Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Tu Tiên: Cực Đạo Quyền Tiên

Chương 4: Nghi vấn




Chương 4: Nghi vấn

Xuân Hương Tửu Lâu.

Lúc này Uông Mãnh chân vừa bước vào tửu lâu, một thanh âm đột nhiên vang lên:

"Tiểu Mãnh, ngươi đến sớm a."

Uông Mãnh đưa mắt sang bên phải thì thấy Hàn chưởng quỹ chậm rãi đi đến.

"Gặp qua Hàn thúc, hôm trước ngài để ta đến sớm nên sáng nay ta liền dậy sớm một chút, tranh thủ chút thời gian qua tửu lâu a."

"Ha ha ha, đúng là hảo hài tử. Tốt, hiện tại tửu lâu cũng đang thiếu một cái tiểu nhị, nếu ngươi đồng ý từ hôm nay liền có thể bắt đầu làm việc, như thế nào?"

Hàn chưởng quỹ cười một cái, nói.

Uông Mãnh suy tư một chút rồi lên tiếng:

"Hàn thúc, những năm qua sống cùng gia gia ta cũng biết một chút trù nghệ, tuy tài nghệ chưa cao nhưng ta tự nhận cũng có thể đảm đương vị trí trù sư của Xuân Hương Tửu Lâu. Nếu Hàn thúc không ngại ngài liền chờ một lát, ta vào trù phòng làm một món ăn đơn giản để ngài bình xét, tiếp đó lại cân nhắc ta vào vị trí trù sư, được không a?"

Hàn chưởng quỹ nghe thấy lời này thì lông mày hơi nhíu lại, trầm ngâm một lúc. Uông Mãnh thấy vậy liền trong lòng có chút thấp thỏm.

"Tốt, nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu như thật giống như lời ngươi nói thì Xuân Hương Tửu Lâu cũng không ngại có thêm một vị trù sư, còn như không đạt tới yêu cầu của Hàn thúc ta thì chuyện này để sau lại bàn."

Sau khi nghe những lời này, nội tâm Uông Mãnh liền thả lỏng.

"Đa tạ Hàn thúc, ta sẽ không cô phụ ý tốt của ngài."

Sau đó, Uông Mãnh nhanh chóng tiến nhập trù phòng. Hàn chưởng quỹ đi đến một bên ghế ngồi xuống, hai mắt vô định, dường như đang suy nghĩ thứ gì.

Không lâu sau Uông Mãnh từ trù phòng đi ra, trên tay cầm một đĩa cá kho tỏa hương đậm đà đi tới.

"Hàn thúc, ngài nếm thử một chút tay nghề của ta a, xem ta có đủ tư cách làm trù sư không."

Hắn đặt đĩa cá kho xuống bàn, cười nhẹ một cái nói. Hàn chưởng quỹ từ khi thấy Uông Mãnh mang cá kho ra đôi mắt liền sáng lên, bụng hắn lúc này đột nhiên kêu nhẹ một tiếng nhưng hắn không thèm để ý, tinh thần một mực tập trung vào đĩa thức ăn mà Uông Mãnh vừa mang ra.

"Mùi hương cùng màu sắc không tệ, sáng nay ta cũng chưa ăn sáng, vừa vặn để ta nếm thử một chút tay nghề của ngươi a."

Hàn chưởng quỹ lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng. Bỗng hai mắt của hắn sáng lên.

"Tiểu Mãnh a, đĩa cá kho này của ngươi thực sự quá không tầm thường. Thịt cá thời gian chín vừa đúng, độ dai mềm vừa đủ, ba vị cay mặn ngọt hòa trộn với nhau một cách hoàn mỹ, không có vị nào vượt quá, lấn át các vị còn lại, đặc biệt là ta không tìm ra vị đắng của muối ăn khiến đạo thức ăn này thực sự thăng hoa. Ngươi nói thật với ta, món ăn này thế nhưng là chính tay ngươi nấu?"

"Hàn thúc, đây nếu không phải do ta nấu thì là ai nấu a, vừa nãy vào trù phòng dường như chỉ có mỗi mình ta đi."



Uông Mãnh bất đắc dĩ nói.

"Ách, ta chẳng qua chỉ là cảm thấy thật bất khả tư nghị thôi a, đây cũng đều là do ngươi làm đồ ăn quá ngon đi, hắc hắc."

Hàn chưởng quỹ lúng túng cười một cái.

"Như thế nào a, trù nghệ của ta là đủ để đảm đương chức vụ trù sư của Xuân Hương Tửu Lâu không?"

Uông Mãnh cười nhẹ hỏi một cái.

"Đủ, đủ, đương nhiên là đủ. Nhưng trước hết ngươi nói với ta trù nghệ này ngươi học tập từ đâu, Uông lão người như thế nào ta biết, hắn không thể nào dạy ra một vị sở hữu trù nghệ cấp tông sư như ngươi."

"Đây là ta trong lúc ngủ có một lần mộng thấy một vị cao nhân, hắn không những truyền cho ta trù nghệ mà còn truyền cho ta cách tinh lọc muối ăn. Khi tỉnh dậy giấc mộng đó ta vẫn nhớ như in, từ đó ta liền chuyên tâm học tập trù nghệ."

