Tháp Birch nằm ở phía Bắc vương quốc trên biên giới cũ, là toà tháp trinh sát dùng để bảo vệ biên giới đất nước đã từ rất lâu trong quá khứ. Sau khi ông cố của Damien tức Bá tước Thisse tăng vị Công tước, toà tháp đã được mở rộng liên tục và trở thành một toà lâu đài. Sau hơn 100 năm, cuối cùng nó được trùng tu thành toà lâu đài mang cái tên Birch, đẹp đẽ và cũng vô cùng tráng lệ.
Lâu đài Birch với lối kiến trúc sử dụng gạch trắng và được xây thành hình tròn trông rất lãng mạn. Nó mang vài nét tương đồng với toà tháp tại thủ đô Swan, cụ thể là bức tường ban công trên đỉnh lâu đài và phần pháo tháp trung tâm nhô cao. Chúng trông sắc bén và có bánh răng vẫn còn nguyên vẹn, phần nào gợi nhớ về vai trò ban đầu của toà lâu đài.
"Nó rộng lớn hơn tôi nghĩ, thưa phu nhân."
Để vào được trong lâu đài phải đi qua hai cánh cổng, nằm yên vị trên con đường xuyên rừng bạch dương. Gilles thì thầm một cách nhỏ nhẹ khi cuối cùng lâu đài Birch nguy nga tráng lệ cũng trải ra ngay trước mắt mình.
"Tôi biết rồi."
Chloe khẽ đáp, chiếc xe ngựa mà họ đang đi không hề có bánh xe hay mái vòm, cấu trúc có chút gợi nhớ đến xe trượt tuyết khổng lồ. Ngoài mục đích chính ban đầu là do nền tuyết trơn trượt, nó còn có chức năng khác là cho phép những người ngồi trên xe cảm nhận một cách chân thực và sống động nhất khung cảnh xung quanh.
Cỗ xe trượt tuyết đi qua khu vườn phía trong lâu đài. Bãi cỏ trong vườn phủ đầy tuyết trắng, trông như được cắt tỉa một cách gọn gàng, ở giữa trung tâm hiện diện đài phun nước lớn. Cơ thể trần trụi của người đàn ông được chạm khắc bằng băng giữa đài phun nước trông cũng nghệ thuật và rất uyển chuyển. Chloe cảm giác được cơn gió lạnh đang dần kéo đến, cô vùi mặt vào trong chiếc áo khoác dày.
Cuối cùng cỗ xe ngựa cũng dừng lại trước cổng lâu đài xinh đẹp phủ đầy tuyết trắng, trông như một toà lâu đài trong chuyện cổ tích.
"Chào mừng phu nhân. Tôi là Eliza, hầu gái trưởng kiêm quản gia tại đây. Rất hân hạnh được đón tiếp cô."
Eliza thẳng lưng và cúi đầu chào Chloe, vài chiếc khoá nơi thắt lưng khẽ va vào nhau tạo nên âm thanh leng keng. Chloe ngay lập tức nhận ra tại sao chỉ có một người hầu đến chào đón cô trong toà lâu đài khổng lồ với hơn 150 phòng ngủ, đó là chưa bao gồm phòng làm việc, phòng vẽ tranh, thư viện, phòng trà, phòng chơi nhạc cụ và các phòng khác với nhiều sở thích.
"Đại phu nhân đang đợi cô ạ."
Không nằm ngoài dự đoán của Chloe. Cô mỉm cười một cách nhã nhặn và mặt hơi ửng đỏ vì gió.
"Cảm ơn bà vì sự chào đón nồng nhiệt."
"Tôi sẽ gọi người trông coi hành lí."
Eliza liếc nhìn Gilles đang đứng cạnh cô và nói với giọng nghiêm khắc. Bà ta đang có ý định đuổi khéo người hầu của cô vì có lẽ cậu ta đã hết nhiệm vụ. Đã đến lúc phải tiễn cậu ấy đi rồi ngay cả khi cô không có ý thúc giục. Gilles phải khởi hành ngay nếu muốn kịp chuyến tàu về.
