Chương 6: Sơ kiến Hàn Lập
Một tháng sau, từ phía Tây xuất hiện một đoàn xe ngựa đang chầm chậm tiến vào Thanh Ngưu Trấn. Rất nhanh đoàn xe đi tới trước cửa Thanh Ngưu Khách Điếm nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Bên trong một cỗ xa hoa xe ngựa, có một tiểu tử khoảng chừng mười tuổi, gương mặt bình thường, làn da ngăm đen đang một tay vén tấm màn, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa xe. Hai con mắt của hắn bốc lên tinh quang, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy thành trấn phồn vinh như vậy.
Bỗng nhiên, hai con mắt của hắn chú ý tới một bên đường. Nơi đó có một cỗ xe kéo đang được một đám hài tử khoảng năm, sáu người bao xung quanh. Trên xe có hai miếng gỗ to dài, cắm đầy rẫy kẹo hồ lô. Đám hài tử xung quanh mỗi đứa trên tay cầm một xiên kẹo, hai mắt híp lại, bờ môi nhếch lên, tựa hồ rất thỏa mãn. Trong đó có một cái vô cùng mập mạp tiểu hài tử trên tay cầm hai xiên kẹo hồ lô, khuôn mặt hớn hở nghĩ thầm:
"Trước kia thần tiên tỷ không cùng ta chơi hẳn là ta không có kẹo hồ lô, hiện tại ta mua hai cái, ta một cái, thần tiên tỷ tỷ một cái, còn tên dã tiểu tử kia liền đứng ở một bên xem a."
Tiếp đó hắn liền mang theo hai xiên kẹo chạy vào sâu bên trong trấn.
Trên xe ngựa, đen đúa tiểu tử lúc này vẫn đang nhìn chăm chú cỗ xe kéo thì một thanh âm xuất khiện khiến hắn hoàn hồn:
"Tiểu Lập, ngươi muốn kẹo hồ lô? Nếu muốn chỉ cần nói một tiếng a."
Tiểu tử này hiển nhiên là Hàn Lập, mà ngồi bên cạnh hắn Hàn chưởng quỹ cũng chú ý đến điểm khác thường, ôn hòa nói với hắn.
Hàn Lập quay người lại, không vội trả lời mà trầm ngâm một lúc, tiếp đó đối Hàn chưởng quỹ nói:
"Cảm tạ tam thúc, nhưng là... ta muốn mua một cái cho tiểu muội."
Hàn chưởng quỹ ở một bên thấy vậy liên bật cười, nói:
"Tốt, vậy trước hết mua cho ngươi một cái, còn tiểu muội ngươi khi nào ngươi trở về lại mua một cái, được hay không?"
Hàn Lập cũng nở nụ cười, gật đầu một cái. Tiếp đó chỉ thấy Hàn chưởng quỹ bước lên phía trước hai bước, vén lên tấm màn rồi từ bên hông lấy ra một túi tiền đưa cho xa phu, nói:
"Lão Khiêm, tạm dừng một chút, giúp ta đi mua hai xiên kẹo hồ lô a, trong này có hai mươi xu, mua kẹo xong tiền còn thừa liền là của ngươi rồi."
Vị kia được gọi là lão Khiêm mặt mày hớn hở tiếp nhận túi tiền, tiếp đó dừng xe ngựa. Đoàn xe phía sau thấy chủ xe dừng cũng đứng lại.
Sau một lát, lão Khiêm tay cầm ba xiên kẹo trở lại xe ngựa, hai xiên đưa cho Hàn chưởng quỹ, một xiên liền để hắn thưởng thức a. Sau khi mua kẹo hồ lô, đoàn xe lại cất bước tiến vào sâu bên trong trấn. Không lâu sau, đoàn xe đi đến trước cửa Xuân Hương Tửu Lâu, Hàn Lập lại một lần nữa mắt bốc tinh quang. Đúng là từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Tòa tửu lâu này có sáu tầng cao, mỗi tầng đều được trang trí một cách hoa lệ, đặc biệt là tầng sáu càng giống như một gian phòng thượng hạng. Phía trên đại môn có một tấm hoàng kim bảng lớn, bên trên đề bốn chữ như rồng bay phượng múa Xuân Hương Tửu Lâu.
