Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháp Sư Harry Truyện

Chương 416 : Cú Đưa Thư




Chương 416 : Cú Đưa Thư

Giấc ngủ này của Harry ngủ vô cùng say, từ lúc xế chiều trực tiếp ngủ đến hơn tám giờ tối cũng không có dấu hiệu thức dậy.

Roser ở bên cạnh thấy vậy cũng không có làm phiền để yên cho Harry ngủ, bởi vì nàng biết hắn vừa mới đi đường xa trở về vốn đã mệt mỏi lại phải vất vả lao động tiếp hơn nửa ngày nữa, như vậy đương nhiên cơ thể sẽ sản sinh ra cảm giác mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi, vừa đúng lúc ngủ lại là một trong những cách nghỉ ngơi tốt nhất đối với hắn!

Theo ý nghĩ của Roser thì nếu Harry muốn ngủ cô sẽ để cho hắn ngủ thật thoải mái, cho dù là đến ngày mai cũng không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng chỉ mới trở về nơi này thôi, thông tin còn chưa được truyền ra ngoài cho nhiều người biết, chắc là trong một khoảng thời gian ngắn không có ai sẽ đến tìm hắn đâu!

Đây là suy nghĩ ở trong lòng của Roser chỉ có điều lần này nàng đã đoán sai, vào khoảng tám giờ rưỡi buổi tối bên ngoài cửa nhà Harry đột nhiên lại có vang lên những âm thanh đập cửa nho nhỏ như là có người đang ghõ cửa nhà hắn vậy.

" Thật ra là ai đến vào lúc này vậy chứ? Thông tin Harry trở về đây đúng ra là chưa được truyền ra ngoài rộng rãi, là ai mà có khả năng biết được mà đến tìm cơ chứ? Hơn nữa còn vượt qua được Ma Pháp Trận phòng hộ nữa? "

Nghe thấy những âm thanh đập cửa dồn dập đó hai hàng chân mày làm bằng đồng ở trên khuôn mặt của Roser thoáng nhíu lại lộ ra biều cảm nghi hoặc giống y như người thật, trong lòng thầm tự hỏi một tiếng.

Tuy rằng Ma Pháp Trận dùng để phòng thủ xung quanh sơn cốc không mạnh lắm nhưng tuyệt đối cũng không yếu, tối thiểu có thể ngăn cản được những người có cấp bậc Bạch Ngân một khoảng thời gian, có thể vượt qua nó đi được vào đây thân phận của người đó nhất định không đơn giản!

Nhưng sau một lát suy nghĩ Roser vẫn không thể đoán ra được thật ra là ai mà lại đến làm phiền Harry vào lúc này cả, nàng cũng không thể lên tiếng đáp lại hay là bước ra mở cửa cho người đó được, nguyên nhân có hai cái, thứ nhất thân thể của nàng bây giờ chỉ là một cái chiếc nhẫn đeo ở trên người Harry không có cả tay và chân để di chuyển làm sao có thể từ trong phòng mà bước ra ngoài được, nguyên nhân thứ hai là sự tổn tại của nàng là một bí mật đối với những người sống ở nơi này từ trước đến giờ. Ở tại nơi đây chỉ có Harry và Giáo sư Steve là biết được chuyện nàng là một Ma Đạo Khí có trí tuệ mà thôi, trước khi được hai người cho phép nàng không thể tiết lộ cái bí mật này ra với người ngoài được!

Bất đắc dĩ Roser chỉ có thể quấy rầy Harry đang ngủ say mà thôi, chỉ nghe nàng mở miệng kêu lên một tiếng : " Harry đừng ngủ nữa mau dậy đi kìa! "

Vì để tránh sự chú ý của cái người đang ở bên ngoài cái âm thanh của Roser nàng phát ra cũng không có quá lớn chỉ vừa đủ cho Harry đang nằm trên giường nghe thấy.