"Phiền bà có thể chuẩn bị cho người hầu của tôi một ít trà nóng và thức ăn được chứ? Cậu ấy có chút mệt mỏi khi đã giúp tôi đến đây."
"Tất nhiên rồi ạ. Phiền cậu ấy đợi ở đây một lát, tôi sẽ dẫn cô đi gặp Đại phu nhân rồi nhờ người giúp việc khác mang đồ ăn đến."
Chloe ngẩng đầu lên, chạm mắt Gilles lần cuối. Những hạt bông tuyết tinh khôi khẽ vương trên mái tóc xoăn đặc trưng của cậu. Trong đôi mắt long lanh như mắt cún con thoáng qua một chút ánh nhìn lo lắng. Chloe cố gắng hết sức và bằng mọi giá để ngăn nước mắt chảy ra. Cậu không nên lo lắng đâu, Gilles. Cô không thể để cha cô, người đang hồi hộp chờ đợi tin tức từ cô ở nhà nghe tin rằng cô đã khóc khi chào tạm biệt người hầu của mình trước khi bắt đầu một cuộc sống mới.
"Phu nhân."
"Cảm ơn cậu, Gilles. Thượng lộ bình an nhé."
Rốt cuộc thì Chloe cũng là người quay lưng lại trước. Chia ly là một trong những khoảnh khắc mà cô ghét nhất, nhưng giờ cô phải thực hiện vì cô đã là một người trưởng thành.
Lã chã. Lã chã.
Chloe cố gắng điềm nhiên theo sau người hầu gái trưởng. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo. Lí do như khiến lâu đài càng trở nên thêm u ám không chỉ vì đang mùa đông.
"Phu nhân..."
Gilles nhìn theo bóng lưng Chloe lúc lâu, cô đang theo sau một hầu gái trưởng trông như phù thuỷ. Chloe di chuyển một cách khó khăn với cây gậy chống để theo kịp chân Eliza, người đang bước đi rất nhanh.
Cô gái thông minh tốt bụng và luôn bên cạnh Gilles, cô ấy không hề ngoảnh lại nhìn cậu dù chỉ một lần cho đến khi khuất bóng. Khi cô đi vào góc rẽ, cậu không thể không nhìn thấy ngay một nửa khuôn mặt đau khổ và đầy nước mắt, khuôn mặt mà cậu không bao giờ muốn nhìn thấy.
* * *
"Đại phu nhân đang đợi bên trong nhà nguyện."
Eliza lặng lẽ mở miệng. Phòng trưng bày bên trong lâu đài thậm chí còn lộng lẫy hơn cả so với vẻ ngoài của nó. Trên tường, ánh nến chiếu sáng chân dung của các Công tước tiền nhiệm, vợ và con cái của họ. Nội thất trong phòng cũng đều là loại có chất lượng nhất, như thể toàn bộ các đồ vật quý hiếm và sang trọng nhất đều được quy tụ về đây.
Bên ngoài đang giữa mùa đông nhưng bên trong lại rất ấm áp, không thể dễ dàng đoán được thời tiết bên ngoài. Cô thậm chí còn không thể mường tượng nổi số tiền để xây được một lò sưởi bên trong lâu đài lộng lẫy to lớn thế này. Hầu như những con số mà Chloe tính toán được trong suốt quãng đời vừa qua đều vượt tầm với.
"Chúng ta đến nơi rồi, thưa phu nhân."
Bên trong, một giọng phụ nữ hơi cao và đầy quyền lực vang lên.
"Mời vào."
Chloe cẩn thận bước vào nhà nguyện với cánh cửa lớn đang mở. Lần đầu tiên gặp mẹ của Damien, bàn tay cầm gậy không thể tránh khỏi việc bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
"Chắc hẳn con vất vả lắm khi vượt đường xa để đến được đây."
"Con xin phép gửi lời chào muộn đến người. Tên con là Chloe. Con vô cùng cảm ơn người vì đã gửi xe ngựa đến nhà ga đón con, thưa phu nhân."
