"Sự kiện cung đấu" đẩy người đã ồn ào xôn xao, chắc chắn phải đưa ra lời giải thích.
Hơn nữa, đối với những chương trình tìm kiếm tài năng thực tế quy mô lớn như "Người Đi Dưới Trời Sao", ngoại trừ giám sat hiện trường, ít nhất còn có năm mươi camera đồng thời ghi hình. Thế nhưng trong số ống kính dày đặc như vậy lại không tìm được bất kì hình ảnh nào.
Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Hoặc là, Vương Tuyết Nha đã nói dối."
"Hoặc là, người kia đã luyện từ trước."
Trì Nguyệt và Thiệu Chi Hành đang phân tích tình hình.
Sau khi nghĩ một lúc, cô lại lắc đầu: "Tuy nhiên, từ lời Tiểu Ô Nha, đây là một công việc ngẫu nhiên, toàn bộ hoạt động của đối phương cũng là một thời điểm hoạt động nhất thời..."
Thiệu Chi Hành: "Nếu đúng như vậy thì sẽ rất khó để hiểu rõ tình hình. Nếu chỉ dựa vào những công cụ kỹ thuật phân tích đó sẽ không thể buộc tội ai, nhưng điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm ... chỉ là tìm chương trình tổ chức mà thôi. Nhưng điều này không có lợi ích cho cô Vương."
Dù sao thì Vương Tuyết Nha vẫn phải tiếp tục dự thi. Bây giờ tổ chương trình đã nhượng bộ, bọn họ còn ép buộc nữa sẽ là quá đáng.
Trì Nguyệt gật đầu: "Trừ khi có tư liệu video, nếu không thật sự rất khó."
"Cô đợi một lát." Lúc này điện thoại của Thiệu Chi Hành vang lên, anh cười nhìn Trì Nguyệt, nghe máy nói vài câu, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được, tôi gửi vị trí cho cậu. Được, được, được, chờ cậu đó."
"Sao thế?" Trì Nguyệt nhìn anh.
Thiệu Chi Hành đặt điện thoại xuống: "Xuất hiện bước ngoặt mới."
Trì Nguyệt: "Hả?"
Thiệu Chi Hành: "Tôi có một người đồng hương làm phim trong tổ chương trình Trời Sao. Tôi cũng từng hỏi rồi, hôm đó cậu ấy có mặt ở trường, tôi đã hẹn cậu ấy đi ăn cơm, lát nữa gặp mặt nói chuyện.
"Trì Nguyệt suy nghĩ:" ... Đồng hương? "
Quen biết nhiều năm như vậy, Thiệu Chi Hành đã biết vài điều về Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt luôn đề phòng mọi người, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ lại là một trái tim không có cảm giác an toàn.
"Yên tâm đi, mấy năm trước quen biết trong một hoạt động. Là một người khá tốt, đợi lát nữa cô sẽ biết. "Nói đến đây, Thiệu Chi Hành mỉm cười: "Tôi giới thiệu hai người với nhau. Sau này cũng coi như cô có người quen ở tổ chương trình, dù sao cũng có thể quan tâm đôi chút."
Trì Nguyệt trợn tròn mắt, trong vở kịch cung đấu này, dù chỉ có một tiểu thái giám hiểu rõ mọi chuyện cũng có thể chiếm thêm ưu thế.
Không phải quen biết một thợ quay phim trong tô chương trình cũng là chuyện tốt sao?
"Được. Vậy cảm ơn, anh Thiệu!" Cô nâng cốc: "Tôi sẽ nhớ kỹ còn nợ ân tình của anh."
"Ha ha! Đây là vinh dự của tôi!"