Đang lúc Hàn Lập còn đang đánh giá tửu lâu thì đột nhiên một thanh âm thanh thúy êm tai lại có mấy phần tức giận cùng chán ghét từ bên trong tửu lâu vang lên:
"Đáng c·hết bàn tử, cút ngay cho ta, ta đã nói với ngươi cả đời này đều không cùng ngươi chơi, ngược lại là ngươi cách vài ngày lại quấy rầy ta, thực sự, thực sự rất phiền. Hiện tại ta đang rất tức giận, ngươi còn không cút ta liền để Mãnh ca đã ngươi ra khỏi Xuân Hương Tửu Lâu."
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi không thích kẹo hồ lô sao, vậy ngươi muốn gì ta giúp ngươi mua."
Tiểu bàn tử gương mặt có chút lo lắng cùng bất an, hỏi ngược một câu. Vài năm trước, một mực cùng hắn cùng một đám tiểu đồng bọn không chơi chung Uông Mãnh không biết tìm ở đâu về một cái phấn điêu ngọc trác tiểu cô nương. Tiểu cô nương này thực sự quá đẹp rồi, là trong lòng hắn thần tiên tỷ tỷ a, từ đó hắn liền muốn gọi vị thần tiên tỷ tỷ này cùng hắn một chỗ nhưng lại bị nàng từ chối.
Hắn cho rằng có lẽ hắn còn chưa đủ chân thành, vậy nên mỗi ngày hắn đều qua nói chuyện với vị thần tiên tỷ tỷ này. Nhưng là thần tiên tỷ tỷ luôn nói hắn quá phiền, không muốn chơi với hắn, để hắn cút đi nhưng hắn nào có thể dễ dàng buông tha, luôn đi bên cạnh nàng lải nhải vài thứ.
Nhưng để hắn uất ức là đột nhiên xuất hiện ở đâu một cái dã tiểu tử, hai cái bạt tai đánh cho hắn rơi mất một khỏa răng cửa, tiếp đó một cước đem hắn đá bay, còn cảnh cáo hắn không được phép lại gần thần tiên tỷ tỷ, thấy hắn một lần liền đánh hắn một lần. Tiểu bàn tử đem chuyện có người đánh hắn nói với hắn phụ thân, phụ thân hắn thấy hắn như vậy rất tức giận, muốn đi tìm h·ung t·hủ giáo huấn một chút.
Tiểu bàn tử nghe vậy liền rất vui mừng, đem danh tính Uông Mãnh nói ra, nhưng không hiểu làm sao hắn phụ thân không nhắc đến đi báo thù giúp hắn mà còn quay sang đánh hắn một trận, cảnh cáo hắn không được trêu trọc tên kia dã tiểu tử.
Hắn không cam lòng, không bỏ được hắn thần tiên tỷ tỷ, nên là thỉnh thoảng hắn lại đi gặp thần tiên tỷ tỷ, nhưng là mỗi khi nàng phát hỏa hắn đều chạy đi, hắn rất sợ tên kia dã tiểu tử lại tới cho hắn hai cái bạt tai cùng một cước đem hắn đá bay. Đáng tiếc trong một lần hắn vẫn bị tên kia dã tiểu tử nắm lại, đánh cho nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Hôm nay theo đám tiểu đồng bọn chơi đùa, đám tiểu đồng bọn dẫn hắn đi ăn kẹo hồ lô, vậy là hắn liền nghĩ ra mua cho thần tiên tỷ tỷ một cái, hẳn là nàng có thể cùng hắn đi chơi. Nhưng mà dường như thần tiên tỷ tỷ không thích kẹo hồ lô của hắn, vẫn như cũ để hắn cút.
Tiểu bàn tử lúc này trong lòng rất khổ sở, rốt cuộc muốn làm sao thần tiên tỷ tỷ mới chịu cùng hắn chơi đùa đây. Đúng lúc này, từ hậu viện vọng đến tiếng bước chân cùng một câu nói:
"Mộng nhi, lại là tên bàn tử hỗn đản kia tới quấy rầy ngươi sao, dường như lần trước giáo huấn hắn vẫn không nhớ, xem ra vẫn là quá nhẹ tay rồi, lần này ta sẽ khiến hắn răng rơi đầy đất, cả đời phải ăn cháo, để hắn đoạn tử tuyệt tôn, lớn lên không đụng được vào nữ nhân."
Thanh âm này rơi vào tai tiểu bàn tử như tiếng quỷ khóc sói tru, khiến cho hắn lông tơ toàn bộ dựng ngược, chân tay hắn run rẩy, mềm nhũn vô lực, hai thanh kẹo hồ lô cũng từ đó rơi xuống sàn nhà. Gương mặt hắn lúc này rất khó coi, lấy hết sức bình sinh chạy ra khỏi Xuân Hương Tửu Lâu.
