Đúng là Trì Nguyệt đã tự mang theo muối.
Trước khi vào tổ chương trình, cô đã nghiên cứu nhiệm vụ kiểm tra của nhóm Vương Tuyết Nha, nghĩ đến sẽ có sinh tồn trong sa mạc, khi đó cô đã chuẩn bị một bình muối tinh.
Không cần nói cũng biết tác dụng của muối ăn, nhưng nếu không vì đồng đội, cô sẽ không lấy ra.
"Ngon! Quá ngon!"
Đã chịu đói lâu như vậy, có thể ăn cây xương rồng được nướng lên lại còn có muối, đây thật sự là món ngon với mấy cô gái, bọn họ không ngừng khen ngợi cây xương rồng. Nhưng trong ánh nhìn chằm chằm của Trì Nguyệt, bọn họ đều không tham ăn, chỉ ăn hết một phần của mình rồi ngoan ngoãn thu tay lại, lau miệng, xoa bụng rồi thỏa mãn hét lên.
"Bây giờ tôi có thể đi ra ngoài chạy mười cây số!"
Sau khi cười đùa một lát, Mạnh Giai Nghi lại thở dài.
"Ôi, nếu được uống một ngụm nước thì sẽ tốt hơn."
Trì Nguyệt không nói một câu nào, yên lặng lấy chai nước suối ở trong balo ra, cô mở nắp, cẩn thận đổ vào cái nắp chai rồi đưa cho cô ta.
Mạnh Giai Nghi mở to mắt, gần như biết ơn: "Trì Nguyệt..."
Trì Nguyệt: "Mỗi người một nắp để thấm ướt miệng."
"Được!"
Chai nước sáng bóng trong suốt vô cùng quyến rũ dưới ánh lửa, mấy cô gái tham lam nhìn nó, lần lượt nhấp một nắp nước, cảm thấy tốt hơn bao giờ hết, cảm thấy nước như quỳnh tương ngọc dịch.
"Tôi chưa bao giờ yêu nước như vậy."
"Vừa nãy tôi đã nghĩ, nếu có một ngày Trái Đất khô cạn, không còn tài nguyên nước thì sẽ đáng sợ đến mức nào chứ? Sau này tôi sẽ bảo vệ môi trường, tiết kiệm nước..."
"Ừ, sẽ không lãng phí nữa. Nước là bạn của chúng ta, có nước sẽ có hạnh phúc."
Ba cô gái tranh nhau phát biểu cảm nhận, Trì Nguyệt yên lặng dập lửa, buộc số củi còn chưa đốt hết thành một bó rồi đặt vào trong balo.
"Dọn dẹp đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
Mạnh Giai Nghi là người đầu tiên đứng bật dậy, cúi chào: "Vâng, tổ trưởng."
"Go go go, chúng ta xuất phát thôi!"
"Tôi rất yêu tổ của chúng ta! Rất yêu."
Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của bọn họ thì giận dữ: "Ít nói lại!"
"... Ờ!"
Cô ta lập tức ngậm miệng lại.
Sa mạc dần chìm vào đêm tối, người của tổ đạo diễn nhìn bóng người trong màn hình phân cảnh, đều thấy rất ngạc nhiên.
"Trì Nguyệt quá khủng khiếp!"
Có người thở dài, có người gật đầu.
Kiều Đông Dương chỉ ngồi ở đó không nói một câu nào, đùi gà vẫn nằm yên trong hộp cơm, đã bị anh ghét bỏ.
Không biết anh đang suy nghĩ gì mà chậm rãi quay sang: "Hầu Tử, cây xương rồng nướng ngon vậy sao?"
Trợ lý Hầu: "... Để tôi bảo đầu bếp làm một phần cho anh nếm thử nhé?"
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn bóng lưng xinh đẹp bước đi trong sa mạc, không nghe thấy lời nói của trợ lý Hầu.
"Rốt cuộc người ngốc nghếch này còn có bao nhiêu điều bất ngờ đang chờ tôi đây?"
Người ngốc nghếch? Ai?
Cơn gió nổi lên, lều vải bị gió thổi rung lên đùng đùng. Để thuận tiện cho việc ghi hình, tổ đạo diễn ở trong nơi cắm trại cách đích đến không xa, trời vừa tối cơn gió đã mạnh hơn.
Kiều Đông Dương nghe thấy tiếng gió vù vụ này: "Tối hôm nay thời tiết không xấu chứ?"
Trợ lý Hầu: "Ông chủ, ở trong sa mạc, ngày nào thời tiết cũng xấu."
Đến đêm, nhiệt độ hừng hực lúc ban ngày như là ảo giác, trời đông giá rét, vạn vật im lìm, sa mạc kéo dài đến đường chân trời dường như còn lâu mới đến được điểm cuối.
Mấy cô gái được ăn "cơm tối" khá ngon nên hành động đều rất mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh. Vận động vào lúc này sẽ không cảm thấy lạnh, chỉ là thời gian quá lâu, thể lực dần không chịu nổi nữa, đến mười giờ đêm, sau mấy tiếng di chuyển liên tục, dù là người cho rằng mình có thể lực tốt cũng phải than thở.
"Tổ trưởng, chúng ta nghỉ một lát đi. Tôi mệt quá!"
"Đúng là điên rồi! Rốt cuộc còn bao xa nữa?"
"Chúng ta không đi đến tận lúc bình minh chứ?"
Trì Nguyệt: "Kiên trì thêm đi! Kiên trì là thắng lợi, chúng ta đi nhiều hơn người khác một trăm mét thì sẽ có nhiều cơ hội hơn để vào vòng tiếp theo."
Có đôi khi súp gà cho tâm hồn cũng có tác dụng, câu "kiên trì là thắng lợi" đã khiến mấy cô gái kiên trì thêm một tiếng.
"Tổ trưởng, cô nhìn bản đồ xem... Còn bao xa nữa?"
Trì Nguyệt: "Không xa nữa đâu."
"Cô vẫn chưa nhìn mà..."