Từ Bạch Vũ bước xuống nhà liền bị làm cho một trận ngạc nhiên. Bàn cơm được bày sẵn món canh món mặn đủ cả vẫn đang bốc khói nghi ngút. Từ Vũ Niên bình thản ngồi ăn, đối diện còn để bát đũa. Ba mẹ đều là người thích du lịch, hai đứa con đều đã lớn nên tần suất đi nhiều hơn. Vậy chắc chắn mâm cơm này là em trai làm, dù không nói chuyện nhưng vẫn luôn chăm sóc anh trai xấu tính của mình. Cậu mỉm cười ngồi xuống trước mặt Từ Vũ Niên nhẹ giọng.
"Anh... có thể ăn cùng không?"
Từ Vũ Niên hơi khựng đũa nhưng nhanh chóng khôi phục, không nói gì chỉ gật đầu.
Cậu vui vẻ xới cơm, gắp một đũa đồ ăn lớn. Tay nghề của em trai đúng là đỉnh của đỉnh, món nào cũng rất vừa miệng, nhai chưa hết đã muốn ăn thêm. Ở thế giới kia tiền kiếm được chỉ đủ mua cơm nắm hoặc mỳ gói chống đỡ qua ngày, thành phố thứ gì cũng đắt đỏ. Đã rất lâu rồi mới được ăn nhiều món ngon thế này. Khi mẹ còn sống ít nhất trong bữa ăn vẫn còn không khí vui vẻ, nhưng về sau chỉ còn mình cậu với bốn bức tường cũ kỹ, bất giác sinh ra cảm giác chán ăn. Hiện giờ dù không có tiếng trò chuyện nhưng vẫn là có người ngồi ăn cùng.
"Hức...hức..." Không hiểu sao càng ăn nước mắt Từ Bạch Vũ càng chảy ra. Cậu dùng tay chùi nhưng mãi chẳng ngừng.
"Cơm chan nước mắt sao?" Từ Vũ Niên nghe tiếng thút thít ngước đầu lên liền thấy anh trai vừa ăn vừa khóc.
"Anh...hức... cơm ngon quá. Hức..." Cậu cảm nhận được ánh mắt khó hiểu nhìn mình, ngãi ngãi đầu cười qua loa.
Bữa cơm tiếp tục chìm trong im lặng kèm vài tiếng nấc nhỏ xíu. Sau khi ăn xong Từ Bạch Vũ tự giác đem bát đi rửa, gọt chút táo rồi đem lên lầu. Nếu không sai thì phòng để đàn ở cuối dãy. Cây dương cầm cổ ở bên trong chính là kỷ vật cuối cùng của cha Từ Vũ Niên. Ông sở hữu khả năng thẩm âm tuyệt vời, đôi tay được coi như cực phẩm. Khi Từ Vũ Niên lên 5, trong một lần lưu diễn ở Châu Âu, tai nạn kinh hoàng đã giáng xuống chiếc máy bay chở người nghệ sĩ thiên tài ấy. Vào khoảng 3 năm sau thì mẹ tái hôn với cha Từ Bạch Vũ, xuất hiện trong thế giới có thêm một người anh trai. Ngàn vạn lần không ngờ đó lại là người mở ra cơn ác mộng tột cùng.
Bây giờ cậu phải xây dựng lại tuyến tình cảm với Từ Vũ Niên. Một phần là để tăng tuổi thọ, một phần do cảm thấy "cha đẻ" này đã cưỡng ép thiếu niên phải trưởng thành quá sớm. Dù có kế hoạch rõ ràng như vậy nhưng vừa nãy chưa gì đã khóc lóc trước mặt người ta, nhục không đâu cho hết.
Từ Bạch Vũ bước đến cửa, thở nhẹ một hơi lấy can đảm gõ cửa.
*Cốc, cốc*
Hồi đáp là sự im lặng mãi không có phản ứng. Cậu chần chừ định gõ thêm.
*Cạch*
Từ Vũ Niên chỉ mở một nửa cửa, nét mặt lãnh đạm, chân mày hơi nhăn lại. Nắm 7,8 phần là sợ anh trai sẽ đụng đến cây đàn: đó là giới hạn duy nhất. Nguyên lai lúc nhỏ cây đàn vừa được chuyển đến đã bị Từ Bạch Vũ vẽ lung tung lên. Mực đó không thể tẩy ra khiến Từ Vũ Niên gào khóc ngay khi thấy. Lúc tham dự tang lễ của cha đã tận lực cố gắng kiềm chế bản thân, đến lúc thấy kỷ vật bị anh trai phá loạn lập tức sụp đổ.
"Anh đem táo cho em." Cậu đem chỗ táo được gọt thành hình thỏ nhỏ đến.
Từ Vũ Niên đẩy nhẹ đĩa táo về, sau đó không lưu tình đem cửa đóng lại.
"Đúng là không dễ dàng mà." Cậu cười khổ.
"Tiểu Niên."
*Im lặng*
"Tiểu Niên, anh muốn xin lỗi em."
"Tiểu Niên, anh xin lỗi."
"Xin lỗi vì lúc nhỏ đã bắt nạt em. Xin lỗi vì đã làm hư đàn. Xin lỗi vì đã khiến em mất đi bạn bè. Xin lỗi vì đã cướp người em yêu. Xin lỗi vì đã vứt phiếu dự thi của em..."
"Câu xin lỗi này không thể mang những thứ kia trả lại cho em. Anh hiện tại chỉ có thể xin lỗi em, anh... không biết làm thế nào để bù đắp cho em..."
"Thề với trời, Từ Bạch Vũ nhất định đến cuối đời sẽ mãi đối tốt với Từ Vũ Niên..."
"Anh đáng ghét, anh đê tiện, anh vô dụng. Làm ơn đánh hay mắng anh đi, thế nào cũng đúng hết..."
"Vì vậy... em có thể nhìn thấy anh không?"
"Anh sợ... sợ bị bỏ lại một mình."
"Đột nhiên cảm thấy thật khó khăn quá." Trong lòng cậu cứ như có đá tảng đè nặng, khóc cũng không khóc nổi, thật khó chịu.
Lời xin lỗi và lời hứa là thay Từ Bạch Vũ ở thế giới này xin lỗi em trai, nhận lỗi với cậu ấy, bù đắp cho cậu ấy. Còn ba câu cuối muốn hay không cũng phải thừa nhận là lời từ chính Giang Bạch Vũ. Bản thân cậu không muốn mất đi người thân, không muốn trở về nơi không có ánh đèn, không có mùi thức ăn, không có ai chờ về nữa. Hệ thống đó đã thực hiện ước muốn lớn nhất của cậu: gia đình.
Từ Vũ Niên là nhân vật do cậu sáng tạo ra nên tình cảm dành cho vô cùng đặc biệt. Bây giờ không phải qua câu chữ, không phải qua lời kể mà là tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên bị bức đến vô cảm mới cảm thấy đau lòng đến mức nào.
"Anh sẽ để táo ở ngoài, nhớ ăn nhé."
Tiếng bước chân Từ Bạch Vũ xa dần. Cánh cửa gỗ mới mở ra, Từ Vũ Niên cầm đĩa trái cây lên, cắn một ngụm táo nhỏ.
"Rút cuộc là muốn gì đây?"
Kết thúc chương 4.