Thu dọn đồ đạc trong lều xong, Trì Nguyệt không rời đi ngay.
Bây giờ vẫn còn sớm, cô yên lặng theo Vương Tuyết Nha đến sân huấn luyện.
Phạm Duy cũng đang ở đây, anh ta không tới chào hỏi Vương Tuyết Nha, thậm chí còn không thân thiết và thoải mái như lúc tiếp xúc vào ngày hôm qua, nhưng ánh mắt liên tục liếc nhìn nhau đã thể hiện rõ ràng.
Xem ra trải qua một bữa tối "đau khổ nhung nhớ", hai người củi khô bốc lữa này thật sự đã vừa mắt nhau, tình cảm càng sâu đậm hơn.
Trì Nguyệt nhận ra Phạm Duy thích Vương Tuyết Nha.
Thế nhưng Vương Tuyết Nha chưa từng có người yêu. Trong mắt Trì Nguyệt, cô ấy là một người đơn giản như nước. Cô rất sợ Vương Tuyết Nha sẽ chịu thiệt trong chuyện tình cảm, cũng thật sự không nỡ để cô ấy phải chịu đựng những...nỗi khổ mà tiên nữ không nên chịu.
Nhưng cô có cách gì chứ? Tình cảm vốn là thứ không thể ngăn cản.
Trì Nguyệt yên lặng đứng đó một lúc lâu.
Lúc cái thí sinh ăn sáng, cô mới rời khỏi nơi cắm trại.
Cô đi nhờ xe của nhân viên công tác trong nhà bếp của tổ chương trình để vào thành phố, lúc xuống xe thì thấy đã đến chợ Cát Khâu nên cô vào đó chuẩn bị mua nguyên liệu nấu anh về nhà.
Mùa đông đã đến gần, cuối tháng mười ở Cát Khâu đã rất lạnh lẽo.
Trì Nguyệt nghe thấy tiếng động chói tai khi có gió thổi vào những lều đơn sơ ở chợ, cô đi đến trước sạp bán thịt dê. Nhà cô thích ăn thịt dê, khi cô còn bé, điều cô hy vọng nhất mỗi khi đến mùa đông là một nồi canh thịt dê nóng hổi. Thế nhưng khi đó nhà quá nghèo, ngày thường có thể tiết kiệm việc ăn uống thì điều tiết kiệm cả, ăn một bữa canh thịt dê cũng giống như đang ăn tết, không phải muốn ăn là có thể ăn được.
Trong ấn tượng của, lần nào mẹ cũng gắp thịt dê vào tròn bát cô và chị gái. Mẹ chỉ nuốt nước bọt nói không thích ăn, sau đó lại uống liền năm bát canh.
Trì Nguyệt mua thịt dê, lại mua nguyên liệu nấu canh, trong lòng chờ mong thấy lúc chị gái và mẹ ăn thịt dê, trên mặt hiện ra vẻ hạnh phúc.
Con đường từ Cát Khâu về nhà vừa xóc nãy lại vừa dài dằng dặc.
Nguyệt Lượng Ổ cách huyện thành Cát Khâu xa hơn nơi cắm trại của tổ chương trình Trời Sao rất nhiều.
Lúc Trì Nguyệt cầm theo túi lớn tụi nhỏ về đến nhà thì đã gần đến giữa trưa. Mẹ đang bận rộn trong bếp, khói bếp lượn lờ, trong không gian yên tĩnh lại vang lên mấy tiếng chó sủa...
"Mẹ ơi. Con về rồi!"
Trì Nguyệt xách đồ đứng ở cửa bếp.
Vu Phượng ngoảnh lại thấy đồ trên tay cô: "Con...."
Trì Nguyệt mỉm cười, đặt đồ đạc xuống rồi bắt đầu xắn tay áo lên: "Con làm cho, con sẽ làm canh thịt dê cho mẹ và chị ăn, con đã học được cách làm mới, mọi người nếm thử sẽ biết ngay..."
Vu Phượng trách móc: "Đứa nhỏ này, mẹ đã làm xong rồi, đừng lãng phí!"
Trì Nguyệt biết mẹ tiết kiệm, lại cười nói: "Vậy trưa nay chúng ta ăn tạm gì đó, buổi tối ăn thịt dê được không?"
Vu Phượng khẽ hừ một tiếng với dáng vẻ bất đắc dĩ: "Con mua nhiều đồ như vậy, sao ba người có thể ăn hết được, lại tốn bao nhiêu tiền thế?"
"Không nhiều. Mẹ yên tâm đi, con gái của mẹ có thể kiếm tiền. Sau này mẹ và chị cứ ăn thoải mái, muốn ăn gì thì ăn cái đó. Không ăn được sơn hào hải vị mà còn không ăn được thịt dê sao?" Cô mỉm cười, kéo Vu Phượng ra, bắt đầu giúp đỡ dọn cơm: "Chị con đâu?"
"Vẫn thế..." Vu Phượng thở dài.
Ngày thường Trì Nguyệt không phải một người rất nhiệt tình. Cô sẽ xuống bếp giúp mẹ nhưng giữa hai mẹ con có rất ít hành động thân thiết. Trì Nguyệt biết gia đình thế này có vấn đề, thế nhưng trong một căn nhà chồng chất vết thương, có quá nhiều chuyện cũ năng nề và áp lực. Con người còn không thở nổi thì sao có sức lực thể hiện tình cảm cao quý chứ?
Vu Phượng yên lặng nhìn con gái, cảm thấy hôm nay cô hơi khác lạ.