Tổ chương trình không thể cho người xem biết đã xảy ra chuyện, không một khán giả nào biết về tình hình của La Thiền, tổ thứ năm lại tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ mệt mỏi sẽ ngồi nghỉ vài phút, khát thì nhai mấy miếng cây xương rồng, khả năng thích ứng của vị giác rất mạnh, lúc đầu còn cảm thấy cây xương rồng khó nuốt, nhưng ăn dần sẽ cảm thấy quen, sau khi vị chát và vị đắng dần nhạt đi, nếu nhai kỹ còn cảm nhận được vị ngọt...
"Ôi!" Lưu Nhược Nam nhai cây xương rồng, không nhịn được thở dài: "Nếu La Thiền đi cùng với chúng ta, biết đâu sẽ thích cây xương rồng."
Mọi người đều đồng ý, chỉ có Trì Nguyệt không nói câu nào, cô đi về phía trước quan sát địa hình, trên lưng cô là hai cái balo rất to, chỉ cần gặp được đồ kỳ lạ ở trên đường đi, cô sẽ nhặt nhạnh hết vào trong balo. Cô phải mang theo nhiều đồ nặng nhất nhưng trạng thái lại tốt nhất, cô tự nhiên bình tĩnh như không phải đang đi trong sa mạc, Cô có ngoại hình ưa nhìn, dáng người khi bước đi rất đẹp nên quay được rất nhiều phân cảnh xuất sắc.
Anh chàng quay phim còn quay mấy cảnh đặc tả cô, hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt khiến gương mặt càng thêm thần bí xinh đẹp, khiến một nhóm người yêu thích ngoại hình đều tỏ ý muốn trở thành fan...
"Trì Nguyệt." Lưu Nhược Nam đột nhiên gọi cô.
Trì Nguyệt nhìn cô ta.
Lưu Nhược Nam ép giọng nói đến mức nhỏ nhất: "La Thiền... có xảy ra chuyện gì không?"
Trên đường đi, cô ta luôn lo lắng không yên, Trì Nguyệt và cô ta đã cùng nhau trải qua việc La Thiền bỏ đi, cô ta hy vọng sẽ có thể nói với Trì Nguyệt đối câu về vấn đề này. Nhưng Trì Nguyệt lại không thể hiện ra cảm xúc gì, cũng không đồng cảm: "Có xảy ra chuyện hay không đều là sự lựa chọn của cô ta."
Lưu Nhược Nam: "..."
Thế này gọi là an ủi sao? Trong lòng cô ta rối bời.
"Trì Nguyệt, chúng ta có nên giúp đỡ đội cứu hộ đi tìm cô ấy không? Túi của cô ấy rơi ở chỗ đó, có lẽ cũng không đi quá xa, đang chờ sự giúp đỡ của chúng ta...
Trì Nguyệt: "Cô đi tìm đi."
Giọng nói của cô thản nhiên, không ngăn cản cũng không ủng hộ. Nhưng Lưu Nhược Nam đâu dám tự đi? Mục đích khi cô ta gọi Trì Nguyệt, không phải là hy vọng cô sẽ đi cùng hay sao?
"Trì Nguyệt, tôi thấy hơi lo lắng."
"Ồ." Giọng của Trì Nguyệt rất nhỏ, nói mà như không nói.
Lưu Nhược Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc: "Cô rất quyết tâm giành chiến thắng trong cuộc thi này sao?"
Trì Nguyệt hừ lạnh: "Nếu không thì sao, sao cô lại đến đây?"
Lưu Nhược Nam: "Tôi chỉ muốn thử sức." Cô ta kéo thấp vành mũ, nở nụ cười: "Tôi không đẹp bằng các cô. Tại buổi tuyển chọn, rõ ràng thành tích các hạng mục khác của tôi ưu tú hơn người khác nhưng vẫn bị loại. Lần này tôi tham gia Chiến binh đến từ bầu trời chỉ muốn chứng minh bản thân không kém người khác... Nhưng thật ra trong lòng tôi cũng hiểu rõ, với khuôn mặt này thì tôi không thể chiến thắng. Chương trình nói không dựa vào ngoại hình nhưng thật ra là có."
Trì Nguyệt: "Thế thì sao?"
Lưu Nhược Nam nhìn cô chằm chằm: "Tôi sợ tôi sẽ vì một cơ hội không có được mà đánh mất cơ hội cứu một người bạn."
"Ừm." Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng: "Cô có thể đi tìm cô ta."
Lưu Nhược Nam: "... Vậy còn cô?"
"Cô ta không phải bạn tôi." Trì Nguyệt hơi ngửa đầu, khuôn mặt trắng như tuyết lại có vẻ lạnh lùng khó tả ở dưới ánh trăng, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến cô. Lưu Nhược Nam không nhịn được mà rùng mình, trong lòng lạnh lẽo.
"Trì Nguyệt. Nếu La Thiền xảy ra chuyện, cô không thấy áy náy sao?"
"Hả?" Trì Nguyệt hơi bất ngờ, cô cười lạnh: "Tại sao tôi phải áy náy?"
Lưu Nhược Nam bị cô nhìn vậy thì thấy hơi xấu hổ: "Nếu không phải cô... Tôi nói là, nếu lúc đó cô có thể nhường một bước, cô ấy sẽ không bỏ đi một mình. Chúng ta để cô ấy một thân một mình đối mặt với nguy hiểm, có phải hơi... xấu xa không?"
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm cô ta, mấy giây sau mới mỉm cười: "Tôi không phải mẹ cô ta, không có nghĩa vụ dỗ dành cô ta. Cô ta là người trưởng thành, đó là sự lựa chọn của cô ta."
Cô thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: "Hơn nữa, cô ta có đèn tín hiệu, có thể nhận được sự giúp đỡ của tổ chương trình rời khỏi trận đấu bất cứ lúc nào. Nếu cô ta xảy ra chuyện thì có thể trách ai được?"
Đúng là không trách ai được, Lưu Nhược Nam bị cô thuyết phục nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
"Xin lỗi." Cô ta thấy sắc mặt Trì Nguyệt hơi xấu thì vội vàng nói: "Vừa nãy tôi không có ý chỉ trích cô, tôi chỉ... chỉ cảm thấy chúng ta đã đi cùng nhau thì tức là cũng có duyên. Nếu có thể vừa thuận tiện tìm cô ấy vừa không làm nhỡ việc thi đấu, thì tôi sẽ làm."
Trì Nguyệt: "Thuận tiện thế nào?"
Lưu Nhược Nam: "Vừa đi vừa tìm."