Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 223




Về diễn xuất, Tịch Ngôn Vãn có thể được xem là thầy của Tang Tiếu. Không cần đạo diễn Lâm nói, chị đã kiên nhẫn phân tích cho Tang Tiếu biết cảm xúc và tâm lý của nhân vật hệt như những gì mình đã làm trước đó rồi, dẫn dắt Tang Tiếu tiếp tục tưởng tượng.
Thấy thế, hai nghệ sĩ trẻ cùng đoàn lầm bầm, nhìn có chút hả hê. Nghệ sĩ A: "Xem ra người đại diện của Tang Tiếu đầu tư một khoản tiền lớn vào cũng thành công cốc rồi. Cô có nhận thấy không, số lần đạo diễn Lâm bảo Tang Tiếu NG đã nhiều hơn mấy ngày trước.”
"Chỉ có thể nói kế hoạch hối lộ đạo diễn Lâm bằng cách bỏ tiền đầu tư đã thất bại thảm hại. Người kia thực sự là người đại diện của Tang Tiếu sao? Không phải là quan hệ bạn giường đó chứ!?” Nghệ sĩ B nói, trong lòng toàn là ganh ghét.
Tần Nghiên không nhịn nổi nữa, từ sau lều đi ra, khoanh tay lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Hai người khua môi múa mép sau lưng người ta thì cũng phải nhớ nhả cơm hộp của người ta ra đã chứ, mấy người đây gọi là ăn cháo đãi bát đó à?”
"Cô…" Nghệ sĩ A muốn cự cãi, nhưng nghĩ đến địa vị chênh lệch giữa mình và Tần Nghiên trong giới, cô ta bất mãn không cam lòng nuốt mấy lời tục tĩu xuống, cứng cổ đáp: “Bọn tôi có nói sai sao. Tang Tiếu chính là NG rất nhiều lần.”
Tần Yên nhìn hai người như thể nhìn hai kẻ đần độn: "Mấy người bị ngu à? Không nhìn ra được đạo diễn Lâm thường xuyên chỉ bảo Tang Tiếu cùng với chị Ngôn Vãn sao? Không thấy nhìn ra được đạo diễn Lâm dành nhiều tâm tư cho Tang Tiếu hơn mấy người và cả trước đây rất nhiều sao?”
Về phần nguyên nhân trong đó rốt cuộc là do đạo diễn Lâm cảm thấy Tang Tiếu thông minh và có năng lực, hay là bởi vì ông ta thấy Tang Tiếu ăn uống ngon miệng, hoặc có lẽ là vì có Quý Kỳ Tây đầu tư? Tần Yên không biết, nhưng cô ta có thể nhận thấy rõ rằng Tang Tiếu chẳng khác gì một miếng bọt biển khổng lồ, lúc nào cũng được truyền vào, càng ngày càng tiến bộ.
Lúc Tần Yên lạnh lùng bỏ lại hai chữ ngu ngốc một lần nữa, sắc mặt hai nghệ sĩ vừa rồi khua môi múa mép trông vô cùng khó coi, lúc xanh lúc trắng. Hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía đang quay chụp, quả nhiên, bọn họ trông thấy đạo diễn Lâm đã đi lên chỉ bảo Tang Tiếu tự bao giờ.
Nghệ sĩ A cắn chặt môi, phẫn nộ bất bình nói: "Chết tiệt! Những đạo diễn khác gặp nghệ sĩ mang tiền vào đoàn thì hoặc là tâng bốc hoặc nịnh nọt. Bộ đạo diễn Lâm nghiện diễn vai thầy rồi hay gì!” Nghe vậy, nghệ sĩ B không lên tiếng hùa theo nữa mà nhìn về phía Quý Kỳ Tây cách đó không xa như có điều suy nghĩ. Sau đó cô ta lại không kìm lòng được mà sờ sờ mặt mình, ngoại hình của cô ta cũng đâu kém cạnh gì Tang Tiếu chứ.
So với nghệ sĩ A, sự ganh ghét trong lòng nghệ sĩ B còn nhiều hơn nữa. Năm đó ở trường học cô ta phải ngước lên nhìn Tang Tiếu, bây giờ vào đoàn phim rồi cô ta vẫn phải ngước lên nhìn cô. Tại sao trong cái giới này cô ta cứ vấp phải trắc trở hết lần này đến lần khác, còn Tang Tiếu lại có thể nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người sau khi bị gia đình ruột thịt ghét bỏ?
Xuất phát điểm của cuộc đời vốn đã rất bất công, dựa vào cái gì mà Tang Tiếu còn có thể may mắn đến thế?
Về những sự ghen ghét trong lòng hai nghệ sĩ kia, Tang Tiếu hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi vất vả quay xong, lại còn nhận được lời khen từ đạo diễn Lâm nữa, Tang Tiếu lập tức ước gì mình có thể dán cả người lên người Tịch Ngôn Vãn: “Sư tỷ, kiếnthức về diễn xuất thật là uyên thâm quá đi, khi nào em mới có thể giỏi như chị chứ.”
Ở trước mặt Tang Tiếu, Tịch Ngôn Vãn chưa bao giờ có cảm giác xa cách. Chị quét qua chiếc mũi nhỏ của Tang Tiếu một cái, vẻ khen ngợi toát ra từ ánh mắt: "Vừa nãy em tiến bộ rất nhanh, cảm xúc cũng đặt đúng chỗ. Bình thường hãy quan sát và trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn, nhớ phải phát huy trí tưởng tượng tối đa và đặt cảm xúc vào khi diễn.”
Mặc dù, Tịch Ngôn Vãn đã giành được những giải thưởng lớn trong lĩnh vực điện ảnh, nhưng chị cũng không dám nói diễn xuất của mình đa dạng, thật sự không dám nhận là ngọn đèn chỉ đường và là mục tiêu của Tang Tiếu.
Tang Tiếu gật đầu, ghi tạc những lời nói của Tịch Ngôn Vãn trong lòng. Nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt hạnh của cô sáng ngời, trong mắt mang theo một chút chờ mong: “Đúng rồi, sư tỷ, dù sao chiều nay bọn mình cũng không có cảnh quay, hay là… bọn mình đi vào rừng mưa nhiệt đới nhặt đồ đi!! Em nhớ bình thường sư tỷ có thể đào ra được những dược liệu cực kỳ tốt. Hồi trước em vẫn không dám đi, sợ gặp phải cây độc mà không biết, nghĩ thầm đợi chị rảnh rỗi, bọn mình cùng nhau đi!”
Tịch Ngôn Vãn đang mỉm cười:...
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ nứt ra một vết.
Chị thấy rết độc thôi mà cũng sợ đến nhũn cả chân, sao dám dẫn Tang Tiếu đi thám hiểm rừng mưa nhiệt đới kia chứ?