"Con vui lòng ngẩng đầu lên được chứ, Chloe?"
Chloe, người lúc này đang giữ tư thế cúi thấp với ánh mắt hướng nhìn xuống, từ từ ngẩng mặt lên.
Công chúa Prescilla, con gái lớn của cố Hoàng đế và cựu Công tước, mang vẻ đẹp tuyệt mỹ quả thực đúng với lời đồn lan khắp vương quốc.
"Trông con xinh đẹp đấy chứ."
Đại phu nhân mỉm cười một cách duyên dáng nhìn cô.
"Không hề xấu xí chút nào."
Chloe hơi sửng sốt trước những lời khen có cánh nhưng sau đó nhanh chóng cúi đầu thể hiện sự tôn trọng.
"Người quá khen rồi ạ."
"Trông giống như con nai mà thằng bé bắt được lần đầu khi nó còn nhỏ. Ta không biết con đã biết chưa, rằng nó rất thích săn bắn. Damien đã được gọi là thiên tài kể từ khi mới 5 tuổi." (Red flag bẩm sinh)
"..."
Chloe nhẹ nhàng kéo khoé miệng run rẩy của mình lên và khẽ mỉm cười. Cô nghĩ tốt hơn mình nên tỏ ra vui vẻ một cách bình tĩnh khi không biết đáp lại gì.
"Dù con không có cơ hội trông thấy thằng bé lúc đó, nhưng nó thực sự đã làm được."
Trái với mong đợi của Đại phu nhân, Chloe đã cảm nhận được bản năng săn mồi của Damien từ lâu, điều đó cắm sâu vào tận xương tuỷ anh ta.
"Con không biết đứa trẻ đó trông năng động và lịch lãm như thế nào khi đi săn đâu."
Kí ức về khoảnh khắc Công tước cầm dây cương ngựa bất giác hiện lên trong đầu, Chloe đột nhiên ớn lạnh mặc dù bên trong lò sưởi vẫn đang tí tách. Khi cô vừa khẽ gật đầu, người phụ nữ trước mặt càng như được đà mà nói nhiều hơn.
"Thằng bé luôn hoàn thành mọi việc một cách hoàn hảo khiến cha mẹ không thể phàn nàn bất cứ điều gì. Sẽ chẳng có ai phản đối nếu ta nói rằng thằng bé là chú rể tốt nhất trong toàn vương quốc."
Hoá ra công chúa cũng chỉ đơn thuần như những bà mẹ thông thường, không ngừng khoe khoang về con cái mình.
Nhìn thấy vẻ tự hào không giấu giếm được trên khuôn mặt rạng rỡ của Prescilla, Chloe ngoan ngoãn gật gù ra chiều đồng ý.
"Con và gia đình rất vinh dự ạ."
"Để ta xem nào. Có phải con đang thừa hưởng tài sản kếch xù mà con giấu kín? Hay là con đang nắm giữ bí mật gì đó to lớn lắm trong Hoàng thất phải không?"
Một câu hỏi khá tò mò theo sau của Đại phu nhân. Chloe do dự một lúc rồi cũng trả lời.
"...Con xin lỗi, nhưng theo con biết thì không hề có chuyện đó đâu ạ."
"Vậy ý con là Damien thực sự chọn con trở thành cô dâu của mình? Tại sao vậy nhỉ?"
Gương mặt của Prescilla đầy vẻ thắc mắc. Chloe nuốt khan và từ từ lấy lại hơi thở. Có lẽ Công tước và mẹ anh không chỉ giống nhau ở vẻ bề ngoài.
"Đúng là trông con thật sự rất xinh đẹp, nhưng săn một con nai với vết sẹo trên chân không hề phù hợp với sở thích của nó. Thằng bé thích đuổi theo những loài động vật hoang dã có thể giết chết mình hơn."
Bà ấy còn có biệt tài đâm người khác chỉ bằng một nụ cười nhỉ. Hơn nữa, bà ấy cũng là một người nói nhiều.
