Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Tu Tiên: Cực Đạo Quyền Tiên

Chương 5: 3 năm




Chương 5: 3 năm

Đông đi xuân đến, thời gian ba năm nháy mắt đã qua, Thanh Ngưu Trấn hiện tại so với trước kia phồn vinh hơn rất nhiều, so với một số tòa thành thị nhỏ còn nhỉnh hơn vài phần.

Bây giờ mặt trời đã đến đỉnh đầu, hiển nhiên là chính giữa ban trưa. Bên trong Xuân Hương Tửu Lâu lúc này đã kín chỗ cả tầng bốn và tầng năm, ở đâu cũng có thể nghe được những tiếng huyên náo của những vị khách nhân đang dùng bữa phát ra, có bảy tên tiểu nhị đang bận bịu nhanh chóng đi qua đi lại, trù phòng lúc này cũng đang tỏa ra từng cỗ hương thơm có thể khiến người ta say đắm.

Đột nhiên từ trong một góc trên tầng hai truyền đến một tiếng quát to, lấn át tiếng huyên náo khiến cho toàn bộ Xuân Hương Tửu Lâu lâm vào một mảnh im lặng:

"Tiểu nhị, Nhung Tùng Ủ Thịt của ta đâu, mau mang ra cho lão tử!"

Chủ nhân của thanh âm này là một vị nam tử khoảng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, gương mặt dữ tợn. Hắn sau lưng mang theo một thanh đại khảm đao, trên gương mặt xuất hiện một vết sẹo kéo dài từ trên trán xuống tận gò má khiến mặt hắn vốn dĩ đã dữ tợn lại thêm vài phần hung thần ác sát.

"Chậc chậc, tên lỗ mãng này từ đâu ra vậy, chẳng lẽ hắn không biết Xuân Hương Tửu Lâu có Thất Huyền Môn che trở mà dám ở đây làm càn, vi phạm quy củ cấm lớn tiếng náo loạn của tửu lâu?"

"Ta tuy không phải ai cũng biết nhưng tự nhân giao thiệp không kém, mà người này ta chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói đến, có lẽ là từ địa phận khác mới tới Kính Châu, còn không biết nơi đây là sản nghiệp của Thất Tuyệt Môn a."

"Ta dám cược một lát sau hắn liền bị đá ra khỏi Xuân Hương Tửu Lâu."

"Ha ha, lão Thiết, ta thấy ngươi đánh giá thấp khí lượng của Xuân Hương Tửu Lâu a, ta cá hai lượng bạc tên này bình yên vô sự."

"..."

Từ trong sự im lặng bỗng xuất hiện một vài tiếng nghị luận nho nhỏ, không bao lâu sau các vị khách nhân liền như chưa có chuyện gì xảy ra, bên trong tửu lâu tiếp tục xuất hiện những tiếng huyên náo ồn ào.

Lúc này, có một tên tiểu nhị trên tầng hai tiến lại gần, gương mặt tươi cười nói:

"Đến đây đến đây, vị khách nhân này ngươi đợi một chút a, thức ăn của ngươi có liền."

Tiếp đó hắn đi xuống tầng một, tiến vào phòng bếp hô lớn một tiếng:

"Thêm ba bát Nhung Tùng Ủ Thịt Cuộn, năm bát Thanh Ngưu Phở cùng sáu đĩa Thập Cẩm Phỉ Ngọc."

"Tốt, có ngay. Số một tiểu tổ phụ trách Thanh Ngưu Phở, số hai tiểu tổ phụ trách Thập Cẩm Phỉ Ngọc, ta cùng Đông Phương Mộng phụ trách Nhung Tùng Ủ Thịt Cuộn. Nhanh chóng làm việc a."

Một đạo thanh âm trong trù phòng vang lên. Trong trù phòng, có tất cả sáu vị trù sư, trong đó để cho người ta chú ý nhất là hai đạo thân ảnh nhỏ bé, một đạo thân ảnh cao hơn là một thiếu niên màu da đồng cổ mạnh mẽ, bên cạnh đó là một cái thiếu nữ chừng mười hai tuổi nhưng đã sở hữu một bộ tuyệt thế mỹ nhan. Bọn hắn chính là Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng.

