống mặt đất đung đưa đầu lắc qua lắc lại, bộ dáng giống như là không hiểu Harry đang nói cái gì vậy.

Harry thấy vậy biết mình đã nói sai về cách xưng hô vì vậy cho nên lập tức sửa lại lời nói : " Cú này người sai ngươi đưa thư đến đây có phải là Giáo sư Steve không vậy? "

Nghe được ba chữ Giáo sư Steve thì con cú dừng lại suy nghĩ một chút rồi sau đó liều mạng gật đầu, có thể thấy được chủ nhân của nó đúng là Sư phụ Harry tuyệt không sai.

Tiếp theo đó sau khi gật đầu xong con cú trắng lại đột nhiên bất ngờ đập cánh bay lên đậu ở trên vai Harry, dùng mỏ của mình mổ vào trong bức thư như muốn ra tín hiệu gì đó cho hắn vậy.

" Ngươi muốn ta mở bức thư ra xem à? " Harry thấy vậy suy đoán nói.

Con cú lại nhẹ nhàng gật đầu một cái chứng minh suy đoán của Harry là đúng, nó đúng là đang muốn hắn mở bức thư ra xem.



" Con cú này thông minh thật! " Nhìn thấy hành động của con cú trắng Harry thầm nghĩ trong lòng một tiếng, trước giờ không phải Sư phụ hắn chưa từng dùng cú để liên lạc với Harry nhưng mà không có con nào lại thông minh như con cú này, vừa biết gõ cửa đưa thư lại hiểu được tiếng người như vậy, nó đúng là hiếm thấy!

Trong lúc suy nghĩ Harry cũng không có quên hành động của bản thân, chỉ thấy hắn đưa tay ra dùng móng tay cào hết lớp niêm phong bằng sáp đỏ ở bên ngoài phong bì bức thư, rồi tiếp theo sau đó chậm rãi rút một cuộn giấy da nhỏ bé được cuộc tròn lại ở bên trong ra!

Harry nhanh chóng lật mở cuộn giấy da ra xem thì chỉ thấy trong đó ghi lại một dòng chữ nắn nót giống y như là mấy chữ được viết trên phòng bì lá thư vậy, đó cũng cùng là do Sư phụ của hắn viết ra.

Nội dung của dòng chữ rất đơn giản chỉ có một câu nói mà thôi đó là : " Harry Sư phụ ta nghe nói con trở về rồi! Nếu có rãnh thì chút nữa chín giờ qua chỗ của ta ăn tối. Sư phụ ta đợi con! "

" Sư phụ muốn mời mình ăn tối cùng với ông ấy? Ta có nên đi hay không đây? "

Nhìn thấy mấy dòng chữ được viết trên mảnh giấy Harry nhất thời kinh ngạc thầm nghĩ một tiếng.

Trong lòng phân vân vô cùng không biết phải làm sao cả.

Nghĩ như vậy không phải là Harry không muốn gặp Sư phụ của mình, trái ngược lại trong những người quen ở trong Học viện Goslim này người mà hắn mong có thể gặp lại nhất chính là vị Sư phụ này, Harry có rất nhiều chuyện muốn nói với ông ta, như là chuyện có liên quan đến mẹ của hắn hay hoặc là chuyện bí mật đã xảy ra ở nơi này trong thời gian hắn ra ngoài lịch luyện.

Nếu có thể thì khi vừa quay về Harry đã lập tức chạy đi tìm Giáo sư Steve!

Đáng tiếc là Harry không thể làm vậy!



Bởi vì hắn biết rõ lịch trình một ngày của Sư phụ mình bận rộn như thế nào, Giáo sư Steve thân là Giáo sư duy nhất dạy môn Ma Dược học một cái môn học có thể nói quan trọng thuộc loại bậc nhất trong những môn học ở Học viện Goslim bản thân đương nhiên là một người bề bộn công việc, phải giải quyết cả trăm cả nghìn thứ công việc khác nhau, chứ tuyệt đối không có nhàn rỗi như những gì ông nói với Harry khi mới nhận hắn làm Đệ tử lúc hắn còn nhỏ!

Theo như những gì Harry biết thì thông thường một ngày Giáo sư Steve từ ba bốn giờ sáng, khi mà mọi người khác trong Học viện còn đang say ngủ ông ấy đã thức dậy chuẩn bị công tác trước cho việc giảng dạy thường ngày của bản thân rồi, thức sớm là như vậy nhưng mà khi đến buổi tối phải hơn mười hai giờ đêm mới có thể đi ngủ.

Với thời gian biểu như vậy thì một tuần nếu trừ ra hai cái ngày cuối tuần, thì trung bình một ngày ông ấy chỉ ngủ được ba, bốn tiếng đồng hồ thời gian mà thôi, quá ít so với người bình thường nếu như mà Giáo sư Steve không phải là một Truyền Kỳ cường giả, chắc chắn không thể nào có thể chịu được.

Thân là đệ tử biết rõ sự vất vả của Sư phụ, Harry đương nhiên không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi quý giá của Sư phụ mình, cho nên hắn quyết định im lặng mà chờ đợi.

Không nghĩ tới hắn vừa mới trở về chưa được bao lâu thì đã nhận được thư cho gọi của Sư phụ thử hỏi làm sao hắn có thể không kinh ngạc cho được?

