Mùa đông, khi cơn gió lạnh sượt nhẹ qua mũi, điền trang Verdier tấp nập công nhân người ra kẻ vào. Việc xây dựng đường sắt trên núi không phải là chuyện ngày một ngày hai. Như mọi khi ở những địa điểm đông người tập trung, các giao dịch thương mại bỗng chốc trở nên sôi động theo lẽ tự nhiên. Thành phố đang được phát triển một cách chậm rãi nhưng ổn định.
Các quán trọ, nhà hàng, quán bar luôn chật ních người và kín hết chỗ. Nông dân bận rộn vì phải làm việc trái vụ, họ chăm chỉ kiếm thêm miếng ăn. Chuyện Công tước phu nhân Thisse sống trong điền trang không có mặt chồng suốt nửa năm nay chẳng còn là vấn đề lớn với mọi người nữa.
Người đã trả hết nợ như Tử tước Verdier cũng bắt đầu bận rộn. Trách nhiệm của ông là hoà giải xung đột giữa các cư dân trên lãnh thổ và thương nhân đến từ nước ngoài. Dù vẫn là người tương đối thiếu hụt khả năng tài chính, tuy nhiên Tử tước lại khá sành sỏi trong việc hoà giải người dân. Trông vị lãnh chúa tràn ngập sức sống sau một thời gian khá dài.
“Cha.”
Chloe thận trọng bước vào phòng khách nơi nối liền phòng làm việc. Trà đen và bánh quy hảo hạng ngay ngắn trên bàn như được chuẩn bị sẵn cho cô, người hầu có lẽ đã được báo trước.
“Ta mua nó trên đường về từ thủ đô.”
Thật biết ơn khi đã có lúc họ từng nghĩ đến việc hôm nay ăn gì mặc gì để tiết kiệm nhất. Chloe bẻ nhỏ và cắn miếng bánh quy bơ, dễ dàng nghe thấy bên trong lò sưởi vang lên âm thanh lách tách. Đã bao lâu rồi cô chưa uống trà cùng cha trong một đêm mùa đông lạnh lẽo?
“Nó thật sự rất ngon ạ.”
Chloe cuối cùng cũng đã trở lại cuộc sống thường nhật của mình.
“Ta cứ ôm chúng suốt trong xe vì sợ chúng gãy.”
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc mà cô muốn dốc hết lòng bảo vệ.
“Ngày nào ta cũng bận rộn, Chloe.”
“Trông cha ổn mà. Chỉ cần cha chuyên tâm chăm sóc sức khoẻ nữa là hoàn hảo.”
“Thôi nào, để hoàn thành được điều đó thì ta phải cắt những món ăn nhẹ này lại.”
Chloe phì cười, nhìn vẻ ngoài của cha mình đã phần nào được cải thiện. Cô vô cùng nhẹ nhõm khi thấy Tử tước vô tư kể một chuyện cười. Thời tiết nóng bức bất thường của mùa hè kéo theo bao nhiêu biến cố đã xảy ra khiến cô thực sự lo lắng cho cha của mình.
“Ta sẽ phải thể hiện một bộ mặt cứng rắn và tàn nhẫn hơn cho đến khi con bé Alice đầy tai tiếng quay trở lại.”
“Con nghĩ ngay cả khi cha không làm thế, đôi khi cha vẫn phải suy ngẫm về chính mình mà.”
Chloe cười to hơn một chút và nhìn ông. Dù chưa bao giờ nhắc đến nhưng cô và Alice vẫn bí mật trao đổi thư từ.
Alice cầu xin sự tha thứ từ cha và Chloe, đồng thời trấn an họ rằng đừng lo lắng vì cô vẫn khoẻ và sống một cuộc sống không thiếu thốn gì. Bức thư gần nhất được viết trên giấy làm bằng chất liệu tốt và có mùi thơm dễ chịu, với niềm tin rằng họ sẽ sớm gặp lại nhau.
“Không biết con bé giờ đang sống ở đâu và làm gì?”
“Cha đừng lo. Dù đã xảy ra nhiều chuyện không hay nhưng em ấy vẫn luôn gặp may mắn mà.”
Ông phải thừa nhận những gì Chloe nói là đúng và phần nào an ủi được mình. Khi còn bé, cả hai đều mắc cơn sốt tương tự nhưng chỉ có Chloe là vĩnh viễn để lại trên cơ thể một vết sẹo lớn không bao giờ lành. Hồi Alice còn theo học ở tu viện, con bé vẫn tốt nghiệp một cách an toàn và may mắn không bị đuổi đi dù có tính cách thất thường.
