Đúng vậy, vẻ mặt này đằng đẵng sát khí.
Trì Nguyệt vịn vào lều vải, cánh tay cản trở ở trước mặt anh: "Anh có việc gì sao?"
Kiều Đông Dương: "Có"
Trì Nguyệt mím môi, nhìn người đàn ông đang tiến đến gần. Cô không hề lùi bước, cho đến khi Kiều Đông Dương đứng ở trước mặt cô, dùng ưu thế chiều cao che khuất ánh đèn nơi cắm trại, lại dùng ưu thế giới tính để tạo ra áp lực cho cô, cô mới lên tiếng.
"Đừng đến gần tôi, tôi không bị điếc."
Kiều Đông Dương dừng bước nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô.
"Cô Trì,có phải cô đã quên lời hẹn giữa chúng ta rồi không?"
Lời hẹn? Trì Nguyệt hơi ngơ ngác.
"Hừ !" Kiều Đông Dương lạnh lùng nhướn mày, đút hai tay vào túi áo khoác, dáng vẻ lười biếng này vừa vô hại vừa ngông cuồng: "Cần tôi nhắc nhở cô không? Một ngày nào đó trong tháng nào đó trong năm nào đó, cô đã từng tự nhận có năng lực đánh nhau với tôi..."
Trì Nguyệt: "..."
Người đàn ông này là cái loại quái gỡ gì vậy?
Lúc đó cô chị thuận miệng nói thôi mà anh ta là nhớ kỹ như vậy, còn tìm đến tận nơi để thực hiện lời hẹn?
"Được". Cô thản nhiên nhìn anh, không hề nhận thua: "Anh quyết định thời gian đi."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày."
Đây gọi là gặp ngày ?
Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm: "Có phải trước khi anh Kiều đi ra ngoài đã xem lịch rồi không?"
Kiều Đông Dương: "Không được sao
Trì Nguyệt vô thức quan sát nét mặt Kiều Đông Dương nhưng không tìm được vẻ trêu đùa. Anh thật sự nghiêm túc.
Cô suy nghĩ rồi gật đầu.
"Được! Đánh ở đâu?"
Kiều Đông Dương nhếch khoé môi, nghiên đầu: "Đi theo tôi!"
"Không được!" Sao cô có thể đi theo anh ta như vậy chứ?
Cô khoanh tay, đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Tôi không có lòng tin với nhân phẩm của anh
"Yên tâm, tôi sẽ tìm trọng tài."
Ồ! Đúng là anh ta đã có chuẩn bị.
Trì Nguyệt: " Thắng thua phải tính thế nào
Kiều Đông Dương nheo mắt tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô chằm chằm: "Có phải cô đang rất hy vọng rằng tôi sẽ nói: cô thua cô là của tôi, tôi thua tôi là của cô hay không?"
"😃"
Trì Nguyệt ngẩng phắt lên, suýt chút nữa đập vào cằm anh.
"Anh Kiều, có phải anh bị bệnh gì đó không thể nói cho ai biết không
"Cô Trì, ánh mắt cô đã bán đứng trái tim cô"Kiều Đông Dương chậm rãi cong môi, khuôn mặt nửa đùa nửa thật xen lẫn vẻ trêu trọc, còn mang lại cảm giác ưu việt bẩm sinh: "Cô đừng tự dối lòng nữa. Có rất nhiều người yêu thích tôi, cô không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng. Tôi sẽ không chê cười cô đâu. Tôi là người rất hiền lành."
"😃" Cha nội này khùm hay gì?
Hiền lành? Anh chắc chắn chứ? Đây là kiểu tự đánh giá thần kỳ gì vậy?
"Anh Kiều. Anh đến tìm tôi để thể hiện sức hấp dẫn của anh, sau đó cầu xin tôi tha cho anh? Để anh thắng một trận cứu vãn danh dự?"
Kiều Đông Dương thờ ơ mỉm cười: "Cô không có cơ hội thắng tôi."
Trì Nguyệt: khoanh tay: "Đánh xong rồi nói, đỡ bị vã mặt."
Kiều Đông Dương: "Vậy cô sẽ đi chứ?"
Anh Kiều, đêm hôm khuya khoắt thế này, sao tôi biết được anh có ý đồ hay không? Chẳng may anh vì thầm mến tôi mà không được, muốn lừa tôi ra ngoài mưu đồ làm chuyện bậy bạ thì sao?"
Kiều Đông Dương: "Tôi làm chuyện bậy bạ với cô? Ha! Ha ha ha..."
Anh cười mấy tiếng, tỏ ra khinh thường rồi tiến lại gần Trì Nguyệt: "Cô Trì, tôi mới chỉ gặp người tự yêu bản thân giống cô"
Trì Nguyệt: "Là anh à?"
Kiều Đông Dương: "Không sai."
Trì Nguyệt: "Vậy thì có đánh không?"