" Ta có nên đi tới chỗ Sư phụ hay không đây? Hôm nay là thứ Sáu là ngày Sư phụ có nhiều việc phải làm nhất trước khi nghỉ ngơi, ta đi tới đó liệu có làm phiền ông ấy không? Hay là từ chối để chọn hôm khác! Nhưng mà không được! Sư phụ nếu đã đích thân viết thư cho gọi mình đến thì chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa tất cả rồi, như mình không đến thì không phải với ông ấy rồi! "

Hai luồng tư tưởng khác nhau không ngừng tranh đấu với nhau ở trong đầu Harry một nửa hắn muốn tới chỗ Sư phụ mình để xem ông ấy nói cái gì, nửa còn lại thì lại sợ rằng sự trở về đột ngột của bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến lịch trình vốn đã đầy ắp công việc trong tuần của ông ấy, khiến cho ông ấy không thể nghỉ ngơi vào đúng thời gian được!

Trong lúc Harry đang đấu tranh tư tưởng với chính mình, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào mới đúng, đột nhiên con cú trắng đang đậu ở trên bả vai hắn lại đưa mỏ qua mổ mạnh vào mặt của hắn một cái.



Cú mổ này cực mạnh làm cho Harry đang không có một chút chuẩn bị nào đau đến điếng người, trong khoảng khắc hắn gần như bỏ quên luôn những ý nghĩ trong lòng nhìn qua con cú trắng kêu quát lên một tiếng : " Ngươi tại sao lại đột nhiên mà mổ ta mạnh như vậy, rất đau đó có biết không hả? "

Đối diện với tiếng quát hàm chứa sự tức giận của bản thân Harry con cú không ngờ lại chẳng hề tỏ ra hoảng sợ một chút nào cả, nó bình tĩnh phóng từ trên vai của hắn xuống bên dưới mặt đất, tiếp theo đó lại xòe hai cái cánh ra múa may quay cuồng trước mặt của Harry.

Harry nhìn thấy cảnh tượng đó nhất thời ở trong đầu hiện lên vô số cái dấu chấm hỏi to lớn, không thể hiểu được tại sao đang yên đang lành con cú đưa thư trước mặt lại có những hành động kỳ quái như vậy, nó muốn truyền đạt lại điều gì cho hắn đây?

Điểm này Harry không có cách nào hiểu được cả chỉ có điều cảm giác cho hắn biết là những gì cú trắng đang truyền đạt rất là quan trọng, cho nên hắn xem một cách rất là cẩn thận và nghiêm túc, muốn từ trong những hành động của cú trắng giải mã ra thông điệp của nó.

Cú trắng thấy được của ánh mắt Harry nhìn bản thân chăm chú như vậy liền biết được là hắn đang ra sức muốn giải đáp thông điệp, trong lòng lập tức rất là phấn khởi, không ngừng lặp đi lặp lại những động tác đó lúc đưa cánh ra, lúc thu cánh vào, lúc chạy hướng này, lúc đi hướng khác nhìn qua lộn xộn vô cùng không theo một trình tự nào cả.

Nhưng sau khi nhìn một lúc lâu Harry cuối cùng cũng đã phần nào đó suy đoán ra được ý nghĩa ẩn chứa trong hành động của cú trắng, những cái động tác múa may tưởng chừng như vô nghĩa đó lại là đang diễn tả hành động của một con người, cụ thể hơn là một đầu bếp đang chế biến thức ăn, từng cái chi tiết trong quá trình chế biến thức ăn đều được cú trắng cố gắng hết sức để diễn tả.

Quan sát thấy điều đó lại cộng thêm những lời lẽ trong thư mà Sư phụ đã gửi cho mình, Harry không khó để nhận ra được người đầu bếp ở trong câu chuyện mà cú trắng đang diễn tả là ai, hắn mở miệng hỏi một tiếng : " Cú trắng này ngươi có phải là đang muốn nói với ta là Sư phụ của ta, không đúng rồi, ý ta là Giáo sư Steve đã tự tay xuống bếp để chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi ta và ngươi hi vọng là ta có thể đi tới đó đúng không? "

Thấy được cuối cùng Harry cũng hiểu ra những gì mình muốn diễn đạt cú trắng lập tức dừng lại, liều mạng mà gật đầu!

" Thật là một con cú thông minh!" Trông thấy cảnh đó Harry cũng gật đầu một cái rồi trầm giọng nói: " Được rồi! Như vậy ta sẽ đi!"

Trong lòng của hắn lúc này thầm nghĩ : " Ta vốn sợ sẽ làm phiền Sư phụ cho nên mới không có qua chỗ ông ấy, nhưng bây giờ tiệc ông ấy cũng đã chuẩn bị sẵn rồi nếu không qua thì không tốt cho lắm! Thôi thì cứ đi qua đi! "

Nghe thấy lời đó hai mắt cú trắng sáng lên có vẻ như hết sức vui mừng, nó đập cánh của mình bay lên một cái thân mật cọ lông vũ của mình vào mặt của Harry một cái sau đó quay đầu bay lên không trung lao v·út ra khỏi phạm vi Ma Pháp Trận bao quanh sơn cốc.

Nó muốn quay trở về báo tin cho chủ nhân của bản thân!

Sau khi cú trắng đi khỏi Harry cũng quay đầu đi vào bên trong nhà.