Mà lúc nghe được âm thanh của Roser vang lên bên tai của mình đôi mắt vốn đang nhắm chặt lại của Harry từ từ mở ra chớp chớp mấy cái, nhưng bản thân của hắn cũng không có lập tức tỉnh lại ngồi dậy giống như là lời kêu gọi của Roser, ngược lại tỏ ra vẻ khó khăn mở miệng mà hỏi thăm nàng ta một tiếng : " Roser à, tại sao ngươi lại lên tiếng mà đánh thức ta vào lúc này vậy, ta đang ngủ rất ngon cơ mà, phá ngang giấc ngủ của người khác là một tội lỗi lớn đó ngươi có biết hay là không vậy? Nhất là người mệt mỏi đang cần nghỉ ngơi giống như ta đó! "

" Harry chuyện đó ta đương nhiên là biết rồi! Tin ta đi nếu như không phải là gặp phải chuyện ta không thể tự mình giải quyết được ta cũng không muốn làm phiền đến ngươi! " Nghe được tiếng nói than phiền của Harry thì Roser đáp lại một tiếng.

Tiếng nói của nàng vẫn như cũ được áp chế lại đến mức nhỏ nhất để không lọt ra khỏi căn phòng này, nhưng khi lọt vào tai của Harry lại giống như là có người đang ghõ chuông đánh trống mạnh ngay bên tai hắn, khiến cho hắn bị giật mình.

" Thật ra là đã xảy ra chuyện gì vậy? " Trong chớp mắt Harry đã từ trên giường của mình ngồi dậy đưa mắt nhìn vào Roser mà hỏi.

Tốc độ vô cùng nhanh chóng vì Harry biết được với khả năng của Roser chuyện nàng không thể tự mình giải quyết có rất ít, mỗi một chuyện đều là chuyện lớn không thể xem nhẹ được!

Nhưng mà đối diện với ánh mắt nghiêm túc mà Harry nhìn mình Roser không ngờ lại nói ra một câu làm hắn bất ngờ : " Harry ngươi không cần phải giật mình kinh ngạc, phản ứng gấp gáp đến như vậy đâu! Chuyện lần này ta không thể giải quyết chỉ là một chuyện nhỏ thôi, có người đang ghõ cửa bên ngoài muốn tìm ngươi đó! "

" Cái gì? " Harry nghe vậy không thể tin kêu lên một tiếng : " Ngươi kêu ta dậy khỏi giấc ngủ ngon của bản thân chỉ là vì có một người đang ghõ cửa tìm ta ở bên ngoài! "

" Đúng là như vậy đó! Ta kêu ngươi dậy chính là bởi vì có một người đang ghõ cửa muốn tìm kiếm ngươi bên ngoài, mà ta thì không thể tự mình chạy ra mở cửa được hay lên tiếng đáp lại được vì như vậy sẽ bại lộ thân phận của ta! " Nhìn thấy vẻ không thể tin xuất hiện trên khuôn mặt Harry bản thân Roser cũng không có phản ứng gì gọi là kinh ngạc cho lắm, giống như đã sớm biết là hắn sẽ như thế vậy đó, nàng trầm giọng nói lên một tiếng : " Bởi vậy ta chỉ có thể đánh thức ngươi một cách bất đắc dĩ, để cho ngươi tự mình ra mở cửa cho khách mà thôi! "

" Trời ạ! "

Đối với lời nói của Roser khi nghe được nhất thời Harry cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng nữa, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng.



Tiếp theo đó hắn tuy rất không nguyện ý nhưng vẫn lê chân bước xuống giường xỏ giày vào mở cửa mà đi ra bên ngoài, dù sao lý do mà Roser dù nghe qua hơi lạc quẻ một chút nhưng lại rất là hợp tình hợp lý bắt buộc Harry hắn phải làm theo như vậy.

" Cốc, cốc, cốc … "

Lúc Harry vừa bước chân ra bên ngoài phòng của mình thì đã nghe thấy những âm thanh tiếng ghõ cửa mà Roser nói vang lên bên tai của mình.

Hơn nữa âm thanh đó càng ngày càng lớn hơn so với trước đây, giống như là người đang đứng ở bên ngoài cửa đã dần dần mất đi kiên nhẫn vậy.

