Phát sóng trực tiếp kết thúc, Tang Tiếu cũng có những công việc khác. Sau khi hết bận, cô ở lại Bắc Kinh chơi nửa ngày với Thẩm Thư Triệt. Sáng hôm nay, Tang Tiếu về quay phim điện ảnh, lại ở tại lều trại trong rừng mưa nhiệt đới.
Vừa quay về, trước tiên A Tửu nhận được sự chào đón nhiệt liệt của mọi người, mắt ai nấy đều sáng rực lên, nhất là khi A Tửu lấy tương trộn cơm và vịt muối chân không mua ở Bắc Kinh ra, sự nóng rực đó từ từ tăng lên gấp đôi.
Nóng bỏng qua đi, họ vừa chia tương trộn cơm và vịt muối, vừa trêu ghẹo chuyện Tang Tiếu bị té chết.
Tang Tiếu:...
Lần trước ngã dập mông, bây giờ lại tới bị té c.h.ế.t sao?
Dù đoàn phim không tiện lên mạng nhưng cũng không thật sự sống trong rừng sâu núi thẳm. Ngày đầu tiên, Tang Tiếu về đã có người lướt thấy hot search #Tang Tiếu giả đò# rồi.
Mọi người từng chứng kiến năng lực học thoại của Tang Tiếu từ sớm nên họ không ngạc nhiên khi thấy hot search. Thế nhưng, ai ngờ được qua hôm sau họ lại thấy được hot search #[Tranh Lưu] Tang Tiếu bị té chết# cơ chứ? . Thử thách tì𝗺 tгang gốc, géc gô || T𝐑𝐔𝑴T 𝐑𝐔YỆN.𝑽n ||
Ngay cả nhóm đạo diễn Lâm luôn nghiêm túc, xem xong video cũng không khỏi cười ha ha ha.
Tịch Ngôn Vãn yêu vô dáng vẻ tủi thân của Tang Tiếu, vừa cười vừa an ủi: “Không trách em, trách sương mù độc không biết điều mới đúng!”
Tang Tiếu gật đầu lia lịa: “Đúng! Trách sương mù độc ạ! Lúc ấy anh Kỳ Tây cũng nói sương mù độc không biết điều.”
Dứt lời, Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây tới quay phim cùng mình: “Em không nói xạo đúng không ạ?”
“Dĩ nhiên là không.” Thấy Tang Tiếu có thể không bận tâm đến, Quý Kỳ Tây gật đầu rồi bất giác nhếch môi.
Xem ra, cuối cùng bé Tang Tiếu đã tự tin hơn trước kia rồi. Mặt trời nhỏ đáng yêu rốt cuộc cũng tỏa sáng lấp lánh.
Tịch Ngôn Vãn bực mình liếc Quý Kỳ Tây: “Người đại diện Quý, anh không bận việc gì à?”
Ẩn ý rất rõ ràng, đoàn phim không cần anh, đến từ đâu thì về lại đó đi.
Quý Kỳ Tây giống như không nghe ra ý ngoài lời của Tịch Ngôn Vãn, thờ ơ nghịch một chiếc lá không biết tên: “Cô đã gọi tôi là người đại diện Quý rồi, vậy công việc của tôi không phải là chăm sóc Tang Tiếu chu đáo sao.”
Những năm qua anh chỉ làm hai chuyện. Một là chơi các trò cực mạo hiểm ở những nơi nguy hiểm khác nhau; việc còn lại là rải tiền, thấy ai hợp nhãn sẽ đầu tư vào người đó. Có lẽ anh có mắt nhìn hoặc được thần tài phù hộ nên mấy công ty được anh đầu tư đã trở thành công ty đầu rồng trong các ngành công nghiệp mới.
Hiện nay, anh cảm thấy làm người đại diện cho Tang Tiếu thú vị hơn phiêu lưu và đầu tư nhiều, đương nhiên phải làm theo ý mình rồi. “Nhưng mà chỗ này của mấy người nghèo nàn quá, cơm hộp...” Quý Kỳ Tây biến sắc không nói nổi thành lời. Giây lát sau, anh nghiêng đầu nhìn đạo diễn Lâm, trong giọng điệu lười biếng mang theo ghét bỏ rõ mồn một: “Mấy ông còn thiếu đầu tư không? Vụ cải thiện thức ăn của mấy ông ấy....”
Đạo diễn Lâm vỗ đùi cái đét, thô lỗ đáp: “Nếu cậu đã hỏi thì ai chê đầu tư nhiều chứ!”
Tuy ông cho rằng người đại diện của diễn viên đầu tư có vẻ hơi lạ, nhưng chỉ cần tiền đàng hoàng là được!
Tần Yên khó tin nhìn chằm chằm đạo diễn Lâm. Cô ta lên đây nghe trộm với ý định muốn biết người biết ta, nhưng tại sao người đại diện của Tang Tiếu hở chút là lại đầu tư như thế kia chứ?
Một khi đầu tư thật, chẳng phải Tang Tiếu sẽ được xem như mang tiền đầu tư vào đoàn sao? Cô ta còn cơ hội thay thế vai diễn của Tang Tiếu không đây?!
“Không được, mình không thể…” Tần Yên đang thầm thì, nào ngờ thoáng thấy dưới đất có thứ gì đó vụt qua.
Sau khi thấy rõ là gì, Tần Yên sợ đến dựng tóc gáy. Cô ta kêu ré lên rồi theo bản năng trốn ra sau Tang Tiếu, gào to: “Có rết!!! Con rết bự quá!!! Á á á á á á á!!”
Tang Tiếu vốn dĩ không sợ, dù sao với cô loài rết trong thế giới này vô cùng dễ mến. Vậy nhưng, hoảng hồn do tiếng rít chói tai của Tần Yên, tay cô run lên, lẽ ra định ghim đũa vào người con rết, ngờ đâu lại ghim trúng đầu con rết làm nó c.h.ế.t dí dưới đất.
Xung quanh lặng như tờ, chẳng ai nghĩ Tang Tiếu lại có công phu này!!!
Con rết to tận ba mươi mấy centimét nói ghim là ghim! Cơ bắp này có thể so với người bình thường sao!
Đoàn phim toàn những người có kinh nghiệm, động tác nhanh nhẹn, họ cầm bột thuốc và xẻng cùng xông lên, nhanh chóng xúc con rết vừa hù dọa đoàn phim đi.
Tang Tiếu quay lại nhìn Tịch Ngôn Vãn, rất chột dạ: “Sư tỷ, nếu chị ra tay chắc chắn có thể xử lý êm hơn em rồi.”
Cô vất vả lắm mới tự tin muốn thể hiện trước mặt sư tỷ, nào ngờ bị tiếng hú của Tần Yên phá hoại hết.
“...”
Tịch Ngôn Vãn đưa tay giữ chặt cái chân sắp mềm nhũn dưới bàn vì sợ hãi., mạnh dạn đáp: “Tang Tiếu, ban nãy em làm không hề kém cạnh sư tỷ đâu!”
A a a a a!
Tại sao mình lại không quản được cái miệng này chứ!
- -------------------