Tình cảnh vừa tranh cãi vừa đầu bút này quá quỷ dị.
Vương Tuyết Nha thật sự cảm thấy không thể nhịn được nữa: "Hai vị, chẳng lẽ hai người không cảm thấy làm vậy rất ngây thơ sao? Trẻ em ở nhà trẻ cũng không làm như vậy!"
Trì Nguyệt: "Ừ. Gặp phải loại đàn ông ngây thơ thế này thì đành phải vậy thôi."
Kiều Đông Dương: "Bây giờ cô cầu xin tôi vẫn còn kịp đấy."
Trì Nguyệt: "Ha ha! Mời..."
Xe hơi chậm rãi rời khỏi trấn Vĩnh Cẩm, đi vào trong màn đêm.
Nơi này cách xa nơi cắm trại của Người Đi Dưới Trời Sao khoảng mười dặm, cách quê hương Nguyệt Lượng Ổ của Trì Nguyệt khoảng ba mươi dặm, là biên giới của một thị trấn nhỏ trong sa mạc. Thế nhưng cư dân trấn Vĩnh Cẩm may mắn hơn Nguyệt Lượng Ổ, phía đông là ốc đảo lớn, thuộc kiểu tàn tích của khu rậm bị chặt phá quá mức, bởi vì có chính sách can thiệp, những năm gần đây đã được phục hồi bảo vệ. Từng khu rừng lớn kéo dài không thấy điểm cuối, thân cây lớn khoảng miệng cốc bị bóng đêm nhuộm thành màu mực, mang đến cảm giác đầy hy vọng.
"Ở đây đi."
Đánh nhau trong trấn sẽ thu hút người khác. Nơi này cách xa thôn trấn, lại ở bên ngoài rừng cây, buổi tối không có ai đến đây.
Chiếc xe dừng lại, bốn người dẫn theo một người máy xuống xe đi bộ khoảng một trăm mét, đứng trên một bãi đất hoang.
"Cỏ mọc rất tốt." Kiều Đông Dương đá chân một cái: "Có lẽ sẽ không làm cô bị đau."
"..."
Trì Nguyệt không lên tiếng, cô xắn cao tay áo đi từng bước về phía anh.
"Nguyệt Quang Quang..." Vương Tuyết Nha vô cùng căng thẳng.
"Yên tâm." Trì Nguyệt giữ cổ tay của cô lại: "Mình sẽ không sao."
"Cậu nhất định phải cẩn thận!" Vương Tuyết Nha khẽ dặn dò: "Không đánh lại được thì phải khóc, biết chưa?"
Tối nay mặt trăng rất tròn, ánh trăng sáng vằng vặc, phủ thêm một lớp ánh sáng bạc lên mặt đất.
Kiều Đông Dương nhìn bóng dáng của cô dưới ánh trăng: "Thiên Cẩu, đèn!"
Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân!"
Màn hình LED trên đầu Thiên Cẩu đột nhiên bắn ra một chùm sáng chói mắt, chiếu thẳng về phía Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương đưa tay che mặt: "Cmn... Mày đang mở ánh sáng gì vậy?"
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, tôi không có mẹ. Đứa bé không có mẹ giống như cọng cỏ."
Kiều Đông Dương nghiến răng: "Ánh sáng, không phải bắn đèn."
Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân!"
Ngay sau đó, Thiên Cẩu đổi sang một loại ánh sáng nhẹ, tia sáng mờ ảo bao trùm hai người ở trên bãi cỏ hoang, tạo ra một bầu không khí lãng mạn.
Trì Nguyệt tỏ ra ngơ ngác: "Anh Kiều làm cái gì vậy? Đánh nhau thôi còn cần ánh đèn chụp ảnh, anh cho anh anh đang đóng phim sao?"
Kiều Đông Dương hoạt động ngón tay một chút: "Đánh nhau cũng cần tình cảm."
Trì Nguyệt: "Xin lỗi! Tôi từ trên núi xuống."
Kiều Đông Dương: "Rõ ràng cô đến từ sa mạc."
Trì Nguyệt: "..."
Anh không tranh cãi là không thoải mái sao?
Cô nhận lấy ánh mắt của Kiều Đông Dương: "Vậy xin hỏi anh còn chuẩn bị bao lâu?"
Kiều Đông Dương không nói chuyện, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Trì Nguyệt. Không biết anh đang suy nghĩ điều gì mà đôi mắt ấy lại có vẻ nóng rực, ngang tàng. Cơ thể cao lớn hoà vào rừng cây trong bóng đêm ở sau lưng, sẵn sàng gặm nhấm con mồi bất cứ lúc nào.
"Ha!"