" Đến ngay đây! Đến ngay đây! Đừng có ghõ cửa mạnh như vậy ta đến ngay đây! "

Nghe thấy âm thanh dồn dập không ngừng vang lên bên tai Harry vội vã mở miệng kêu lên một tiếng nói, đồng thời tăng thêm tốc độ di chuyển của mình khiến cho hai chân bước của bản thân bước nhanh hơn, vừa đi trong lòng hắn vừa âm thầm nghĩ : " Ta chỉ mới trở về nơi này được một buổi mà thôi, tin tức chắc là còn chưa được truyền ra bên ngoài, vậy mà bây giờ lại có người đến bên ngoài ghõ cửa tìm rồi, không biết người này là ai mà nhận thông tin nhanh như vậy? "

Mang theo nghe vấn ở trong lòng Harry đi về phía trước, khi bước tới cửa nhà của mình hắn nhẹ nhàng dùng tay đẩy ra một cái, lên tiếng mời người đang đứng ở bên ngoài vào : " Vị khách đang đứng bên ngoài xin mời vào trong nói chuyện! "

Nhưng làm cho Harry ngạc nhiên là lúc này ở ngoài căn nhà của hắn lại không có bóng dáng của bất cứ một con người nào, trên mặt đất cũng không có một cái dấu chân nào.

" Sao lại như vậy? Người đứng ở ngoài này đi đâu rồi? " Harry thấy vậy nghi hoặc mà thầm nghĩ một tiếng, vừa rồi nếu mà dựa theo những âm thanh tiếng ghõ cửa cực mạnh mà bản thân hắn đã nghe được thì cái người ghõ cửa nhất định là đang rất gấp gáp muốn tiến vào bên trong nơi hắn ở mới đúng, tại sao bây giờ khi hắn mở cửa ra thì lại không nhìn thấy một cái bóng người nào cả?

Không những vậy mà trên mặt đất cũng không có bất kỳ một cái dấu chân nào để lại nữa chứ?



" Vút! "

Trong lúc Harry đang không hiểu chuyện gì xảy ra đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng xé gió vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra thì chỉ thấy một cái bóng đen đang từ ở trên trời lao xuống xông thẳng về phía hắn.

Harry tập trung tinh thần nhìn kỹ lại thì chỉ thấy bóng đen đó thì ra là một con cú nhỏ toàn thân trắng như tuyết, thần thái oai vệ oai hùng vô cùng, thoạt nhìn qua có vẻ giống một con ưng săn hơn là cú.

" Con cú này tại sao lại đến đây? "

Khi nhìn thấy nó Harry kinh ngạc đến ngây người ra, không kịp né tránh bị con cú húc trúng đầu.

Con cú tuy nhỏ nhưng lực húc của nó không hề nhỏ một chút nào cả, bị nó húc trúng Harry chỉ cảm thấy giống như bị một khối sắt lớn chọi trúng vậy loạng choạng lui về phía sau.

Cũng may là bước chân của hắn rất vững vàng cho nên không có té ngã, có thể đứng vững lại được.

" Ngươi là cú ở đâu đến tại sao lại tập kích ta? " Sau khi ổn định thân hình rồi Harry nhìn con cú quát hỏi một tiếng.

Nhưng mà con cú có vẻ như là cũng không có ý trả lời Harry, nó bay lượn trước mặt Harry một vòng rồi hướng về trước mặt hắn buông lỏng chân của bản thân ra, lúc này Harry mới phát hiện bên dưới chân con cú có kẹp lấy một lá thư nhỏ.

Con cú này thì ra là một con cú đưa thư!

Khi móng vuốt của nó buông ra thì lá thư lập tức rơi xuống, vừa khéo thế nào lại rơi đúng vào ở trong tay của Harry.

Harry theo bản năng đưa bức thư trong tay lên quan sát một lần thì chỉ thấy trên phong bì bọc ở ngoài thư đó có một dòng chữ được viết nắn nót : " Sư phụ gửi! Harry đích thân mở! "