Mặc dù ra mắt giới quý tộc chưa được bao lâu đã vướng vào bê bối say ngất tại một bữa tiệc, ấy thế mà chỉ một năm sau đó con bé đã được Công tước đích thân mời đến bữa tiệc của mình. Alice đã trở lại đời sống quý tộc một cách ngoạn mục và khá dễ dàng.
“Cha không thể tin được rằng dù may mắn luôn bỏ quên con nhưng con vẫn có thể tự mình vượt qua được hết.”
Chloe mỉm cười nhìn Tử tước xoa xoa thái dương và khẽ lắc đầu.
“Con thì tin rằng Alice sẽ là đứa trẻ mãi mãi hạnh phúc, khiến cha và con không phải lo lắng gì.”
Tử tước nhìn Chloe bằng một ánh mắt trìu mến tràn đầy tình cảm. Cô bất chợt đặt tách trà xuống, dùng tay tạo thành nắm đấm gõ gõ vào đùi, chân cô trông có vẻ nhức.
“Đặt chân lên ghế đi, Chloe.”
“Không cần đâu cha. Con không sao.”
Cô nhanh chóng hạ tay xuống và chỉnh lại tư thế. Việc cư xử đúng mực và đúng phép tắc là kết quả của quá trình rèn giũa từ khi còn nhỏ, thế nhưng đôi khi trông thật đáng thương.
“…Cha.”
Chloe chớp mắt dõi theo Tử tước cẩn thận kéo chân cô và đặt lên ghế. Vì cô mất khả năng sử dụng bên chân bị tật nên không còn cách nào khác ngoài việc dồn quá nhiều sức vào chân còn lại. Khi trời trở lạnh, các cơ của cô gần như cứng lại nhanh hơn và biến thành tình trạng đau nhức.
“Chloe.”
“Vâng.”
Tử tước ngồi xuống gần cô và bắt đầu xoa bóp bên chân khoẻ mạnh của con gái mình. Ông do dự một lúc rồi cởi giày cho cô và xoa bắp chân, mắt cá rồi đến bàn chân.
“Trong mắt cha, con và Alice mãi mãi là những cô con gái bé bỏng.”
Chloe lặng lẽ nhìn Tử tước, người lúc này không thể giao tiếp bằng mắt với cô. Ở Swan xảy ra chuyện gì à? Chloe bắt đầu cảm thấy lo lắng, vô thức nhớ lại khuôn mặt của cha khi ông nói rằng đã mang một ít bánh kẹo ngon từ thủ đô về, người cha vẫn yêu thương cô hệt như yêu thương một đứa trẻ nhỏ.
“Trong mắt người làm cha mẹ, đứa trẻ nào cũng như vậy. Có lẽ ngay cả khi con lên chức bà thì trong mắt cha, con vẫn là một Chloe bé nhỏ.”
Đôi mắt Tử tước bỗng dưng đỏ hoe khi nghe Chloe an ủi bằng giọng ân cần.
“Vâng ạ. Giờ con đã là một Công tước phu nhân đúng nghĩa, lẽ ra con nên rời khỏi vòng tay của cha từ lâu lắm rồi.”
Tử tước biết rõ một điều rằng Chloe không giống Alice, một người hết mình theo đuổi hạnh phúc riêng. Chloe là cô con gái không thể làm được điều đó. Người ta nói rằng sau khi cắt đứt cả mười ngón tay, không có ngón nào là không đau cả, chính vì vậy mà ông luôn cảm thấy có lỗi với cô.
“Có lẽ cha sẽ cho rằng con thật ngốc nghếch, nhưng con ước gì mình sẽ mãi mãi sống trong lâu đài cùng cha và những người hầu cho đến hết đời.”
Không phải Tử tước không biết tin đồn đến từ thủ đô. Ông đã vô cùng tức giận và muốn đánh ngay một bức điện cho Công tước, chính Chloe đã là người ngăn ông lại. Thật lố bịch khi tin vào những tin đồn thất thiệt của một tờ báo lá cải hạng ba và những câu chuyện ngớ ngẩn, thế nên cô đã tha thiết ngăn cản cha cô liên lạc chồng mình.
“Công tước cũng nói thêm rằng nhiệm vụ của một thần dân là phải phục vụ Hoàng đế.”
Bức thư mà Tử tước đã suy nghĩ mất ba ngày ba đêm sau đó gửi cho Công tước, được anh hồi đáp một cách cực kì khô khan. Không có lí do gì tốt hơn ngoài sự thật mà nhiều quý tộc có lẽ đã biết, nhà vua đang lâm bệnh nặng.
“Đúng thế. Nhưng có vẻ như Hoàng đế cũng đang dần dần hồi phục sức khoẻ.”
“Thật ạ?”
