CL là tập đoàn sản xuất thực phẩm lớn trong nước. Ở đây Từ Bạch Vũ thuộc bộ phận Marketting, chịu trách nhiệm thiết kế quảng cáo cho sản phẩm. Cậu đến công ty với một cục lo to bự. Mặc dù làm cho tập đoàn CL nhưng chỉ là chi nhánh công ty nhỏ. Nên có lẽ sẽ không gặp tổng giám đốc, chắc là vậy. Vừa bước chân vào cửa đã cảm nhận được có vài ánh mắt kỳ quái dán lên người.
"Mình giờ chắc giống động vật quý hiếm lắm." Hai vai cậu co lại bước nhanh chân về bàn làm việc. Mọi người trong phòng cũng đều nhìn bằng dáng vẻ ngạc nhiên. Từ Bạch Vũ trấn tĩnh nhanh chóng tiếp nhận công việc.
"Ôi trời, chất lượng làm việc bình thường đến không thể bình thường hơn." Cậu thở dài với số hồ sơ trước mặt.
Dù công việc được hoàn thành nhưng về mặt lợi ích thì không được bao nhiêu. Có lẽ cậu nên xử lý lại tất cả chỗ này. Trước kia khi còn làm Freeter, những loại công việc này đã từng tiếp xúc tương tự nên khá thuận lợi để giải quyết chúng.
"Cái này cần được ai ký nhỉ?"
Từ Bạch Vũ ngó nghiêng một lúc, sau đó chọt chọt vai người ngồi cạnh.
"Đồng nghiệp này hình như tên là Mã Gia Bảo." - "Đồng nghiệp Mã."
Người kia giật mình, hai mắt mở to nhìn cậu, rồi chỉ lại vào chính mình.
"Cậu...Cậu gọi tôi?"
"Trong phòng này còn ai họ Mã sao? Cậu xem hồ sơ này là cần ai ký vậy?"
"Là...tổng giám Khiêm." Đồng nghiệp Mã ngập ngừng đáp.
"Cảm ơn." Từ Bạch Vũ đứng dậy vỗ vai đồng nghiệp rồi rời đi.
Cậu đi được một phút liền có một đám người tụm năm tụm bảy.
"Cậu ta là Từ Bạch Vũ hả?!!" Một người lên tiếng.
"Thần kỳ quá! Trước giờ đều không thèm để ý tới chúng ta mà."
"Đúng vậy, cả ngày dương dương ngạo mạn. Lần trước tôi té trước mặt cậu ta, cậu ta một tiếng cũng lười hỏi."
"Hôm nay thay đổi cách ăn mặc nhìn khác hẳn."
"Đừng để cái mặt có chút xinh đẹp đó đánh lừa. Cậu không nhớ lần trước tiểu Lê bị cậu ta hại đến mất cả hợp đồng lớn hả?!!"
"Ừ nhờ. Hình như cậu ta vẫn đang tranh giành với tổ 6 để dành đặc quyền đến công ty mẹ làm việc cho Cố Tổng đúng không?"
"Exactly. Chẳng biết lần này xây dựng loại hình tượng nào đây."
"Cậu ta về kìa. Mau làm việc đi!" Một người xua tay giải tán đám đông.
Từ Bạch Vũ từ xa đã thấy một đám người vừa chỉ chỏ vào chỗ làm việc của cậu vừa bàn tán. Không cần nói cũng biết là đang nói về chuyện gì. Bản thân cũng không để bụng vì trên lý thuyết thì họ nói đúng. Nói dễ nghe thì là cải thiện bản thân, khó nghe là xây dựng tạo hình mới. Cậu xuyên đến đây đã quyết định phải tránh xa vai trò phản diện, mạng rất đáng quý~ Có thể làm nền cho hai đứa con tinh thần đến với nhau làm "người cha đẻ" này đã cực kỳ mãn nguyện rồi.
Nhưng con đường cải tà quy chính phía trước hẳn rất khó đi. Từ Bạch Vũ trong mắt mọi người đã là phản diện đúng nghĩa, không từ thủ đoạn để giành lấy lợi ích về mình. Sáng nay là một ví dụ điển hình, mở tủ quần áo ra thì chẳng biết loại ngôn ngữ nào có thể diễn tả được. Trong nguyên tác cậu tạo hình phản diện theo hướng muốn mình trở thành trung tâm của sự chú ý, ngạo mạn, không biết trên dưới. Nhưng mấy bộ outfit trong tủ này lại cực kỳ màu mè, hoa lá lung tung hết cả lên, với cả toàn là màu sáng thậm chí còn có dạ quang.
"Mặc mấy cái này lên trông có giống khỉ diễn xiếc không chứ?"
Mãi mới lục được sâu tận trong tủ ra được một bộ combo áo sơ mi+quần tây nhìn ổn hơn. Sau khi đi làm về cậu nhất định sẽ thanh lý chỗ đồ đó.
"Aiyaaaa, cái máy tính này sao lại đứng nữa rồi?" Một đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh gõ gõ máy than vãn.
"Hay để tôi xem qua." Từ Bạch Vũ nhìn qua đề nghị.
Cô gái hơi ngạc nhiên nhưng hiện đang có tài liệu quan trọng cần được gửi đi nên đành để cậu coi giúp. Rồi cậu cúi xuống xem xét thùng máy. Một người khác hiếu kỳ đến thì thầm với đồng nghiệp nữa kia.
"Cô dám để cậu ta sửa máy hả?"
"Làm liều chứ biết sao bây giờ. Tôi đang sợ muốn chết đây."