Một cảnh này rơi vào trong mắt đám khách nhân giống như xem một vở kịch. Tiểu hài tử sự tình đối với bọn hắn cũng chỉ là một sự kiện thú vị vừa ăn vừa xem. Trong đó có một số không nhịn được mà cười lên ha hả.
Đông Phương Mộng thấy vậy thì quay sang một bên, hai tay chống nạnh hừ một tiếng, tuy là đang tức giận nhưng lại toát ra đầy vẻ khả ái. Uông Mãnh lúc này vừa từ hậu viện tiến vào, thấy nàng như vậy cũng nhìn nàng một cái thật sâu, ôn hòa cười một tiếng.
Quả nhiên trong sách nói không giả, giai nhân nổi giận cũng đầy cảnh đẹp ý vui.
"Tốt a Mộng nhi, vài ngày nữa chúng ta liền có thể tham gia nhập môn thí luyện, tiếp đó liền vào Thất Huyền Môn ở, cũng sẽ không gặp lại tên tiểu bàn tử kia, ngươi cũng không cần tức giận a."
Đông Phương Mộng nghe thấy thanh âm của Uông Mãnh, tức giận cũng trôi qua hơn phân nửa, tiếp đó nàng kéo lấy tay của Uông Mãnh, hỏi:
"Được rồi, Mãnh ca, nhưng mà Hàn thúc bao giờ mới trở lại a, hắn đi từ sáng rồi, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hẳn là không có, Hàn thúc nhưng là Thất Huyền Môn đường chủ, trong địa phận Thất Huyền Môn che chở này cũng là một nhân vật không nhỏ, làm thế nào dễ dàng xảy ra chuyện."
Uông Mãnh lắc đầu, nói.
Trong một tháng qua, vì chuẩn bị cho thí luyện sắp tới, Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng cũng không cần tại tửu lâu làm trù sư, tại phòng của bọn hắn trên tầng sáu nghỉ ngơi thật tốt. Mà Uông Mãnh hàng ngày vô sự đều tại hậu viện luyện công. Tuy chỉ là một chút thô thiển công phu nhưng dựa vào tiên thiên khí vận Võ Pháp Linh Đồng, hắn đã tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, tuy chỉ vài đường cơ bản nhưng vào trong tay hắn lại là thiên biến vạn hóa, quyền xuất vô tung.
Nói không ngoa thì thêm với tiên thiên khí vận Võ Thánh Chuyển Thế, đa số trưởng lão của Thất Huyền Môn cũng đánh không lại hắn.
Hôm nay hắn đang luyện công tại hậu viện thì nghe thấy thanh âm tràn đầy nộ khí của Đông Phương Mộng, Uông Mãnh liền biết tên tiểu bàn tử kia lại đến quấy rầy nàng. Hắn chậm rãi thu công, thở ra một ngụm trọc khí, tiếp đó cười khổ một tiếng tiến vào dọa lui tiểu bàn tử, giải nguy cho Đông Phương Mộng.
Lúc này, hai đạo thân ảnh từ bên ngoài bước vào tửu lâu, một người to lớn, nhưng lại lộ ra vô cùng mập mạp, một người thấp bé, vừa nhìn liền biết là một tiểu hài. Hai đạo thân ảnh này chính là Hàn chưởng quỹ cùng hắn chất tử Hàn Lập.
Đông Phương Mộng thấy Hàn chưởng quỹ quay về, vui mừng nói:
"A, Hàn thúc, ngài đã trở về, hiện tại đã có thể tham gia khảo thí nhập môn được chưa a?"
Hiển nhiên nàng đối việc tiểu bàn tử làm phiền nàng gấp đến không được, hiện tại chỉ mong nhanh chóng rời khỏi tên hỗn đản đó.
Uông Mãnh thấy Hàn chưởng quỹ trở về cũng lên tiếng chào hỏi:
"Hàn thúc, ngài đã trở lại."
Hàn chưởng quỹ vừa vào tửu lâu liền thấy Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng liền lộ ra thập phần cao hứng, tiếp đó đưa tay hướng về phía Hàn Lập giới thiệu:
"Ồ, tiểu Mãnh, tiểu Mộng, vừa đúng lúc a, để ta giới thiệu một chút, đây chính là ta tiểu chất, tên Hàn Lập. Sau này liền cần hai người chiếu cố nhiều một chút."