Chloe ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Một linh cảm khó chịu đột ngột chạy ngang tâm trí.
“Đó là một tin tốt mà. Không phải sao, Chloe?”
“Tất nhiên rồi ạ. Đó là một tin tốt, thưa cha.”
Không vui mừng trước tin Hoàng đế vương quốc đã khoẻ lại được xem là một hành vi báng bổ. Chloe vội vàng làm dấu thánh giá và nói một lời cầu nguyện ngắn gọn, không khỏi cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Lí do chính thức cho việc Công tước đến thủ đô là vì sức khoẻ của nhà vua đang không tốt, điều này đồng nghĩa với việc một phu nhân như cô có thể tiếp tục ở lại quê nhà, điền trang Verdier.
“Chloe.”
Tử tước lấy ra bức thư đang cầm trong tay và nhẹ nhàng mỉm cười với đôi mắt ướt.
“Cha đã gặp Công tước ở Swan và mang về cho con một bức điện tín.”
Gió lạnh đột nhiên gào thét làm rung cửa sổ. Ngoài trời, mặt trăng to bằng ngón tay chứng tỏ đêm nay có lẽ rất dài. Chloe cũng mỉm cười và nhận bức thư.
Gửi Công tước phu nhân Chloe von Thisse,
Hãy thực hiện nghĩa vụ của mình thật tốt với tư cách là một Công tước phu nhân tại Thisse, và hãy đợi ta.
Ta hy vọng rằng em cũng tha thiết mong được gặp ta nhiều như ta vậy.
Damian Ernst von Thisse.
Đó là là bức thư đầu tiên cô nhận được sau nửa năm. Khoảnh khắc cô trông thấy nó, Chloe cảm giác như đang nghe thấy giọng nói của anh. Cô nuốt khan, nhận ra khuôn mặt anh bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn nhiều so với những gì cô nhớ.
“À cũng phải nói vừa rồi là lần đầu tiên cha và Công tước gặp lại từ sau đám cưới, vậy mà Công tước gần như biết hết mọi chuyện tại Verdier.”
Sở dĩ Chloe mỗi tuần một lần đều gửi bức thư hệt như một bản báo cáo.
“Có lẽ dù rằng ngài ấy bận công việc xa nhưng trái tim vẫn luôn hướng về nơi này, nơi con đang ở.”
Chloe không đủ mạnh mẽ để xoá bỏ ảo tưởng hạnh phúc của người cha tội nghiệp. Cô chỉ lặng lẽ gật đầu. Mắt Tử tước mở to và tiếp tục nói.
“Khi hai chúng ta gặp nhau, ngài ấy… Ta cũng hỏi thẳng ngài ấy về cái tin đồn khủng khiếp kia. Ta là cha của con dù có ai đó nói gì đi nữa.”
“…À, thưa cha.”
Tử tước đang giữ vẻ mặt trang nghiêm, bất ngờ cười rạng rỡ và ôm lấy cô con gái.
“Ngài ấy đã thề và nhân danh Thisse rằng bản thân chưa bao giờ làm gì vi phạm nghĩa vụ thiêng liêng và cao quý của hôn nhân.”
Chloe nhắm nghiền mắt một lúc lâu rồi mở ra. Vốn dĩ cuộc hôn nhân giữa cô và Công tước ngay từ đầu đã chẳng có sự thiêng liêng nào cả. Theo nhận định của cô thì anh ta không khác gì một người đàn ông không biết xấu hổ, thậm chí có thể tự hào ngay cả khi tán tỉnh được tất cả những người phụ nữ trong vương quốc.
Chloe dễ dàng mường tượng được người cha yếu đuối tin người của cô đã biết ơn Công tước nhiều đến mức nào. Biết đâu ông đã nắm tay anh ta và rơi nước mắt. Về phần Công tước, có lẽ anh đã không ngớt cười thầm trước ánh mắt van nài gần như cầu xin rằng hãy chăm sóc thật tốt cho con gái ông.
“Đã đến lúc ta phải tiễn con đi một cách vui vẻ rồi.”
Con không muốn đi cha ơi.
Chloe nuốt chửng lấy cảm xúc thật và siết chặt vòng tay ôm ông.
“Cha đừng lo lắng.”
Dòng chữ mà Công tước đã viết nhấp nháy lên trong đôi mắt lờ mờ của cô.
Gửi Công tước phu nhân Chloe von Thisse.
Nét chữ hoàn hảo, được viết một cách gãy gọn không chút do dự khiến cô nhận thấy như thể mình đang nhìn thấu nội tâm Công tước.
* * *
Ngày khởi hành cũng đã đến, Chloe không khóc trước mặt cha mình. Tử tước Verdier cười giả lả bảo rằng Thisse chẳng thiếu thứ gì, thắc mắc tại sao Chloe mang nhiều hành lí như thế, cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc trước mặt những người hầu.