Hiện tại Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng mười hai tuổi, thân cao hơn trước không thiếu, nhất là Uông Mãnh. Trong ba năm qua, dưới sự hiệp trợ toàn lực của Uông Mãnh, Xuân Hương Tửu Lâu càng ngày càng phát triển, thanh danh truyền xa. Hiện tại tửu lâu đã mở thêm chi nhánh tại huyện thành và các trấn lân cận, có thể nói là một mình độc bá Kính Châu, chèn ép các tửu lâu khác nửa bước phá sản.

Hàn chưởng quỹ cũng vì thế mà được thăng chức làm Thất Huyền Môn Tụ Bảo Đường đường chủ, danh vọng cùng quyền lực tăng lên một cách mạnh mẽ. Uông Mãnh trong những năm này cũng vì thế mà ăn uống đầy đủ, thêm với tiên thiên khí vận Võ Thánh Chuyển Thế cùng luyện tập một chút thô bỉ võ công mà Uông Thông để lại, thân thể phát triển mạnh mẽ, thân cao vượt quá đồng lứa hài tử một cái đầu, trên người bắp thịt đã có chút lộ ra.

Đông Phương Mộng cũng trổ mã thành một cái tiểu thiếu nữ quốc sắc thiên hương, thân hình uyển chuyển. Vì muốn làm một cái hợp cách thê tử, hai năm trước nàng liền muốn Uông Mãnh dạy nàng trù nghệ, hắn cũng không từ chối. Thiên phú trù nghệ của nàng không tệ, thêm với siêng năng luyện tập, hơn một năm sau trù nghệ của nàng đạt đến thông hiểu đạo lý chi cảnh. Sau đó nàng liền xin vào Xuân Hương Tửu Lâu làm một cái trù sư.

Ba năm gắn bó, tuy vẫn chưa xảy ra chuyện gì nhưng tình cảm của Đông Phương Mộng và Uông Mãnh có chút biến hóa vi diệu. Mỗi ngày nàng đều tựa như cái đuôi nhỏ bám lấy Uông Mãnh, ngay cả khi ngủ cũng muốn cùng hắn cùng một chỗ. Ban đầu Uông Mãnh chưa thích nghi, không muốn cùng nàng ngủ một chỗ nhưng hắn nói không lại nàng, thuyết phục không được về sau hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Lúc này, đồ ăn đã được hoàn thành, bảy tên tiểu nhị lần lượt mang thức ăn từ trù phòng ra ngoài.

"Tốt, hôm nay cũng không sai biệt lắm, tửu lâu chúng ta nên hết chỗ đi, mọi người tranh thủ ăn một miếng lấy sức làm việc a."



Âm thanh của Uông Mãnh nhẹ nhàng vang lên.

"Được rồi, từ nãy tới giờ ngửi mùi thức ăn làm con sâu trong bụng ta động đậy không thôi, chư vị ai muốn ăn Xuân Hương Bún Chả a, ta cùng một chỗ làm cho các ngươi."

Một trù sư tại số một tiểu tổ lên tiếng.

"Thêm ta một cái."

"Ta cũng muốn."

Các trù sư còn lại cũng nhao nhao, nếu không gọi món thì cũng tự tay làm đồ ăn. Bên cạnh Uông Mãnh cũng vang lên một thanh âm dễ nghe, tựa như tiếng của một tiểu hoàng yến:

"Mãnh ca, ngươi muốn ăn gì?"

"Ngươi ăn gì ta liền ăn cái đó."

Uông Mãnh khóe miệng khẽ cong, có chút cưng chiều nói.

"Vậy ngươi đợi một chút a."

Đông Phương Mộng ngọt ngào cười một tiếng, tiếp đó liền bắt đầu làm đồ ăn.

