Trì Nguyệt mím môi, nheo mắt nhìn anh.
Kiều Đông Dương đang nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt là vẻ lạnh lùng và kiên trì không cho người ta từ chối. Không cò kè mặc cả, không có chỗ để dàn xếp, chỉ có đồng ý và không đồng ý.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, anh cũng giống cô, đều là người không tuỳ tiện thoả hiệp.
"Cần nghĩ lâu như vậy không?" Kiều Đông Dương đột nhiên cúi đầu.
Có lẽ ánh sáng ban đêm quá tối, anh không thể tính toán được khoảng cách giữa hai người, lần này cúi đầu xuống gần như sắp chạm vào chóp mũi của cô, anh lại ngẩng đầu lên: "Cô Trì, không phải cô là người thiếu quyết đoán chứ?"
Trì Nguyệt hít mũi, cảm thấy hơi ngứa: "Anh hiểu rõ tôi vậy sao?"
"Không thể nói là hiểu rõ, nhưng..." Kiều Đông Dương nhướn mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Trì Nguyệt, suy nghĩ một lúc lại nói: "Có lẽ chúng ta cùng một loại người."
Trì Nguyệt trợn mắt, cảm giác của cô cũng là cảm giác của anh. Vì vậy anh mới tốn thời gian tốn sức lằng nhằng với cô như thế sao?
"Kiều Đông Dương." Cô đột nhiên gọi tên anh.
Dường như Kiều Đông Dương hơi bất ngờ, anh ngẩn người, khẽ hắng giọng: "Cô nói đi."
Trì Nguyệt khoanh hai tay lại, chậm rãi ngẩn đầu nhìn lên vầng trăng mờ ảo trên bầu trời. Nó không sáng như đêm hôm đó, cũng không tròn như đêm hôm đó. Vầng ánh sáng ở giữa mặt trăng như bị một vòng khí đen bao quanh, treo trên bầu trời xa săm, dường như vĩnh viễn ngoài tầm với.
"Kế hoạch Trời Sao của anh là muốn đi đến nơi đó sao?" Cô nhìn lên mặt trăng, hỏi.
"Còn hơn thế nữa. Có lẽ còn có chỗ xa hơn."Kiều Đông Dương cũng ngửa mặt nhìn lên bầu trời giống cô: "Mạng sống của con người có hạn, bí mật trong vũ trụ là vô hạn, mục tiêu theo đuổi cả đời của tôi là niềm vui thú khi đi khám phá thế giới, khám phá các ranh giới của vũ trụ."
Trì Nguyệt mỉm cười: "Tốt thật."
"Hửm?"
"Có tiền tốt thật."
Kiều Đông Dương chỉ cười chứ không nói gì.
Trì Nguyệt: "Buồn cười lắm sao? Nghèo khó có thể hạn chế sức tưởng tượng của một người. Du͙ƈ vọиɠ của người nghèo không thể chống đỡ được hiện thực trước mắt. Người bình thường như chúng tôi chỉ theo đuổi ấm no yên bình mà cả đời vẫn không có...Lý tưởng cao lớn sẽ rời khỏi trái đất, đi đến ngoài hành tinh ngắm nhìn..."
Kiều Đông Dương bĩu môi: "Tôi có khả năng làm điều đó."
"..."
Thành thật, không giả tạo, đúng là anh có khả năng.
Hơn nữa, tuy anh thỏa mãn bản thân mình, nhưng so với những người ở tầng lớp thượng lưu hám lợi, những chuyện mà Kiều Đông Dương làm không phải đang cốmg hiến cho loài người hay sao?
Vì vậy, có thêm bởi vì lão đại như anh, có lẽ người bình thường cũng có thể đi theo tận hưởng cảm giác hạnh phúc do khoa học kĩ thuật phát triển mang đến.