"Lần cuối khi nó về lâu đài Birch thì cũng là lần đầu tiên ta trông thấy mặt của con trai mình sau suốt một năm. Nhưng vì phải vội vã đi cầu hôn mà nó thậm chí còn chưa uống được với ta một tách trà nào, hớt hà hớt hải đòi cho bằng được bộ trang sức của gia tộc. Con cũng biết phải mất hơn 20 giờ để đi tàu từ Swan đến đây mà phải không? Thằng bé đã lấy đi những viên ngọc giống hệt như đang ăn cướp, rồi lại vội vã lên đường. Làm sao mà...?"
Bà ấy cứ liên tục nói không ngừng nhưng đột ngột như thể hết hơi, Priscilla đặt tay lên ngực và thở ra một hơi dài.
"Ta không biết điều đó có vô lí không."
Chloe như càng thêm khẳng định rằng tính cách của mình thực sự không hợp với nhà Thisse. Cô cảm thấy như đang bị bắn bởi một mũi tên ngay thẳng vào mặt chỉ bằng lời nói.
"Hay là do nó tò mò? Đôi khi thằng bé thích sự hồi hộp."
Tuy nhiên không giống với Damien, mẹ chồng của cô dường như thực sự chỉ nói chứ không hề có ác ý, điều này càng khiến cô sợ hãi hơn. Chloe cố gắng bình tĩnh và cẩn trọng đáp.
"Con cũng không biết lí do sâu xa nào đó cho việc Công tước đã chọn con, nhưng con cũng không hề nghĩ ngài ấy quyết định một vấn đề quan trọng nào đó giống như hôn nhân chỉ vì tò mò."
Prescilla chạm mắt với Chloe và gật đầu.
"Đúng nhỉ."
Chloe nói với Prescilla một cách thận trọng, như thể cô đang đọc một cuốn sách mà mình không thể đoán trước nội dung nếu chỉ nhìn bìa.
"Công tước bảo con hãy hoàn thành nghĩa vụ của một Công tước phu nhân. Vậy nên con dự định sẽ phục vụ ngài ấy một cách tuyệt đối và dùng toàn bộ sức lực mà con có thể, vì sự thịnh vượng và hùng mạnh của vùng đất Thisse."
"Chắc hẳn con là cô gái thông minh hơn ta nghĩ rồi."
"...Cảm ơn người."
Chloe chớp mắt, không khỏi vui mừng trước một lời khen bất ngờ. Prescilla đặt cả hai tay lên ngực và gật đầu như thể cuối cùng thì bà cũng hiểu.
"Damien thích đặt xung quanh mình những nhân vật thông minh sáng dạ. Ngay cả khi thằng bé còn trong quân đội, chẳng phải Hoàng gia đã ghét bỏ và đối xử với nó theo cách khác thường chỉ vì nó quá thông minh hay sao, bất kể địa vị? Bây giờ thì ta đã phần nào hiểu được cảm giác của nó lúc đó."
Như thể Prescilla đã đi đến kết luận riêng, bà ấy nhìn cô bằng một đôi mắt sáng ngời.
"Ta có sự giúp đỡ từ Eliza, nhưng tự mình quản lý hết cả lâu đài khổng lồ vẫn thật quá khó. Đó là lí do tại sao ta cần một người phù hợp hoàn hảo cho công việc này."
"...Vâng."
Chloe cảm thấy như tâm hồn mình đang dần rời khỏi cơ thể.
"Con không thể ra ngoài nhiều vì chân không khoẻ đúng không? Con sẽ trở thành một người quản lý sổ sách hoàn hảo đấy."
Mặt Chloe đỏ lên rồi lại nhạt đi liên tục như một con tắc kè hoa. Hai mẹ con họ thông đồng với nhau quấy rối cô à?
"Ta bắt đầu thích con rồi đấy. Khuôn mặt đẹp đẽ của con chắc sẽ hợp với trang sức của ta."
"....."