“Gilles, hãy đưa con bé đi cẩn thận nhé.”
“Xin ngài đừng lo lắng, Tử tước.”
Điền trang Thisse cách thủ đô Swan một chặng đường dài, phải mất hai ngày đi tàu hướng về phía Bắc. Sau khi đến sân ga Swan, nơi tấp nập người ra vào, Gilles mở cửa xe và hỏi một cách thận trọng.
“Phu nhân, cô có muốn ghé qua lâu đài Hoa Hồng một chút không?"
Lâu đài nơi Công tước ở ngay trước sân ga. Chloe nhìn Gilles, lặng lẽ lắc đầu.
“Không. Chúng ta hãy rời đi ngay lập tức.”
Gilles không hỏi gì thêm ngay khi nhìn đôi mắt Chloe sưng đỏ. Đưa cô lên tàu xong, cậu dỡ toàn bộ hành lí ra khỏi toa và mang đến toa chở hàng. Xong xuôi, cậu định lên tàu nhưng người soát vé đã chặn cậu lại. Khi đang kiểm tra tấm vé, người đó đã liếc nhìn cậu rồi hỏi.
“Cậu là Gilles Wilson?”
“Đúng vậy.”
“Cậu lên khoang hạng nhất đi. Chủ nhân của cậu đã trả thêm tiền để đổi hạng vé. Hẳn là cậu đã tìm được một chủ nhân hào phóng đấy, không thì cũng là một người rất giàu.”
Sau đó Gilles ngạc nhiên nhận ra chỗ ngồi của mình đã được đổi từ hạng ba lên sang hạng nhất. Cậu đội mũ rồi vội vàng đến khoang hạng nhất nơi Chloe chờ.
“Phu nhân.”
“Ừm, Gilles.”
“Sao phu nhân lại đổi vé cho tôi? Tôi ngồi gần toa chở hàng cũng được mà.”
Chloe mỉm cười nhàn nhạt và ra hiệu cho cậu lại gần.
“Kể từ bây giờ tôi có rất nhiều thời gian phải ở một mình.”
Sau khi đưa Chloe tới lãnh thổ Công quốc Thisse, Gilles buộc phải quay về. Khi đó Chloe thực sự sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới với tư cách là một Công tước phu nhân mà chẳng quen biết ai cả.
“Tôi muốn đi cùng cậu ít nhất là cho đến cuối hành trình.”
Chloe ngủ rất ít trong chuyến đi kéo dài hai ngày. Gilles không thể biết được suy nghĩ gì đang lướt qua trong tâm trí cô, người lúc này đang lặng lẽ chớp mắt với vẻ mặt kì lạ.
Con tàu bấm còi và lao về phía Thisse, điểm dừng cuối cùng của nó. Khu vực này dường như đã đến đỉnh điểm mùa đông, xung quanh hoàn toàn bị tuyết bao phủ, tạo nên một khung cảnh đặc biệt trắng xoá. Tuyết chất thành đống đầy trên những cây bạch dương, chúng vẫn đang cố vươn cao để đón ánh nắng. Mỗi khi có tiếng chim bay qua, những ụ tuyết lại lặng lẽ rơi xuống.
Chloe đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa lạnh lẽo. Những cây bạch dương mọc trên đất Thisse, nơi cô đã nhờ Công tước làm tặng cho mình một cây gậy chống, chúng tạo thành một khu rừng rộng lớn trải dài vô tận. Khi con tàu chạy dọc theo khu rừng tưởng chừng như không bao giờ tìm thấy lối ra, Chloe bất giác nghĩ về Công tước.
So với Verdier, điền trang Thisse rộng lớn ở một đẳng cấp khác. Cái lạnh buốt giá của phương Bắc dường như đóng băng tất cả mọi thứ. Vùng đất nơi Công tước sinh ra thực sự là một nơi phù hợp với ngài ấy, và đây cũng là nơi mà cô sẽ sống nốt phần đời còn lại.
Cánh đồng tuyết trải dài vô tận như báo trước cuộc sống hôn nhân của Chloe. Liệu cô có thể sống tốt ở vùng đất lạnh lẽo, cô đơn này không?
Chloe cắn môi, giấu đi khuôn mặt nhợt nhạt sau tấm mạng che trên mũ.
“Chúng ta đến rồi, thưa phu nhân.”
Chloe hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Không thể tránh khỏi thời điểm phải đối mặt với thực tế. Cơn gió mùa đông lặng lẽ lướt qua Thisse, vuốt ve lấy khuôn mặt cô một cách lạnh lùng.