Sau khi mọi người ăn xong, khách nhân bên ngoài có nhiều người thỏa mãn rời đi, Xuân Hương Tửu Lâu cũng đón tiếp những khách nhân mới, trù phòng lại tiếp tục làm việc. Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh liền đến thay phiên thời gian.

Từ khi Xuân Hương Tửu Lâu thanh danh truyền xa, trù phòng nhân thủ cũng đã nhiều lần xuất hiện tình trạng làm việc quá sức, thêm với không được nghỉ ngơi ăn uống đúng thời điểm dẫn đến thân thể sinh bệnh, khiến cho Xuân Hương Tửu Lâu kém chút đi vào thời kỳ khó khăn.

Nhưng may mắn Uông Mãnh đã nghĩ ra biện pháp chiêu mộ thêm trù sư, tiếp đó phân việc làm theo phiên, phiên đầu tiên từ sáng muộn đến giữa buổi chiều, tiếp đó liền thay người làm từ giữa chiều đến tối.

Cửa trù phòng lúc này mở ra, vài đạo thân ảnh bước vào, độ tuổi từ mười lă đến bốn mươi đều có, hiển nhiên là trù sư phiên sau đã tới.

"Các vị tốt a, hôm nay như thế nào?"

Một vị trung niên nam nhân quen thuộc lên tiếng hỏi.

"Không tệ, không tệ. Đã đến thay phiên thời gian a, vậy chỗ này giao lại cho các ngươi, chúng ta liền đi trước một bước."

Một vị trù sư trong tiểu tổ số một đáp lại.

"Uông đại sư, ngài cũng nên nghỉ đi thôi, việc còn lại cứ giao cho chúng ta liền được."

Một thanh niên trù sư cung kính hướng Uông Mãnh chắp tay một cái nói. Uông Mãnh dù gì cũng là người đã truyền thụ trù nghệ cho bọn hắn, bọn hắn gọi một tiếng sư phụ cũng là không sai, nhưng Uông Mãnh căn bản không để ý tới thứ này, vì để cho mọi người tốt giao lưu, hắn liền để mọi người gọi hắn Uông đại sư.

"Tốt, vậy chúng ta đi trước a."

Uông Mãnh gật đầu một cái nói.



"Uông đại sư, Hàn chưởng quỹ có chuyện muốn nói với ngài, kêu ta đến đây thông tri cho ngài một tiếng."

Thanh niên trù sư lại tiếp tục nói.

"A, tốt, ta đã biết, cảm tạ ngươi."

"Không có gì, chỉ là mang một câu nói mà thôi, Uông đại sư ngài không cần phải cảm tạ a, muốn cảm tạ thì cũng phải là ta cảm tạ ngài mới đúng."

Thanh niên trù sư vội vàng khoát tay. Uông Mãnh cũng không nói gì thêm, mang theo Đông Phương Mộng rời khỏi trù phòng. Hai người rất nhanh liền đến tầng sáu của Xuân Hương Tửu Lâu, đứng trước một gian phòng xa hoa hào nhoáng.

Phải nói đến sau khi Hàn chưởng quỹ được thăng chức thành Tụ Bảo Đường đường chủ, thân phận cùng địa vị của hắn nước lên thì thuyền lên, Xuân Hương Tửu Lâu cũng được hắn một tay kiến tạo ngày càng phồn vinh. Hiện tại dưới trướng có mấy cái quản sự, thay thế hắn quản lý sinh ý Xuân Hương Tửu Lâu để hắn có thể tùy ý làm một cái vung tay chưởng quỹ.

Uông Mãnh tiến lại gần, đưa tay gõ nhẹ hai cái rồi lên tiếng:

"Hàn thúc, ta nghe nói ngài có chuyện cần gặp ta?"

Trong phòng lúc này cũng vang lên một thanh âm:

"Tiểu Mãnh, ngươi đã đến a, cửa phòng không khóa, ngươi cứ tùy tiện bước vào."