"Dường như con có cái đầu tốt, vậy nên ta nghĩ con có thể giúp ta săn sóc lâu đài. Đúng là không nằm ngoài dự đoán, hẳn là con trai ta, Công tước Thisse. Đứa trẻ đó là một người con hiếu thảo, luôn đặt gia đình của mình lên trên mọi thứ."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cuối cùng bằng màn khoe khoang con trai, Prescilla đích thân dẫn Chloe đến bàn ăn tối. Cô phải lắng nghe toàn bộ thành tích hoàn hảo của ngài Công tước Damien Ernst von Thisse trong khi thức ăn trải đầy trên bàn. Sau khi dùng xong tráng miệng, cô cảm tưởng mình có thể làm ngay một cuốn tự truyện viết về Công tước và tặng nó cho mẹ chồng.
"Ha..."
Khi đi theo sau người hầu, trên tay cầm một ngọn nến để về phòng ngủ, Chloe cuối cùng cũng có thời gian để một mình suy nghĩ. Trên các bức tường trải dài hành lang treo đầy chân dung của các Công tước Thisse tiền nhiệm và gia đình họ. Một vài trong số đó là bức chân dung Prescilla mang thai cùng những khoảnh khắc của bà và chồng, cha của Damien. Thậm chí có ảnh lúc nhỏ của Damien đang tận hưởng chuyến đi dã ngoại cùng với mẹ anh. Chloe đồng tình nhận ra những gì mà cô đã nghĩ trước khi đặt chân đến đây đều sai hoàn toàn.
Tính cách của Công tước đôi khi vượt ngoài chuẩn mực một cách méo mó, thế nên Chloe cho rằng môi trường xung quanh gia đình của anh cũng phải nghiêm khắc hoặc thật cứng nhắc.
"Chắc chắn có chút bất thường, nhưng mà..."
Rõ ràng là Đại phu nhân thực sự yêu thương con mình. Đúng lúc Chloe kinh ngạc vì một con người có thể trở nên như vậy, trở nên kì lạ một cách dị thường dù được nuôi dưỡng bằng sự yêu thương vô hạn không hề thiếu thốn thì người hầu gái đột ngột dừng lại.
"Chính là nơi này, thưa phu nhân."
Phòng ngủ của Công tước phu nhân liền kề với phòng Công tước, có một cánh cửa ở giữa hai phòng. Theo kế hoạch, Công tước sẽ đến đây sau một tuần nữa.
Chloe đi đến bên cửa sổ và nhẹ nhàng kéo rèm lại sau khi quyết định đi ngủ. Qua cửa sổ, cô thấy được tuyết vẫn rơi không ngừng, những mái nhà đỏ san sát bên ngoài điền trang Thisse phủ đầy tuyết trắng. Một khung cảnh xa lạ. Khi nhìn đủ lâu khung cảnh đến mức cô lẽ ra nên quen thuộc, Chloe quay đầu về phía bức tường nơi đặt một bức chân dung mà cô đã cố bỏ qua trước đó.
Mắt cô bắt gặp hình ảnh Công tước hiện lên trong bức chân dung, xung quanh là giấy dán tường màu đỏ. Một bức chân dung có lẽ được vẽ trong lúc anh ấy còn học quân sự. Tính cách của Công tước có đặc biệt xấu xa ngay từ đầu không? Cô đoán lúc này anh ta khoảng mười bảy tuổi, nhưng vẻ mặt tự tin của cậu chàng trong ảnh đã thực sự đạt đến đỉnh điểm của sự kiêu căng. Cảm xúc thật tệ mỗi khi chạm mắt với hình ảnh Công tước trong bộ đồng phục.
Chloe rên rỉ và trèo lên ghế. Cô suýt chút nữa đã mất thăng bằng khi cố tháo bức chân dung nặng nề và lật nó lại. Cô nằm kềnh xuống giường, vẫn chưa kịp lật nó lại như lúc ban đầu, nghĩ về việc sáng hôm sau phải nên làm gì rồi lại bật dậy. Nếu để hầu gái thấy bức chân dung của chủ lâu đài úp mặt vào tường, Chloe không tưởng tượng nổi sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo nếu cô gái đó tọc mạch với Đại phu nhân.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng Chloe đặt bức chân dung trở lại vị trí ban đầu và nằm xuống giường, sau đó điều chỉnh hơi thở. Khuôn mặt tươi cười trong ảnh hệt như đang cười nhạo cô, Chloe khó chịu trùm chăn kín đầu.
