Ở sân trước của toà lâu đài hoang tàn cũ kĩ, nơi một doanh trại tạm thời được dựng lên. Phó chỉ huy Weisz nặng nề mở lời với người Chỉ huy đang chăm chú soi xét địa hình bản đồ.
"Ngài có ổn không?"
Người Chỉ huy trẻ từng là bạn cùng lớp với Weisz tại Học viện quân sự, giờ đã là cấp trên của cậu ngước lên nhìn với vẻ mặt vô cảm.
"Cái gì?"
Phó chỉ huy ngạc nhiên xen lẫn buồn bã khi thấy thái độ của người bạn cũ năm nào vẫn không thay đổi, ngay cả khi cha của anh vừa bị quân địch bắt làm tù binh. Weisz nhanh chóng lắc đầu và giấu đi vẻ mặt ảo não.
"Không có gì."
"Tình hình binh lính sao rồi?"
Damian bình tĩnh hỏi, mắt vẫn chú mục vào tấm bản đồ được trải ra trước ánh nến mờ mờ. Vài ngày sau, cuộc tấn công phải được tiếp tục. Việc hành quân qua dãy núi sẽ trở nên khó khăn nếu thời tiết trở lạnh.
"Tinh thần họ đang xuống thấp. Có vẻ tin tức từ doanh trại phía Nam đã lan đến rồi."
Trong một cuộc chiến, sợ hãi chính là kẻ thù lớn nhất. Chỉ riêng việc đội quân do anh hùng chiến tranh Công tước Thisse chỉ huy đang gặp khó khăn cũng đủ khiến tinh thần của họ sa sút. Damian từ từ ngẩng mặt lên và bình thản mở miệng.
"Ta muốn uống thứ gì đó nóng."
Weisz nhanh chóng ra khỏi lều, ra lệnh một cách ngắn gọng và chẳng mấy chốc trà đã sẵn sàng. Phó chỉ huy ngồi đối diện sếp của mình, người đang lặng lẽ nhấp trà và suy xét liệu nên nói gì. Có nên cầu nguyện cho linh hồn người đã khuất? Weisz chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hay bất kì tình huống nào bản thân cậu phải an ủi Damian. Vị Chỉ huy trẻ tuổi ngay từ khi sinh ra đã chẳng có một khuyết điểm và luôn bước đi trên con đường trải đầy hoa hồng, cho đến khi chiến tranh nổ ra.
"Weisz."
Damian cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
"Biểu cảm đó của cậu là gì?"
"Sao cơ?"
"Cha ta sẽ không sống sót trở về chỉ vì ông ấy sắp chết."
Weisz cắn chặt môi, giữ chặt nắm đấm đặt trên đầu gối. Damian không đủ lạc quan để tin rằng Công tước Thisse, người đang bị kẻ thù bắt giữ sẽ quay trở lại.
"Điều đó không đáng buồn đến thế đâu nếu cậu thực sự nghĩ về nó. Chẳng phải có câu cái chết vinh dự nhất của một quý tộc là cái chết vì nhân danh hoà bình vương quốc ở trên chiến trường hay sao?"
"...."
"Cha của ta có lẽ sẽ gìn giữ danh dự của mình đến cùng. Và ta cũng vậy, người phải nối tiếp ông ấy."
Cuối cùng, Weisz nốc cạn cốc trà nóng chỉ trong một lần. Cậu đã trở nên đa cảm trong hoàn cảnh thế chiến vẫn đang diễn ra, cảm thấy mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
"Tôi sẽ cố gắng xốc lại tinh thần. Xin lỗi vì đã khiến ngài lo lắng."
"Không nóng à?"
Damian nhún vai với vẻ mặt có chút bối rối và cười nhẹ. Weisz lắc đầu, muộn màng nhận ra vòm họng mình đang bỏng rát.
"Tôi đã có chút đần độn."
"Cậu phải trung thành đấy."
Weisz luôn trung thành với người bạn học của mình dù rằng khác biệt về mặt bậc cấp, Damian. Cậu càng không phải loại người giở trò đồi bại sau lưng Chỉ huy. Damian lúc này nhìn cậu và mở lời một cách bình tĩnh.
"Vì ta không có ý định bỏ lại mạng sống trong cuộc chiến này, Weisz."
"Điều đó là tất nhiên rồi."
"Cho dù có quý trọng cậu đến đâu thì công việc của ta vẫn chưa thành toàn."
Damian nhấc chiếc cốc sắt lên và nhấp một ngụm như thể đang cầm cốc rượu. Nhìn vẻ ngoài lịch lãm không chút va chạm, hẳn anh ta là một quý tộc không chút nghi ngờ.
"Ngay khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ đi đến nơi ta thuộc về."