Uông Mãnh nghe vậy liền đẩy cửa bước vào. Hàn chưởng quỹ lúc này so với trước còn mập hơn một vòng, cả người tinh thần sáng láng đang ngồi trước một bàn mỹ thực.

"Tiểu Mãnh, ngươi đã tới, a, còn mang theo cả tiểu Mộng sao, hai người các ngươi mau lại đây a, đã lâu rồi chúng ta không dùng bữa cùng nhau."

Trên gương mặt mập mạp của Hàn chưởng quỹ hiện ra vẻ tươi cười nói. Ba năm trước, Uông Mãnh không biết từ đâu dắt về một cái phấn điêu ngọc trác tiểu cô nương, hơn nữa quan hệ của bọn hắn dường như không tệ, chỉ cần tinh ý một chút liền nhìn ra. Hàn chưởng quỹ lúc đó cũng ngạc nhiên một hồi, sau khi dò hỏi tin tức về nàng từ trong miệng của Uông Mãnh nhưng không thành công hắn cũng đành bỏ qua, cùng lắm là thêm một cái cháu dâu a.

Đông Phương Mộng quay sang nhìn Uông Mãnh một chút, tựa như là đang hỏi ý kiến của hắn. Uông Mãnh cũng nhìn nàng, cười nhẹ một cái rồi gật đầu. Tuy hắn cùng Đông Phương Mộng đã ăn tại trù phòng nhưng ý tốt của Hàn chưởng quỹ cũng không dễ từ chối, dù gì gã cũng là người đã giúp bọn hắn rất nhiều trong khoảng thời gian ba năm này.

Tiếp đó, hắn cùng Đông Phương Mộng cùng ngồi xuống bàn ăn nhưng không vội động đũa, hắn quay sang Hàn chưởng quỹ hỏi:

"Hàn thúc, ngươi gọi ta đến đây cũng không phải chỉ vì vấn đề này đi."

"Ài, tiểu tử này. Ta vốn định ăn xong sẽ nói cho ngươi nhưng nếu như ngươi đã hỏi vậy ta liền nói luôn a. Là về vấn đề bái nhập Thất Huyền Môn."

Hàn chưởng quỹ thở dài một cái, tựa hồ có chút hơi mất hứng.

"A, vấn đề bái nhập Thất Huyền Môn! Không lẽ thời gian khảo thí sắp đến?"

Uông Mãnh có chút ngạc nhiên. Hắn đã đợi thời khắc này ba năm, ròng rã ba năm a.

"Thất Huyền Môn? Khảo thí?"

Bên cạnh hắn Đông Phương Mộng lâm vào một trận mờ mịt.

"Đúng a, Thất Huyền Môn là..."



Uông Mãnh thấy vậy liền nói qua một cái lịch sử của Thất Huyền Môn.

"A, vậy ngươi trước kia nhưng là muốn để ta cùng ngươi bái nhập Thất Huyền Môn?"

Đông Phương Mộng như nghĩ ra thứ gì đó, quay sang hỏi Uông Mãnh. Trước kia, vì để báo thù, nàng cầu khẩn Uông Mãnh dạy nàng võ công nhưng hắn nào dám đồng ý. Võ công hắn luyện chính là một cái ngoại gia thô bỉ rèn thể võ công đâu đâu cũng có thể thấy, nam tính luyện không có hậu quả gì nhưng nữ tính tu luyện nếu không phải âm khí suy, dương khí thịnh, trên mặt mọc đầy râu thì cũng là biến thành một cái nữ bạo long, hình ảnh đó quả thực là quá cay con mắt.

Vì vậy hắn liền nói với Đông Phương Mộng đợi hắn ba năm, sau ba năm hắn liền có thể giúp nàng học võ.

Ở một bên lắng nghe Hàn chưởng quỹ trên mặt cũng hiện ra một cái biểu lộ quả nhiên là thế. Ba năm trước, Uông Mãnh từng nói với gã là hắn cùng một vị hảo hữu muốn bái nhập Thất Huyền Môn nhưng từ khi còn bé, Uông Mãnh đã biểu hiện ra khác thường, không thân thiết với những hài tử khác trong trấn, vậy thì đừng nói hảo hữu, đến ngay cả một người bạn cũng không có.