Kiều Đông Dương: "Đánh!"
Trì Nguyệt: "Được, chúng ta không chỉ tìm trọng tài mà còn phải viết thoả thuận."
Kiều Đông Dương do dự một giây: "Được!"
Trong khách sạn cao cấp duy nhất ở Vĩnh Cẩm. Nghe nói hai người bọn nó muốn thực hiện lời hẹn, còn muốn lập kế ước sống chết cứ như đại hiệp giang hồ trong truyền thuyết, ngạc nhiên đến mức trời mắt há hốc mồm.
Nghe nói mình sẽ trở thành một trong các trong tay, cô càng đơn sơ lấy vậy.
"Nguyệt Quang Quang, chúng ta không thể sống thật tốt sao? Cậu muốn làm gì vậy?"
Không ai cho rằng Trì Nguyệt có thể đánh thắng Kiều Đông Dương. Không chỉ Vương Tuyết Nha không tin mà vẻ mặt của Trịnh Tây Nguyên - một trọng tài khác cũng không khác gì cô: "Tôi nói này, giữa hai người có thù hận lớn đến mức nào chứ? Giữa đêm hôm khuya khoắt, một nam một nữ làm một vài việc khiến cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ không tốt hơn sao? Đánh đấm cái gì chứ?"
Anh ta vừa dứt lời, Vương Tuyết Nha đã khinh bỉ liếc nhìn, không nói câu nào.
Lúc này, trọng tài thứ ba nói chuyện. "Không được, không được! Kiều đại nhân, đàn ông không thể đánh phụ nữ!"
"Tao không kêu mày đến để đánh giá."
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, đàn ông không thể đánh phụ nữ."
Kiều Đông Dương: "Mày chỉ cần ghi chép lại toàn bộ quá trình là được."
"Kiều đại nhân, đàn ông không thể đánh phụ nữ."
Nhìn dáng vẻ gật gù đắc ý của nó, Kiều Đông Dương đột nhiên gõ đầu nó một cái: "Đây gọi là so tài, so tài! Có phải cần nấu lại đầu óc của mày không?"
"Kiều đại nhân, có phải so tài là luận võ kén rễ không?"
Kiều Đông Dương: "..."
"Anh Kiều, anh xem thỏa thuận đi."
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện trời đất, Trì Nguyệt đã soạn thảo xong nội dung thỏa thuận.
Kiều Đông Dương nhìn điều khoản thoả thuận mà cô đã viết xong, nghiêm nghị nói: "Thiên Cẩu, đọc!"
Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân!"
Thiên Cẩu bắt đầu: "Tôi là Trì Nguyệt, tôi là Kiều Đông Dương, tự nguyện kết làm vợ chồng... Hệ thống phạm sai lầm, đọc lại lần nữa... Tôi là Trì Nguyệt, tôi là Kiều Đông Dương, tự nguyện thực hiện lời hứa, cho dù trong quá trình PK xảy ra bất cứ chuyện gì, sống, chết, bị thương, tàn phế, đều không cần đối phương chịu trách nhiệm."
Bản thỏa thuận viết rất đơn giản, phần lớn điều khoản là để tránh rủi ro pháp lý.
Kiều Đông Dương nhướn m, gõ vào tờ giấy:"Có cần như vậy không?"
"Có! Bây giờ mấy lão già nát rượu rất xấu xa, tôi sợ không cẩn thận lỡ đánh anh kêu bi thương, gây rắc rối không cần thiết."
"Ha ha ha! Cô Trì đúng là người khôn khéo. Thế nhưng, có phải cô đã quá đề cao bản thân hay không? Làm tôi bị thương?"
"Ký tên đi." Trì Nguyệt không nói nhiều, đưa bút cho anh.
Kiều Đông Dương ký tên, còn bổ sung thêm một câu ở dưới mấy điều khoản: "Không cho phép sử dụng đạo cụ."
Trì Nguyệt cũng ký tên, liếc nhìn anh rồi thuận tiện viết: "Không cho phép sử dụng vũ khí sắc nhọn."
Kiều Đông Dương cầm lấy cây bút: "Không được cắn."
Trì Nguyệt giật cây bút từ trên tay anh: "Không được chợ xấu kéo tóc."
Kiều Đông Dương nghiêm túc nhìn cô, khoé môi cong lên, chậm rãi viết: "Không được phép tấn công chỗ hiểm của đàn ông."
Trì Nguyệt: "..."
Cô híp mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, hừ lạnh viết ở phía dưới.
"Không được phép tấn công chỗ hiểm của phụ nữ."
Kiều Đông Dương lạnh lùng liếc cô, vung bút lên bổ sung: "Bao gồm nhưng không giới hạn bé chim nhỏ cộng phụ kiện đi kèm."
Trì Nguyệt cầm bút nhìn anh, cuối cùng lại ném bút xuống.
"Ai không biết xấu hổ người đó thắng."