Nói chuyện xong với Tịch Ngôn Vãn, Tang Tiếu vừa quay đầu lại đã thấy Tần Yên ngập ngừng muốn nói lại thôi. Chiếu theo nguyên tắc có chuyện thì nói, buồn bực để trong lòng sẽ không tốt cho sức khỏe, Tang Tiếu chủ động cất lời, hỏi: “Có chuyện gì không vậy?”
Tuần trước ở đoàn phim, Tần Yên oán thầm trong lòng nhưng thể hiện ra ngoài vẫn rất chừng mực, hơn nữa cũng chẳng mưu tính chuyện gì với Tang Tiếu. Chưa kể hồi mới gặp mặt, Tịch Ngôn Vãn có nói Tần Yên là một người không tồi, thế nên Tang Tiếu rất vô tư xếp Tần Yên vào hàng ngũ những người sau này có thể làm bạn được.
Sắc mặt Tần Yên vẫn còn tái nhợt, tim đập thình thịch thình thịch, toàn thân cứng ngắc không dám động đậy.
Vừa rồi xuất hiện một con rết toàn thân đỏ như máu, dài khoảng ba mươi đến bốn mươi xen-ti-mét, trông vừa dữ tợn lại đáng sợ. Ngay giây đầu tiên nhìn thấy nó, dẫu đã có một người đàn ông cường tráng là đạo diễn Lâm đứng trước mặt, Tần Yên cũng vô thức núp đằng sau Tang Tiếu, như thể Tang Tiếu là người duy nhất trong số tất cả mọi người có thể cho cô ta cảm giác an toàn.
"Chuyện đó..." Trái tim Tần Yên trở về vị trí cũ, thế nhưng cổ họng như thể bị chặn lại, hoàn toàn không thể thốt ra lời nào. Vậy mà khi đối diện với ánh mắt trong veo mang theo ý hỏi thăm của Tang Tiếu, bằng một cách lạ kỳ - cảm giác khó nói mất tự nhiên thế mà lại biến mất trong nháy mắt, giúp cô ta thản nhiên mỉm cười với Tang Tiếu: “Cảm ơn cô nhé.”
Dứt lời, Tần Yên cũng chẳng thèm để ý tới kế hoạch thiển cận không biết mình biết ta lúc trước nữa, cô ta vội vàng chạy về lều của mình, len lén vỗ mạnh ngực, dựa vào đó để trút bỏ nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng khi nhìn thấy con rết.
Vừa vỗ được mấy cái, Tần Yên chợt khựng lại. Nhớ đến khoảng thời gian lúc trước ở đoàn làm phim cùng với hai lần ra tay giúp đỡ của Tang Tiếu, cô ta do dự giơ tay cầm lấy một chiếc bút ghi âm chưa từng được sử dụng, đồng thời lướt tìm tệp ghi âm trong điện thoại, một chút đấu tranh và xoắn xuýt xuất hiện thoáng qua giữa khuôn mặt xinh đẹp.
Sau khi Tần Yên rời đi, xác con rết trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người trong đoàn phim cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại. Tất cả đều hướng ánh mắt về phía Tang Tiếu, ẩn chứa trong đó là vô vàn cảm xúc - có ngưỡng mộ, có ngạc nhiên và cũng có những cảm xúc khác nữa.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh gầy yếu của Tang Tiếu. Nhớ lại sức lực khi Tang Tiếu ném đũa ra, bọn họ không khỏi run rẩy.
Trong thoáng chốc, địa vị của Tang Tiếu trong lòng bọn họ bỗng cao lên gấp mấy lần.
Những loại trùng độc hoang dã mà đạo diễn Lâm từng gặp trước đây còn độc và đáng sợ hơn con rết đỏ vừa rồi nhiều. Ông quay đầu lại đánh giá Tang Tiếu với vẻ vô cùng hứng thú, nở nụ cười sảng khoái: "Không nhìn ra được đấy, cháu lại biết kungfu cơ à?”