* * *
"Có chuyện gì thế, Chloe?"
Prescilla, người đang ngồi bên cửa sổ nơi có ánh nắng chiếu vào và thưởng thức trà trong lúc đợi Eliza, ngước mặt lên hỏi Chloe.
"Con có chuyện muốn thưa với người."
"Ồ vậy sao? Lại đây và ngồi xuống đi."
Khi Prescilla nhìn thấy Chloe chống gậy bước đi một cách cẩn thận, bà giấu đi vẻ mặt có chút bối rối và nháy mắt với hầu gái trưởng.
"Eliza, giúp con bé đi."
"Không sao ạ, con đi một mình vẫn ổn."
Chloe từ chối lời đề nghị giúp đỡ của bà, chậm rãi bước qua tấm thảm và ngồi xuống ghế.
"Con không biết ta đã ngạc nhiên đến thế nào đâu. Ngay vừa khi đến nơi, con đã nhốt mình trong phòng làm việc suốt ba ngày liền và không ra ngoài. Khía cạnh này con có vẻ giống với Damien đấy, mỗi khi tập trung thì thằng bé thậm chí còn chẳng chú ý đến mặt trời mọc."
Chloe chăm chú nhìn vào tách trà rồi lại nhìn hầu gái trưởng. Eliza lúc này rót trà cho cô. Cuối cùng cô cũng chịu mở đôi môi trước đó mình đã ngậm chặt.
"Bà có thể cho chúng tôi một chút riêng tư được chứ?"
Đại phu nhân mỉm cười và xua tay.
"Eliza đã là người giúp việc của lâu đài này kể từ lúc ta sinh con trai. Nơi này không thể hoạt động một cách rơn tru nếu như thiếu Eliza, không có cuộc trò chuyện nào mà bà ấy không thể tham gia cả. Nói cho ta biết đi, thực sự là có chuyện gì?"
Chloe lưỡng lự một lúc, bởi vì cô không thể nói ra điều này trước mặt người là chủ đề cho việc mà cô sắp nói. Đặc biệt là một câu chuyện không mấy vui vẻ.
"Xin lỗi người. Con vẫn chưa quen nhiều người trong lâu đài này."
"Tôi sẽ ra ngoài, thưa Đại phu nhân."
Khi Eliza nhanh trí cố gắng tự mình rời đi, Prescilla đột nhiên cau mày.
"Không, bà không cần đi ra ngoài. Chuyện gì xảy ra khiến con hành động một cách kì lạ như thế?"
Chloe hít một hơi sâu và lén lau sạch mồ hôi trên tay. Prescilla hầu như luôn ở bên Eliza hoặc một người hầu gái khác trừ khi bà ấy đang ngủ. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Chloe có thể trực tiếp gặp mặt bà ấy là ở nhà nguyện.
"Con đang tự hỏi không biết có nên nói với người không, nhưng suy đi tính lại, con nghĩ việc nói ra sẽ là đúng đắn."
"Đó là điều con nên làm nếu không muốn ta nổi nóng."
Thực ra cô đã lo lắng suốt ba ngày qua. Đã có lúc Chloe nghĩ bản thân nên đợi đến lúc Công tước quay về, cho đến sáng nay khi cô nhận được một bức điện tín.
Công tước phu nhân Thisse yêu quý,
Em cảm thấy cuộc sống tại lâu đài Birch thế nào? Ta không cảm thấy nghi ngờ bất cứ điều gì khi em đang thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là một Công tước phu nhân.
Ta hy vọng em không làm ta thất vọng bởi những gì ta mong chờ.
Damien.
