Từ Bạch Vũ bị đánh thức bởi ánh sáng từ cửa sổ. Nheo mắt tỉnh giấc, cậu cựa mình liền nhận ra: Trong hậu huyệt còn "thứ kỳ lạ", trên eo còn đang bị ôm lấy. Ngay lập tức đại não load lại những việc đã xảy ra, cậu vừa xuyên đến ngay lúc bị hạ dược. Trong nguyên tác Từ Bạch Vũ đã đến bar RF sau đó tự mình hạ dược, trèo lên giường của một người máu mặt. Người đó giúp cậu ta thực hiện mọi kế hoạch sau này.
"Cái hệ thống chết tiệt láo toét! Bộ hết khúc (để xuyên) rồi hả?" Cậu chửi thầm trong bụng.
"Nhưng người này sao vẫn còn để bên trong chứ? Mình nhớ là đâu có viết khúc này." Thân thể khó khăn dịch ra, cẩn thận không muốn đánh thức người nằm cạnh.
Nhưng vừa rút ra được một nửa eo liền bị nắm lấp kéo ngược trở lại, hậu huyệt lại được lấp đầy.
"Đi đâu?" Tiếng giọng âm trầm cất lên.
"Chết tui rồi, ăn nói làm sao đây." Từ Bạch Vũ xuyên đến đây với mục đích giữ mạng nên người này không còn cần thiết nữa.
"Ha ha. Đại ca à, tôi xin lỗi. Lực bất tòng tâm, cảm tạ đã giải dược giúp tôi." Cậu cười trừ quay sang nhìn người kia.
"Éc, đẹp trai quá." Lời nói bị đánh gãy bởi vẻ đẹp nam tính của hắn.
"Nhìn đủ chưa?" Hắn ngồi dậy chống tay chặn đường thoát của cậu.
"A, xin lỗi."
Não Từ Bạch Vũ nhảy loạn, lựa câu lựa chữ nói dễ nghe, tránh trường hợp làm người ta tức giận, trong chuyện này xét trên dưới là cậu sai.
"À hôm qua tôi trúng phải xuân dược nên mới hành động thất lễ với anh. Tôi thành tâm xin lỗi anh nên có được hay không chúng ta coi như không có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì? Cậu nói nghe đơn giản nhỉ?" Chân mày nheo lại hắn khó chịu rồi.
"Tôi... Vậy anh muốn gì?"
"Bồi thường."
"Anh muốn bồi thường cái gì?"
"Chưa nghĩ ra."
Từ Bạch Vũ chính thức bất lực, thật là, cậu là người bị đè đó.
"Mà nè..."
"Tôi có tên."
"Hừm, được rồi anh tên gì?"
"Cố Dục Thiên."
"Cố Dục... Hả??!!!" Ba chữ như búa đập vào đầu cậu.
"Anh là Cố Dục Thiên?" Cậu hỏi lại.
"Ừ."
"Anh là tổng giám đốc CL?"
"Ừ."
"Giờ mới để ý. Là mắt xanh." Anh là con lại người Anh?"
"Ừ."
*RẮC* Âm thanh của sự đổ vỡ.
"Chết cm tôi rồi... lăn giường với công chính, là tìm đường chết sớm!" Từ Bạch Vũ ôm mặt khóc không ra nước mắt. Bây giờ cậu cắn lưỡi có được không?
"Cố... tổng tôi sẽ cố gắng kiếm tiền gửi lại cho anh."
"Cậu nghĩ tôi thiếu tiền? Để lại số điện thoại nghĩ ra tôi sẽ gọi cho cậu."
"Mé, giải quyết luôn một lần được không? Tôi từ giờ tới cuối đời cũng không muốn gặp mặt anh đâu."
Cậu lần nữa dịch người, muốn rút cự vật ra khỏi hậu huyệt nhỏ. Và lần nữa bị kéo lại.
"Cố tổng!"
"Là cậu khiêu khích trước."
"Tôi có làm gì đâu!!!!!!!!"
- ------------------
Từ Bạch Vũ mất cả nửa ngày để có thể đứng lên đi chuyển. Cố Dục Thiên ngỏ ý muốn đưa cậu về nhưng ngay lập tức bị từ chối. Điên sao? Vẽ đường cho thần chết đến lấy đầu chắc? Mà không hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên đường về nhà nên trở về rất thuận lợi. À không, chẳng thuận lợi mấy nếu không phải là cái eo đau nhức này. Từ Bạch Vũ lục túi quả nhiên có chìa khóa.
