Quay về hang động nhỏ, thấy ba người chỉ còn lại hai người, Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân đều hỏi thăm.
"La Thiền đâu?"
Trì Nguyệt dỡ balo xuống: "Đi rồi."
Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân liếc nhau, thấy Trì Nguyệt không định giải thích lại quay sang nhìn Lưu Nhược Nam, người kia chỉ yên lặng nhún vai rồi ngồi xuống.
"Cây xương rồng... khó ăn lắm sao?"
Trì Nguyệt lấy cây xương rồng ở trong balo ra: "Cô nếm thử đi."
Lưu Nhược Nam ngồi thẳng dậy, cô ta không từ chối cũng không nhận lấy. Cô ta nghĩ đến dáng vẻ kinh hoàng của La Thiền khi ăn cây xương rồng nên không dám tùy tiện nếm thử.
Trì Nguyệt đưa tay ra im lặng giằng co với cô ta, một lúc sau mới thu tay lại, nhét thẳng vào trong miệng: "Xem ra các cô vẫn chưa đói lắm."
Mọi người: "..."
Cô bình tĩnh nhai nuốt, đây không phải món ăn ngon nhưng lại không thấy được vẻ ghét bỏ trên mặt cô.
Trì Nguyệt chậm rãi nhai nuốt: "Lúc đói khát đến mức cực hạn, đừng nói là cây xương rồng, con người còn có thể uống cả nướƈ ŧıểυ. Vì vậy khi các cô đến ranh giới thật sự thì sẽ cảm thấy cái này rất ngon, nhưng một người trưởng thành về mặt tâm lý sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh thảm hại đó."
Xung quanh yên lặng, Mạnh Giai Nghi chậm rãi đến gần cô: "Tổ trưởng..."
Cô ta nuốt nước bọt, nhìn dáng vẻ Trì Nguyệt ăn cây xương rồng: "Không khó ăn lắm nhỉ?"
Trì Nguyệt không nói gì, bình tĩnh cầm một
miếng đưa cho cô ta.
Mạnh Giai Nghi là người khát nhất, cô ta nhận lấy cho vào trong miệng nhai, hàng lông mày nhíu chặt nhưng không thẳng tay vứt đi như La Thiền mà lôi ra khỏi miệng nhìn một lúc, sau đó nhét vào mồm, chậm rãi nuốt xuống.
Không ai nói chuyện khiến tiếng nhai nuốt của cô ta rất rõ ràng.
Trì Nguyệt nheo mắt nhìn cô ta, đã nhìn blogger thể hình nổi tiếng nhất vũ trụ này với ánh mắt khác xưa.
"Ôi!" Mạnh Giai Nghi bổ sung năng lượng xong lại nói nhiều hơn: "Không khó ăn như tưởng tưởng, không khác mướp đắng là bao nhưng chát hơn mướp đắng một chút... Nếu nướng rồi cho thêm muối sẽ rất ngon."
Trì Nguyệt không nói gì.
Lưu Vân và Lưu Nhược Nam thấy cô ta đã ăn xong thì không còn rụt rè nữa, chia nhau cầm lấy một miếng chậm rãi nhai nuốt.
Lúc không còn sự lựa chọn nào khác, con người luôn có thể thuyết phục bản thân.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ: "Sau khi mọi người ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, đến tối lại lên đường."
Mạnh Giai Nghi: "... Tối nay chúng ta ăn
gì?"
Đôi mắt cô ta không hề rời khỏi "đồ sinh tồn" trên người Trì Nguyệt, Trì Nguyệt bình tĩnh kẹp cái balo ở dưới nách, gối đầu lên một cái balo khác, nằm quay lưng về phía bọn họ.
Mọi người: "..."
Cô không nói lời nào, nhóm người Lưu Nhược Nam lại trò chuyện với nhau, nghe thấy chuyện Lạ Thiền rời đi vì việc ăn cây xương rồng, mọi người đều thở dài.
Mạnh Giai Nghi: "Tổ trưởng, thật ra tôi nghĩ mãi mà vẫn không rõ."
Trì Nguyệt không quay sang, cô hơi di chuyển đầu tỏ vẻ vẫn chưa ngủ.
Mạnh Giai Nghi: "Mang đồ sinh tồn theo vừa nặng lại không tiện, vì sao cô không chia cho mọi người ăn hết chứ? Vừa giảm bớt gánh nặng, vừa tránh được việc làm mọi người thấy khó chịu đúng không? Cô rất tốt, chỉ là quá thẳng thắn."
Nghe cô ta nói, Trì Nguyệt không ngoảnh lại mà chỉ thản nhiên nói: "Đồ sinh tồn là hy vọng và ranh giới cuối cùng của mọi người, có nó ở đây, chúng ta sẽ tin rằng mình sẽ không chết đói, có thể chịu đựng, có thể liều lĩnh. Nếu không còn nữa, hy vọng cũng sẽ không còn."
Ba cô gái nhìn nhau, cẩn thận nghĩ lại cũng thấy điều này có lý, ít nhất bây giờ bọn họ vẫn có nước có đồ ăn.
Trời còn chưa tối, ánh hoàng hôn đã phủ lên một lớp như vụn vàng ở trên sa mạc.
Trì Nguyệt ngủ hai tiếng rồi đi ra ngoài, cô đeo đồ sinh tồn" rồi dặn dò ba cô gái chờ đây. Không ai biết cô đi làm gì, nhưng lần này không ai đi theo cũng không ai phản đối.
"Tôi thấy rất lạ." Mạnh Giai Nghi nghiêng đầu: "Tôi cảm thấy có Trì Nguyệt ở đây, hình như sa mạc không đáng sợ lắm."