Nhưng từ khi bên cạnh Uông Mãnh xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé xinh đẹp thì gã đã có chút nghi ngờ, mãi cho đến tận hôm nay gã đã hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.

"Đúng vậy. Trước kia ta không dạy ngươi võ công cũng bởi vì võ công ta luyện chỉ là một cái vô cùng tầm thường ngoại gia võ công được gia gia ta truyền lại, luyện đến đại thành cũng không có bao nhiêu thực lực, ngược lại Thất Huyền Môn không thiếu võ công cao thâm lại phù hợp nữ nhi, nếu như ngươi muốn tăng lên thực lực thì gia nhập Thất Huyền Môn là con đường không tệ."

Uông Mãnh cười khổ một tiếng.

"Tốt, tất cả ta đều nghe Mãnh ca."

Đông Phương Mộng dịu dàng cười một tiếng. Nụ cười của nàng như vạn hoa đua sắc, hòa tan trái tim vạn vật, nhường Uông Mãnh nhìn có chút thất thần.

"Khụ... Khụ... Tốt a, tiểu Mãnh, tiểu Mộng nếu các ngươi đã muốn gia nhập Thất Huyền Môn vậy một tháng sau liền tham gia khảo thí nhập môn a. Trước kia ta thân là một tên đệ tử ngoại môn liền có thể đứng ra đề cử hài đồng tham gia khảo thí chứ đừng nói hiện tại ta đã đạt được chức vị đường chủ, nếu như các ngươi không thể vào được nội môn thì ngoại môn cũng không có ai dám động đến các ngươi."

Hàn chưởng quỹ mặt nghiêm lại, chém đinh chặt sắt nói.

"Ha ha, vậy liền cảm tạ Hàn thúc."

"Tiểu Mộng cảm tạ Hàn thúc."

Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng chắp tay một cái hướng Hàn chưởng quỹ nói.

Hàn chưởng quỹ thấy vậy liền khoát tay, cười nhẹ một cái đáp:

"Không cần cảm ơn, lấy giao tình của chúng ta một chút chuyện nhỏ này không tính là gì, huống chi ta cũng có một việc cần nhờ tiểu Mãnh cùng tiểu Mộng hai người các ngươi."

Uông Mãnh lông mày hơi nhướng lên, dường như đã nghĩ ra điều gì. Bên cạnh Đông Phương Mộng cũng có chút ngạc nhiên nhưng còn chưa để bọn hắn đặt câu hỏi, Hàn chưởng quỹ liền nói tiếp:

"Ta một đời không có hài tử, nhưng đại ca của ta có một cái tiểu tử, hắn họ Hàn tên Lập, kém các ngươi hai tuổi. Nếu như không có việc gì xảy ra hẳn là sẽ cùng hai người các ngươi cùng một chỗ tham gia thí luyện nhập môn, đến lúc đó còn cần các ngươi chiếu có hắn một cái a."

Hàn chưởng quỹ gương mặt mập mạp hiện ra một vòng nụ cười, nói.

Uông Mãnh nghe vậy cũng không chần chừ liền đáp:

"Tốt, Hàn thúc ngài cứ việc giao Hàn sư đệ cho chúng ta, sau này chúng ta sẽ chiếu cố tốt hắn."

Đông Phương Mộng thấy Uông Mãnh nói như vậy cũng cười một cái, nói:

"Đúng vậy, chúng ta sẽ chiếu cố tốt tiểu sư đệ, Hàn thúc ngươi cứ việc yên tâm."

"Ha ha, tốt, tốt, thời gian cũng không còn sớm, đồ ăn đều nhanh nguội, chúng ta bắt đầu dùng bữa a."

Hàn chưởng quỹ lấy được hai lời đảm bảo tâm tình thật tốt, nói.