*Cạch*
Cậu mở cửa bước vào trong, vừa thay giày ngước lên đã thấy thân ảnh của một thiếu niên đứng trên cầu thang. Tiếc là thiếu niên ấy chỉ nhìn cậu rồi gật đầu một cái sau đó không thèm để ý tiến thẳng vào nhà bếp.
"Đây hẳn là Từ Vũ Niên. Đúng là nhân vật của mình quả thực xinh đẹp vô cùng." Từ Bạch Vũ có chút tự hào.
Nói một chút là nói dối, cục tự hào to bự luôn ấy. Hệt như trong nguyên tác thiếu niên 22 tuổi đang học năm tư đại học tràn đầy hương vị thanh xuân. Mái tóc đen mượt uốn cũng không thể uốn, cột cũng không thể cột trời sinh rất ưu ái. Nét mặt thanh tú kiên định, một cường thụ chân chính. Thân hình cũng xêm xêm cậu có hơi cao hơn một chút.
Từ Vũ Niên cư xử như vậy cốt lõi đều có nguyên nhân. Trong nguyên tác, sau khi cả hai anh em lần lượt comeout may mắn đều không gặp rắc rối nào từ gia đình, họ hơi buồn nhưng vẫn ủng hộ. Từ Bạch Vũ trước đây nảy rất nhiều sinh ác cảm với em trai khác cha khác mẹ này. Cấp ba, Từ Vũ Niên cũng từng yêu đương với một người. Sau đó người đó bị Từ Bạch Vũ quyến rũ cướp lấy.
Cậu ta còn cố tình gây rắc rối cho bạn học của Từ Vũ Niên khiến cậu mất đi bạn bè, ba năm bị cô lập. Trong kỳ thi đại học quan trọng, đề cương ôn thi bị xé nát. Trước đêm thi thì số phiếu dự thi và chứng minh thư bị giục vào thùng rác. Từ Vũ Niên phải bán sống bán chết chạy đến nơi đổ rác tìm kiếm, lục từng bịch rác một. Khi trở về là một thân bốc mùi hôi thối, nhìn Từ Bạch Vũ ung dung ngồi trên ghế ăn hoa quả, nhưng oán trách một lời cũng không, chỉ ảm đạm nhìn anh trai nói một câu.
"Vũ Ca... Đây là lần cuối em gọi anh."
- ------
Từ Bạch Vũ cười thở dài. May mắn là em trai cậu vẫn đậu được vào học viên âm nhạc có tiếng, nếu không không biết làm thế nào mới trả đủ. Cậu bước từng bước nặng nhọc về phòng trông cứ như người già mắc bệnh xương khớp. Mở cửa phòng liền ngã nhào vào gối than vãn.
"Lăn giường với người yêu tương lai của em trai... Mé! Tội càng thêm tội!" Thật muốn ép chết cậu mà, tất cả là tại cái hệ thống láo toét.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu cậu.
"Ký chủ, người đã quen với thế giới này chưa?"
"Cmn! Là ngươi!"
"Ký chủ, đừng mắng tui."
"Còn ở đó uất ức?! Sao lại bắt ta xuyên đến ngay lúc bị hạ dược?"
"Ký chủ, người cũng không nói đoạn cần xuyên nên hệ thống mới chọn đại."
Từ Bạch Vũ khô lời với hệ thống này, trả treo giỏi thật.
"Vậy tại sao người kia lại là Cố Dục Thiên? Trong nguyên tác rõ ràng là người khác."
"Ký chủ, là người tự vơ lấy mà." Lại trả treo.
"Hừ, có thể làm mấy thứ như xóa đoạn ký ức của Cố Dục Thiên không?"
"Hệ thống của chúng tôi chỉ quản lý, không thể can thiệp vào thế giới này."
Thà nói chuyện với hai đầu gối còn có ý nghĩa hơn với cái máy này.
"Ký chủ, đây cũng là lần cuối tôi gặp ngài. Chúng ngài hạnh phúc. Tạm biệt."
"Ê khoan!!"
Không khí rơi vào im lặng đáng sợ.
" Cái gì mà chúc ngài hạnh phúc? Ý ngươi là lên đường vui vẻ (bán muối) hả??!!!!"
Kết thúc chương 3.