Bức thư ngắn ngủi trông như một lời cảnh cáo. Không, chính xác là một lời cảnh báo. Cô không muốn làm bất cứ điều gì khiến mình rơi vào rắc rối. Thế nhưng Chloe cuối cùng cũng mở miệng bằng một khuôn mặt kiên quyết.
"Tài chính của lâu đài đang có lỗ hổng, thưa phu nhân."
"Con nói vớ vẩn gì thế? Rót thêm trà cho ta đi, Eliza."
Prescilla chau hàng lông mày xinh đẹp của mình vào nhau và cười một cách chết lặng. Vẻ mặt của hầu gái trưởng không chút thay đổi khi tay nhấc ấm trà lên. Chloe bình tĩnh mở miệng thêm một lần nữa.
"Tiền chắc chắn đang bị rò rỉ qua lỗ hổng đó."
Bất cứ ai kiểm tra sổ cái đều có thể nhận ra được vấn đề nếu để ý kĩ một chút. Chỉ sau khi Công tước tiền nhiệm William mất trong chiến tranh, ai đó mới bắt đầu can thiệp vào tài chính của lâu đài. Người hầu và quản gia tiền nhiệm của ông – Floyd, cũng rời lâu đài. Ngay lúc đó Eliza, hầu gái trưởng của toà lâu đài cũng bắt đầu tiếp nhận vai trò của quản gia mới.
"Con biết đấy, không dễ gì quản lý cả một toà lâu đài khổng lồ thế này."
Prescilla lắc đầu như thể chuyện đó chẳng có gì to tát.
"Vâng thưa phu nhân. Thế nên việc quản lý tỉ mỉ hơn nữa là điều cần thiết."
Cuốn sổ mà Chloe thấy không hề tỉ mỉ chút nào. Số tiền được chi không rõ nguồn gốc cũng ngày một tăng.
"Không rõ là tiền được chi vào đâu, tổng thuế thu thập được từ người dân cũng không chính xác, số lượng rượu trong kho càng khác so với số liệu đã được ghi chép trong sổ. Con thậm chí còn không đếm nổi những chân nến bạc và đồ dùng bạc, chúng quá nhiều..."
Chloe đột ngột dừng lại khi Prescilla lặng lẽ giơ tay.
"Eliza, ra ngoài một lát đi."
Chloe nuốt khan, ngay lập tức nhận ra Eliza đang nhìn cô với khuôn mặt hoảng hốt. Thật không may, Đại phu nhân đã tin tưởng giao toàn bộ việc quản lý sổ sách tài chính lại cho bà ta và không hề mảy may chú ý đến nó.
"Không phải là sẽ tốt hơn nếu bàn luận về vấn đề đó khi chúng ta ở riêng thôi sao, Chloe?"
Prescilla nhìn cô với hàng lông mày chau lại và đôi mắt đầy sự mệt mỏi. Thay vì tỏ ra phẫn nộ hay giận dữ, Chloe cuối cùng cúi đầu.
"Con xin lỗi. Nhưng con nghĩ rằng tốt hơn hết chúng ta nên sa thải Eliza, hầu gái trưởng và cả người trông ngựa Robinson."
"Tại sao lại có cả Robinson?"
"Khi muốn tuồn hàng hoá ra ngoài, họ cần sử dụng xe kéo. Đơn giản đó là số hàng mà bà ta không thể xử lý một mình."
Đại phu nhân ấn hai tay lên thái dương và khẽ thở dài.
"Eliza đã là người ở bên cạnh ta từ lúc Damien được sinh ra, còn Robison đã là người quản lý lâu đài Birch qua nhiều thế hệ kể từ lúc cha thằng bé còn sống."
"Điều đó khiến cho việc phản bội lại sự tin tưởng của chủ nhân họ càng không thể tha thứ được."
Mỗi lần Chloe sử dụng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn rõ ràng, nét mặt của Prescilla lại càng trở nên khó chịu.
"Eliza là người hầu lớn tuổi nhất trong lâu đài này, do chính tay ta tuyển chọn. Con không thể nhắc đến việc sa thải một cách bất cẩn như vậy."