Từ Bạch Vũ xem xét xong không tìm ra được điểm khác thường, cho rằng vấn đề xảy ra trong phần mềm.
"Cô có cài đặt chương trình chống virus không?" Cậu quay sang hỏi.
"Có...có."
Đôi tay gõ nhẹ lên bàn phím, nghiêm túc kiểm tra.
"Phần mềm chống virus này sẽ làm chậm máy, tôi đề xuất phần mềm loại này nó ổn và phù hợp với máy."
*Lách cách* - *Cài đặt hoàn tất."
"Được rồi, cô dùng đi." Từ Bạch Vũ trở về bàn làm việc của mình.
"Cảm ơn cậu..." Đồng nghiệp nữ và những người xung quanh bị một trận kinh ngạc, phải nghe thấy tiếng ho nhắc nhở của quản lý mới quay về làm việc.
- ---- Giờ nghỉ trưa -----
Từ Bạch Vũ đem cơm hộp tự làm đến phòng nghỉ hâm nóng. Nhìn lò vi sóng quay cậu lại có chút lo lắng. Hôm nay cậu cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp buổi trưa cho Từ Vũ Niên.
"Hy vọng là em ấy không vứt chúng đi."
Cậu mua thêm một ly trà nóng rồi tìm chỗ mát ngồi. Ăn được hai đũa, đột nhiên có đôi năm nữ đến trước mặt, hơi lo lắng nói.
"Chúng tôi có thể ngồi cùng không?"
"A, được chứ, tự nhiên." Từ Bạch Vũ mỉm cười.
Bữa ăn kết thúc trong im lặng. Thật ra EQ không phải là thấp nhưng cậu thật sự không biết nên bắt chuyện thế nào. Chợt nhớ ra gì đó liền lôi trong túi ra một bọc bánh nhỏ.
"Cái này là tôi tự làm, hai người dùng thử không?"
"Thật hả?" Hai người họ nét mặt giãn ra vì chỗ bánh đó có vẻ rất ngon a~
Bánh không quá ngọt, vỏ bánh giòn sốt kem mịn, phải nói là siêu hấp dẫn. Đồng nghiệp nữ ấp úng.
"Anh... cái này.... hình như hôm nay anh...."
"Hiền hơn mọi khi hả?"
"Đúng rồi á!!!" Ngay lập tức bụp miệng vì câu lỡ lời.
"Haha, chỉ là tôi cảm thấy bản thân cư xử quá đáng với mọi người rồi." Từ Vũ Bạch xoa cổ cười trừ.
"Vầy đi. Tôi là Từ Bạch Vũ, có thể gọi tôi là Bạch Vũ. Mong mọi người chiếu cố." Cậu đưa tay ra.
Hai cái bắt tay thiết lập quan hệ bạn bè - đồng nghiệp.
"Tôi là Lê Hân Ly." Đồng nghiệp nữ.
"Còn tôi là Tiêu Nam. Anh ở đây lâu hơn chúng tôi, chúng tôi mới cần được chiếu cố."
Ba người nói chuyện rất ăn ý. Cậu thầm hài lòng, một ngày bắt đầu được như vậy thật quá tốt.
"À mà, tôi với em trai đang có chút vướng mắc, có cách nào để tôi làm lành với em ấy không?"
"Anh em cãi nhau là chuyện thường, tôi với anh hai còn đánh nhau suốt." Hân Ly chống cằm nói.
"Bởi tôi từng đối xử với em ấy không tốt lắm."
"Anh nên trực tiếp đến xin lỗi." Tiêu Nam đưa ra ý kiến.
"Tôi đã làm rồi nhưng hình như không có tác dụng."
"Vậy thì chắc lúc cãi nhau anh đã nặng lời lắm nhỉ." Hân Ly thẳng thắng, bị Tiêu Nam đẩy khủy tay mới nhận ra lại lỡ miệng. Cô lúng túng xin lỗi.
"Không sao, không sao, đúng là tôi đã như vậy."
"Anh thử tiếp cận thế giới của cậu nhóc đi. Tiếp cận những thứ xung quanh cậu ấy, hiểu cậu ấy, sẽ dễ nói chuyện hơn."
"Đúng á đúng á." Hân Ly ủng hộ nhiệt tình.
"Phải ha! Cảm ơn cậu Tiêu Nam." Dù là tác giả nhưng cuộc sống giảng đường của Từ Vũ Niên cậu lại ít đề cập qua, chủ yếu tập trung xây dựng đoạn tình cảm của hai nhân vật chính.
"Khách sáo quá, tiền bối Từ. Mai đem bánh giống hôm nay cho chúng tôi ké miếng nha."
Hân Ly nghiêng đầu nói: "Hình như anh rất lo cho em trai nhỉ, bận tâm nhiều đến vậy."
Ánh mắt Từ Bạch Vũ dịu xuống, thấp giọng ôn nhu: "Vì em ấy là gia đình của tôi."
"Sắp hết giờ nghỉ rồi. Tôi đi trước nhé, tạm biệt." Cậu đứng dậy thu dọn đồ rồi rời đi.
Ngay sau đó thì liền có một đám người chạy vào vây quanh Hân Ly và Tiêu Nam.
"Sao sao có phải anh ta cọc cằn lắm phải không?"
"Anh ta có móc mẻ gì hai người không?"
"Vì em ấy là gia đình của tôi." Câu nói hiện lên trong đầu hai người.
"Chúng tôi tin tiền bối Từ."
Kết thúc chương 5.