[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 67: Kiều đại nhân rất tuỳ tiện





Trì Nguyệt không phát biểu ý kiến với sự sắp xếp trong thôn.


Ăn cơm trưa xong, cô dỗ dành Trì Nhan đi ra sân gội đầu cho cô ấy, sau đó lấy ghế cho cô ấy ngồi, còn cô đi vào nhà lấy chăn đệm và quần áo ra giặt, lại vẩy nước quét từ trong ra ngoài một lượt.


Cô vừa làm vừa nói chuyện với Trì Nhạn.


Hai chị em giống như khi còn bé, nói những chuyện ngây thơ ngô nghê, đông một câu tây một câu, Trì Nhạn không có logic, cô cũng không có.


Làm xong việc nhà, Trì Nguyệt lại đi vào bếp.


Sổ xương mua về đã được ninh trong nồi hơn ba tiếng, vừa vào nhà bếp đã có thể ngửi được mùi thơm. Trì Nguyệt mở nắp ra quạt hơi và cảm thấy rất hài lòng. Vu Phượng đã cắt gọn gàng chỗ thịt dê, cô đun nước nóng chần qua một lượt rồi vớt ra, ướp với rượu gia vị và đủ loại gia vị để khử mùi gây của thịt dê rồi thả vào nồi xào sơ qua, sau đó đổ nước vào và bắt đầu hầm.


Cách làm rất đơn giản nhưng hương vị là rất ngon.


Lúc đặt nồi xuống, Trì Nguyệt chuyển bếp lên trên bàn, vặn lửa nhỏ, vậy là có thể bắt đầu ăn nồi canh thịt dê nóng hôi hổi rồi.


"Thơm quá! Thơm quá! Ăn canh thịt ra, chân không bị đau nhức."


Trì Nhạn như một đứa bé, mỉm cười vui mừng võ tay: "Chị muốn ăn, Nguyệt Nguyệt, chị cũng muốn ăn!"


Trì Nguyệt kéo cô ngồi xuống, mỉm cười: "Sẽ có cho chị ăn mà."


Trì Nhạn gật đầu, đưa tay ra lấy, lại bị Trì Nguyệt bắt được.


"Đừng vội! Em chuẩn bị nước chấm cho chị đã, sẽ ngon hơn."


Tỏi, hành lá, rau thơm, xì dầu nhạt, dầu hào, mẹ, bột ớt cay... Trì Nguyệt đã chuẩn bị xong từ trước, cho từng thứ vào cái bát nhỏ, sau khi pha chế xong lại đặt xuống trước mặt Trì Nhạn . Đôi mắt cô sáng bừng lên, lập tức nuốt nước miếng.


"Có thể ăn rồi!"


Trì Nguyệt vừa gắp cho cô một tiếng, trong sân lại vang lên tiếng chó sủa. Sau đó nghe thấy Vu Phượng hỏi: "Mấy người... đến tìm ai?"


Tiếng chó sủa lại lớn hơn.


Trái tim Trì Nguyệt không khỏi siết chặt lại.


Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, giác quan thứ sáu nói cho cô biết sắp có chuyện xảy ra.


Đúng như vậy, một giây sau đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


"Dì à, dì khỏe chứ, đây là nhà của Trì Nguyệt sao?"


Trong mắt Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương là một người đàn ông kêu ngao cao cao tại thượng mọi lúc mọi nơi, mặc kệ nhìn thấy ai nhìn thấy chuyện gì, dù anh không nói lời nào cũng luôn có cảm giác khinh thường mọi thứ, dường như tất cả mọi người đều bị anh ơi dẫm dẫm ở dưới lòng bàn chân....Nhưng tiếng gọi "dì" này là vô cùng mạnh mẽ, cung kính lễ phép, doạ đôi đũa trong tay cô run lên, suýt nữa tuột khỏi tay.


Trì Nhạn cảm nhận được tâm trạng của cô, đôi mắt mở to, cả người căng thẳng.


"Nguyệt Nguyệt, có phải có người xấu đến không?"


Trì Nguyệt mỉm cười vỗ tay cô: "Không phải, là một người bạn của em, em đi ra ngoài xem một lát. Chị ngoan ngoãn ngồi ăn ở đây đi."


Gắp thêm hai miếng thịt dê vào trong bát của Trì Nhạn, Trì Nguyệt đi ra ngoài sân.,


Cánh cửa lớn đang mở rộng.


Cơn gió rất to, mơ hồ sen lẫn tro bụi và mùi đất cát.


Vừa mới chập tối, thời tiết đã thay đổi.


Vu Phượng cũng chất phác như rất nhiều người ở đây, không có lòng đề phòng với người xa lạ, hơn nữa hơn đối phương còn nói tên của Trì Nguyệt thì lại càng coi người ta là khách, muốn ra tiếp đón. Chỉ có con chó lớn Nhị Hoàng trong nhà dựng thẳng lông trên lưng lên sủa ầm ỹ, thể hiện ra sự không hài lòng của nó.