Prescilla cắn môi, lau mồ hôi túa ra trên trán bằng chiếc khăn tay. Chloe biết bà ấy cũng bị tổn thương trước sự không trung thành của một người hầu mà bà gắn bó. Cô dễ dàng đoán được thực ra bà ấy cũng từng rơi vào hoàn cảnh như mình, rời Swan sau khi kết hôn để đến phương Bắc sinh sống mà chẳng có ai thân thích. Thế nhưng không vì điều đó mà cô có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự bất công rành rành ở ngay trước mặt.
Hơn nữa, nếu sau khi Công tước trở về và biết đến chuyện cô đã bỏ qua cho những người hầu phản bội... Cô không muốn tưởng tượng đến những viễn cảnh xảy ra sau đó.
"Một khi khe hở được tạo ra, nó sẽ ngày càng bành trướng và to lớn hơn. Nếu chúng ta cứ thế mà bỏ qua vấn đề này, mầm mống phản bội trong số những người hầu sẽ ngày càng tăng và đó không bao giờ là một điều tốt dành cho Thisse, thưa phu nhân."
Chloe càng nói lâu, Prescilla lại càng trở nên khó chịu vì bị thuyết phục. Vốn dĩ bà là người phản ứng cảm xúc thái quá khi phải tiếp nhận ý kiến trái chiều, và vấn đề là Chloe chưa có nhiều thời gian để tìm hiểu sâu hơn về cảm xúc riêng của bà.
"Tại sao cô lại làm khó ta bằng cách nói với ta về những điều đó?"
"Liệu người có tức giận không nếu con tự ý sa thải người hầu gắn bó với người một cách tuỳ tiện, thưa phu nhân?"
"...Dường như cô khá giỏi trong việc làm người khác mệt mỏi."
"Là lỗi của con, con xin lỗi."
Prescilla nhìn Chloe ngoan ngoãn xin lỗi nhưng vẻ mặt có chút gì đó không phục, và vẻ mặt đó như thể hiện việc chỉ duy nhất một lần này thôi.
"Hơn nữa, cái danh xưng mà cô gọi ta đó nghĩa là gì? Mặc dù cô đã kết hôn cùng con trai ta nhưng cô xem ta khác gì người xa lạ đâu?"
"...Vậy con có thể xin phép gọi người là mẹ không ạ?"
"Thật kì quặc."
Chloe nhắm mắt lại một lúc lâu trước khi nhìn Prescilla, người lúc này đang quay mặt đi một cách giận dữ. Khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên bà ấy còn khiến cô mệt mỏi hơn cả việc vùi đầu mình vào sổ sách suốt ba ngày qua.
"Ra ngoài đi. Ta sẽ thảo luận lại vấn đề này với Damien khi nó trở về và có quyết định. Thằng bé cũng không tàn nhẫn đến mức đích thân đuổi bảo mẫu của mình ra đi như vậy."
Chloe lặng lẽ chớp mắt một lúc và tự hỏi, liệu Đại phu nhân có đứa con trai nào khác cùng tên với ngài Công tước hay không.
"Ôi trời, mất hết hứng thú để dùng bữa tối. Cô ăn tối một mình đi."
"Hay là để con mang bữa tối lên phòng mẹ nhé?"
"Không cần. Ta nuốt không trôi."
"Con hiểu rằng mẹ không muốn dùng bữa cùng con, nhưng Công tước sẽ rất lo lắng nếu như mẹ làm gì tổn hại đến sức khoẻ mình."
Prescilla cuối cùng cũng không chịu được mà lớn tiếng quát nạt.
"Cô có thể vui lòng giữ im lặng thay vì cứ liên tục nói được không?"
Chloe rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan khi không biết nên trả lời hay giữ im lặng trong tình huống này. Dường như chẳng có phương án nào làm người phụ nữ trước mặt hài lòng, Chloe lặng lẽ cúi đầu và giữ im lặng. Prescilla ra hiệu như thể bà ấy đang mệt và lệnh cho cô ra ngoài. Một mệnh lệnh đối với Chloe hệt như một sự giải thoát.