"Thật ra... nó không được coi là kungfu đâu ạ." Vừa nghĩ đến chuyện được người ta khen ngợi trước mặt nhị sư tỷ giỏi giang là Tang Tiếu không khỏi chột dạ. Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải tạo thành một khoảng cách rất nhỏ: "Cũng chỉ lợi hại hơn thức ăn ở tầng dưới chót một chút xíu thôi ạ.”
Đạo diễn Lâm:...
Những người khác:... [Chỉ số ra vẻ: 2439/9999]
Ơ?
Tang Tiếu hiểu sai lý do khiến chỉ số ra vẻ tăng lên. Cô không khỏi ngước mắt lên nhìn đạo diễn Lâm, bổ sung với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Thật sự cháu chỉ giỏi hơn thức ăn ở tầng dưới chót mà thôi. Vừa rồi không phải cháu đang khoe mẽ đâu, cháu đang nói sự thật đó.”
[Chỉ số ra vẻ: 2440/9999]
Tang Tiếu:???
Những người khác:...
Ờ cô không phải đang khoe mẽ đâu, chỉ là không khác gì cô đang b.ắ.n phá cái đám siêu cùi bắp bọn tôi mà thôi! Lại còn thức ăn tầng dưới chót nữa chứ!
Quý Kỳ Tây đặt con d.a.o quân đội Thụy Sĩ mà mình đang thưởng thức trong tay lên bàn một lần nữa. Trước đây lúc chơi những trò kích thích, không phải là anh chưa từng đến một số khu rừng mưa nhiệt đới bao giờ. Anh tự nhận phản ứng của mình không tính là chậm, nhưng trong vài phút đầu tiên, ngay lúc anh vừa định ra tay, chiếc đũa trong tay Tang Tiếu đã phóng ra ngoài rồi.
Nghĩ đoạn, Quý Kỳ Tây khẽ thở dài trong lòng, trong cuộc đời hai mươi bảy năm vô cùng tự tin của mình, lần đầu tiên anh được trải nghiệm một loại cảm giác thất bại khó tả không rõ nguyên do. Tất nhiên, loại cảm giác thất bại này cũng chỉ xuất hiện 0,01 giây thôi đã bị gạt bỏ.
Tuy nhiên Quý Kỳ Tây cũng nhận rõ một điều rằng, xem ra trong lúc quay ở rừng mưa nhiệt đới, thân là người đại diện, ngoài việc giúp Tang Tiếu nâng cấp đồ ăn ra anh cũng chẳng còn tác dụng gì khác.
Không thể không nói, Quý Kỳ Tây nói nâng cấp đồ ăn thì anh thật sự làm được. Ngày hôm sau, cả đoàn phát hiện đồ ăn của bọn họ đã được nâng lên N cấp!
Biểu hiện cụ thể là, trước đây xem trực tiếp mukbang của Tang Tiếu, bọn họ có thể xử được hết cả một hộp cơm. Bây giờ bọn họ cũng có thể chén sạch một hộp cơm mà chẳng cần xem mukbang của Tang Tiếu. Một khi xem trực tiếp Tang Tiếu mukbang, bọn họ có thể ăn hết hai hộp cơm!
Chẳng hạn như một người có cái bụng không đáy trong đoàn là đạo diễn Lâm – vốn đã giữ tâm lý “dù gì cũng chẳng tốn tiền mình” – ông bưng hộp cơm thứ tư lên, khiến những người còn lại trong nhóm chợt cảm thấy mình không thể nào khoanh tay ngồi nhìn.
“Tiếu Tiếu, lúc cháu và Ngôn Vãn nói chuyện với nhau, cảm xúc chưa được nhập tâm lắm, thể hiện ra bên ngoài chút nữa nào.” Xưng hô của đạo diễn Lâm với Tang Tiếu chuyển từ Tang Tiếu thành Tiếu Tiếu. Lúc chỉ bảo, ông cũng không còn làm mặt dữ nữa mà cố gắng không tỏ ra nghiêm khắc và đáng sợ: “Ngôn Vãn, cháu dẫn Tiếu Tiếu đi đi. Cho hai đứa ba phút sắp xếp, sau đó chúng ta tiếp tục quay.”