Đôi mắt của Weisz mở to và khẽ dao động, song ánh mắt cương trực của Damian vẫn chú mục nhìn thẳng vào anh. Weisz giáp mặt và nhìn thẳng lại người Chỉ huy, Damian biết rõ cậu không hề hiểu lầm ý định của mình.
"Bằng bất cứ phương tiện nào cần thiết."
"...Chỉ huy."
"Hy vọng rằng đến lúc đó chúng ta vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp."
Damian duỗi người, tựa lưng vào ghế thì thầm.
"Để làm được điều đó thì trước tiên, chúng ta cần phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến đáng chết tiệt này."
Nhìn Damian, người đang bình tĩnh đến mức không thể xem là một người nung nấu trong lòng ý định phản quốc, Weisz đoán được anh ta đã có suy nghĩ như vậy kể từ khi nào. Có lẽ lâu hơn là cả cậu nghĩ rất nhiều.
"Tại sao ngài lại nói với tôi điều đó, thưa Chỉ huy?"
"Điều đó có nghĩa là cậu được ta chấm rồi."
Damian cười khúc khích nói.
"Để đạt được hạnh phúc, ta không bao giờ đánh mất người mà ta chọn."
Lúc này, vang lên đâu đó tiếng đàn dương cầm, ngoài doanh trại những cơn gió trở nên ngày càng khắc nghiệt, Thanh âm ngọt ngào của bản nhạc không hề phù hợp với khung cảnh được làm nền.
Một cây đàn dương cầm ngay trong thời chiến. Hơn nữa, một số nốt nhạc bị rung, chứng tỏ đàn đã lỗi nhịp từ lâu.
"Đó là gì?"
Khi Damian quay đầu về hướng phát ra âm thanh, Weisz đã đứng dậy gần như lập tức.
Weisz bước ra khỏi lều và nhìn lên nơi phát ra bản nhạc dương cầm, nơi có ánh đèn mờ ảo trong một lâu đài cũ kĩ, là cửa sổ tầng hai. Trong sân trước nơi những người lính đang cắm trại để nghỉ qua đêm, tiếng ồn ào dần dần giảm bớt. Những người lính đang dần kiệt quệ sức lực vì cuộc chiến kéo dài không biết hồi kết, đang nhìn về nơi phát ra tiếng nhạc như bị mê hoặc.
Toàn bộ binh lính không phân biệt già trẻ, kể cả người đang quỳ gối úp mặt vào tay hay người khắp nơi mình đầy băng bó, đều im lặng không nói một lời. Ánh trăng như khiến khung cảnh càng trở nên huyền bí và mơ mộng. Weisz tự hỏi liệu trong khoảng thời gian vô tận kể từ lúc chiến tranh bắt đầu nổ ra, đã từng có khoảnh khắc nào tương tự diễn ra hay chưa.
"Đó là con gái lớn của Tử tước Verdier."
Weisz thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của Damian, cậu giật mình và lùi về sau một bước.
"Tôi nghĩ vậy."
"Chính là cô gái đã chữa trị cho những binh lính bị thương phải không? Chloe Verdier."
"Đúng vậy, tôi cảm thấy khó chịu trước những lời lẽ trêu chọc mỉa mai cô ấy giữa những người lính, vậy nên tôi đã cảnh báo Tử tước."
"Thật chướng mắt."
"...Tôi có nên ngăn cô ấy lại không?"
"Kệ cô ta đi."
Khi nghe những lời bất ngờ được thốt ra từ miệng của Damian, người vốn dĩ đã mong đợi anh ra lệnh – Weisz, hỏi lại một cách vô thức.
"Tôi có nên bảo cô ấy ngừng lại?"
"Được rồi. Nếu chúng ta ngăn cô ta lại, biết đâu một cuộc xung đột với lãnh chúa có thể diễn ra."
Có điều họ không chối bỏ được rằng tiếng đàn dương cầm trong một đêm trăng đã an ủi trái tim những người chiến sĩ, những người đang dần kiệt sức và bay biến đi động lực.
"Biết đâu được, chúng ta lại là người thay thế cô ta bị nhốt trong căn phòng đó. Ý ta là, tốt nhất đừng làm điều gì khiến ai chú ý chúng ta, Weisz."
"Vâng, thưa Chỉ huy."
Weisz không hề biết rằng một ngày nào đó cô gái ấy lại trở thành Công tước phu nhân xứ Thisse. Tất cả những gì cậu có thể làm là tập trung nhìn vào ánh mắt của Damian, người lúc này đang dõi theo căn phòng cửa sổ tầng hai và thầm hi vọng rằng cô gái tội nghiệp sẽ không làm bất cứ điều gì khiến người Chỉ huy của cậu phải khó chịu nữa.