"Sao hai người lại đến đây?"


Trì Nguyệt đứng ở giữa sân thấy hai vị khách không mời mà đến.



Ngoại trừ Kiều Đông Dương còn có trợ lý Hầu, cùng Thiên Cẩu được anh ta ôm trong lòng.


Kiều Đông Dương nhướn mày: "Tới kiểm tra địa hình huấn luyện của tổ chương trình, bị lạc đường."


Lạc đường cũng có thể lạc đến nhà cô sao?


Trì Nguyệt: "Lái xe đến sao? Ra đây, tôi chỉ đường cho hai người."


Cô muốn đuổi bọn họ đi, Thiên Cẩu lại kêu lên: "Lạc đường, lạc đường! Đói bụng! Đói bụng!"


Phụt!!


Trì Nguyệt suýt nữa không nhịn được cười.


Là một người máy mà mày lại kêu đói, đùa ai đây?


"Mày đói à?" Cô nhìn Thiên Cẩu.


"Chết đói, chết đói!"


Trì Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Không phải người máy không bao giờ nói dối?"


"Người máy chúng tôi luôn không nói dối." Cái đầu to của Thiên Cẩu gật rồi lại gật: "Kiều đại nhân sắp chết đói rồi! Kiều đại nhân sắp chết đói rồi!"

Trì Nguyệt: "..."


Cô chỉ nhìn Kiều Đông Dương mà không nói câu nào.


Bầu không khí này hơi kỳ quái.


Trong sự yên lặng, chỉ có Nhị Hoàng đang thở hổn hển sủa lên với Thiên Cẩu. Có lẽ trong mắt con chó này, người máy biết nói là một quái vật.


Thiên Cẩu cũng quét hình ảnh của Nhị Hoàng, giơ cánh tay nhỏ bé lên lắc lư: "Cậu đừng mắng tôi, tôi không phải chó, tôi không phải chó, sẽ không cướp chủ nhân của cậu. Tôi là thú cưng AI riêng của Kiều đại nhân, tôi có chủ nhân. Tôi còn cao cấp hơn cậu, tôi là thú cưng AI."


Ha! Còn biết cách nói lung tung? Kiêu ngạo thế này giống ai vậy?


Trì Nguyệt trợn mắt, đang định lên tiếng thì Vu Phượng đã kéo cô lại.


Thấy Tiểu Thiên Cẩu và Kiều Đông Dương đẹp trai, đôi mắt Vu Phượng sáng bừng lên: "Đây là bạn con sao? Chắc chắn đã đói bụng rồi, còn không nhanh vào nhà ngồi đi. Chúng tôi vừa dọn đồ ăn lên bàn, nếu các cậu không chê thì cùng ăn một ít."

Trì Nguyệt hít sâu một hơi: "Mẹ..."


Kiều Đông Dương lại cướp lời của cô trước: "Vâng ạ, cảm ơn dì, bọn cháu chỉ tuỳ tiện ăn ăn một tí thôi."


Thiên Cẩu phát ra tiếng máy móc kỳ quái: "Kiều đại nhân rất tuỳ tiện! Kiều đại nhân vô cùng tuỳ tiện!"


Trì Nguyệt: "..."


Cái gì gọi là tuỳ tiện?


Cô vất vả nấu canh thịt dê cả một buổi chiều là tuỳ tiện sao?


Thế nhưng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, Kiều Đông Dương đã "rất tuỳ tiện " được Vu Phượng dẫn đường nghênh ngang đi vào trong nhà.


Vu Phượng đã mấy chục tuổi, dù chưa từng va chạm với xã hội nhưng vẫn có được tiêu chuẩn thẩm mỹ và kiến thức cơ bản. Vẻ bề ngoài của Kiều Đông Dương rất bắt mắt, còn ôm một người máy hiếm thấy. Từ khí chất, ngoại hình đến biểu cảm gần như đã viết đầy danh hiệu - đẹp trai, có tiền, ôn hoà, lễ phép, có hứng thú với con gái của bà.

Vu Phượng thể hiện vẻ mặt mờ ám khi mẹ già gặp con rể.


"Cẩn thận một chút, bậc cửa nhà cũ rất cao, đừng để vấp chân."


Trì Nguyệt đáng thương nhìn khoé môi của mẹ đã sắp kéo đến lỗ tai, dù trong lòng có một vạn con gì đó đang chạy ngang qua, cô cũng không thể đuổi người ta đi.


Cô quay về để mẹ vui vẻ, không phải để khiến bà tức giận!


Hơn nữa, rốt cuộc Kiều Đông Dương đến đây làm gì?