Tiếp đó liền đối Hàn Lập nói:
"Tiểu Lập, hai vị này sau này chính là sư huynh cùng sư tỷ của ngươi, bọn hắn kêu Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng, đều lớn hơn ngươi hai tuổi. Sau này nếu có sự tình gì liền nhờ bọn hắn giúp đỡ a."
Mà lúc này, ở tại một bên Hàn Lập vậy mà có chút thất thần, si ngốc nhìn Đông Phương Mộng. Hàn chưởng quỹ ở một bên thấy vậy liền thở dài. Trước kia khi hắn lần đầu thấy Đông Phương Mộng cũng là ngẩn người một lúc, cũng là nhờ Uông Mãnh đánh thức hắn. Hiện tại qua ba năm, Đông Phương Mộng mỹ mạo so với trước nhiều ra đâu chỉ vài phần, hiện tại nàng quả thực tựa như xuất thủy phù dung, mỹ lệ động nhân tâm. Hắn tiểu chất hiển nhiên không có một chút sức kháng cự.
Thấy vậy, Hàn chưởng quỹ liền ho một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ vào vai Hàn Lập.
"Tiểu Lập, tiểu Lập!"
Hàn Lập lúc này cũng ý thức được mình thất thố, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng quay mặt ra chỗ khác, tay hắn lúng túng gãi nhẹ đầu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mỹ lệ như vậy nữ hài tử, trong tim có chút hoảng loạn. Cũng may gương mặt hắn vốn là đen, hiện tại nổi lên một vòng ửng hồng cũng không dễ bị phát hiện.
Hàn chưởng quỹ lúc này thấy vậy nghĩ thầm: "Xem ra tên tiểu tử này vừa nãy không nghe được cái gì, lại phải giới thiệu thêm một lần nữa a."
Nhưng chưa đợi gã mở miệng, Uông Mãnh đã trước tiên lên tiếng, hắn nở nụ cười đưa tay ra, nói:
"Hàn Lập, Hàn sư đệ, ngươi tốt, ta là Uông Mãnh, so ngươi đại hai tuổi, lần này chúng ta cùng một chỗ tham gia thí luyện nhập môn, nếu như thuận lợi về sau chúng ta chính là sư huynh đệ, nếu ngươi không ngại có thể gọi ta một tiếng Uông sư huynh."
Hàn Lập thấy Uông Mãnh hào phóng như vậy, độ hảo cảm với hắn một thoáng kéo căng, đưa tay ra bắt tay với hắn.
"Uông sư huynh, ngươi tốt."
"Ha ha, tiểu cô nương bên cạnh ta chính là ta tương lai thê tử, gọi Đông Phương Mộng. Nàng cũng so ngươi đại hai tuổi."
Uông Mãnh thuận tiện giới thiệu.
Hàn Lập lúc này quay sang, không dám đối mặt với Đông Phương Mộng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một tay lại tiếp tục lúng túng gãi nhẹ đầu, có chút ấp úng không biết nói ra sao. Đông Phương Mộng thấy vậy liền cảm thấy có chút buồn cười, cười nhẹ một cái, nói:
"Hàn sư đệ ngươi tốt, ta có thể gọi ngươi như vậy a, nếu ngươi không chê liền gọi ta một tiếng Đông Phương sư tỷ a."
Hàn Lập lúc này mới phản ứng lại:
"Có thể, có thể, Đông Phương sư tỷ, ngươi tốt."
Hàn chưởng quỹ thấy như vậy liền cười một tiếng. Màn chào hỏi dường như có một chút không thuận lợi nhưng cũng đã hoàn mỹ thông qua. Tiếp đó liền đợi khảo hạch thời gian tới a.
"Tốt, nơi này không phải nơi nói chính sự, trước hết lên tầng sáu đã rồi nói sau."
Hàn chưởng quỹ nói một tiếng.
"Tốt."
Uông Mãnh ở một bên mở miệng đồng ý. Đông Phương Mộng không nói câu gì, lẳng lặng đứng tại sau lưng Uông Mãnh. Dường như nàng đã thói quen lấy Uông Mãnh làm chính, hắn làm cái gì nàng liền làm cái đó, một mực tại phía sau ủng hộ hắn.
Hàn Lập cũng không nói gì, gật nhẹ đầu một cái. Tiếp đó bốn người từ trong cặp mắt xem kịch hay của đám khách nhân cứ thế mà đi lên tầng sáu. Người tán kịch tan, đám khách nhân vẫn là tiếp tục hưởng dụng thức ăn của mình a.