Uông Mãnh không nhanh không chậm trả lời. Hiển nhiên lí do này hắn cũng đã nghĩ từ lâu, hắn cũng lười quản người khác tin hay không tin, ngược lại chính hắn là tin.

"Mộng cao nhân truyền nghệ? Tinh lọc muối ăn?"

Hàn chưởng quỹ mặt có chút cổ quái.

"Đúng, chính là như vậy. Hơn nữa phương pháp tinh lọc muối ăn có thể loại bỏ tạp chất trong muối, khiến màu sắc của muối từ vẩn đục biến thành màu trắng, quan trọng nhất là có thể loại bỏ vị đắng của muối ăn trợ giúp độ ngon của thức ăn tăng lên một cấp bậc."

Uông Mãnh cười một cái nói.

"Trên đời lại có phương pháp thần kỳ như vậy! Nếu như Xuân Hương Tửu Lâu chúng ta có được phương pháp này liền có thể phi tốc phát triển, còn có thể tại các trấn khác mở phân nhánh, thậm chí tại huyện thành mở phân nhánh cũng không có kẻ nào tranh phong được với chúng ta. Tiểu Mãnh, ngươi có nguyện ý đem phương pháp tinh lọc muối ăn bán cho ta không, ta có thể dùng mười lượng, à không, ba mươi lượng, không không, sau này tiền Xuân Hương Tửu Lâu thu nhập ngươi có thể lấy ba thành."

Nét mặt Hàn chưởng quỹ hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, hai tay bám chặt vào vai của Uông Mãnh, có chút kích động nói. Hắn là chưởng quỹ của Xuân Hương Tửu Lâu thuộc Thất Huyền Môn, nếu như có được phương pháp tinh lọc muối ăn này hắn có thể ngày càng phát triển Xuân Hương Tửu Lâu, địa vị của hắn sẽ ngày càng cao trong đám đệ tử ngoại môn, thậm chí có thể từ ngoại môn đệ tử biến thành ngoại môn chấp sự, tiền đồ tươi sáng.

Vậy nên phương pháp tinh lọc muối ăn này hắn bắt buộc phải có.

"Hàn thúc, ngài bình tĩnh lại a. Phương pháp tinh lọc muối ăn này ta có thể nói cho ngài, ta cũng không cần bạc của Xuân Hương Tửu Lâu. Trước kia ngài thế nhưng là đã cho ta vào làm việc tại Xuân Hương Tửu Lâu, để ta không cần mạo hiểm vào rừng đi săn. Phần nhân tình này so với số bạc kia còn lớn gấp trăm, gấp ngàn lần, ta không thể không hoàn trả. Chỉ là ta có một số câu hỏi muốn hỏi Hàn thúc, không biết Hàn thúc có thể cho ta một câu trả lời thật lòng?"

Uông Mãnh lắc đầu, khuôn mặt nghiêm nghị nói ra.

"Tốt, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi ta, nếu ta biết ta chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời thật lòng."

Hàn chưởng quỹ nghĩa chính ngôn từ nói.

"Trước tiên ta muốn hỏi Xuân Hương Tửu Lâu có phải hay không có một cái hậu thuẫn gọi Thất Huyền Môn?"

"Đúng, chuyện này ngươi tùy tiện tìm người trên trấn hỏi một chút liền có thể tra được."



Thất Huyền Môn còn có một cái tên khác là Thất Tuyệt Môn, môn phái này được Thất Tuyệt Thượng Nhân danh tiếng lẫy lừng sáng lập cách đây hơn hai trăm năm. Môn phái này đã từng đứng đầu Kính Châu hơn mười năm, thậm chí còn lan tới Sổ Châu bên cạnh, thanh danh trong nước cũng lên cao chót vót.

Tuy nhiên, từ khi Thất Tuyệt chân nhân bệnh c·hết, thế lực Thất Huyền Môn tựa như rớt xuống ngàn trượng, bị mấy môn phái khác liên thủ đẩy ra khỏi thủ phủ thành Kính Châu. Hơn trăm năm trước, tông môn đã bị bức bách di chuyển đến địa điểm vắng vẻ tiêu điều nhất của Kính Châu, Thái Hà Sơn. Từ đó về sau Thất Huyền Môn đã bám rễ tại chỗ này, rớt xuống tiểu thế lực tam lưu ở địa phương.

Có một câu nói rất đúng, lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa to béo, Thất Huyền môn dù sao cũng từng là một đại môn phái, tiềm lực bên trong không thể xem nhỏ được. Ngay lập tức đã không chế hơn chục tiểu trấn xung quanh Thanh Ngưu trấn, có hơn ba bốn ngàn đệ tử, là một trong những bá chủ ở đây.

"Tốt, điều tiếp theo ta muốn hỏi là Hàn thúc ngài thế nhưng có hậu nhân?"

Uông Mãnh hỏi câu hỏi tiếp theo. Chỉ thấy Hàn chưởng quỹ lắc đầu nói:

"Từ trước đến nay ta đều chưa cưới vợ, lấy đâu ra hậu nhân. Thế nhưng ta có ba vị chất tử cùng hai vị chất nữ, bọn hắn đều là hảo hài tử a. Đại chất tử là một cái thiết tượng học đồ tại huyện thành, nhị chất tử ở nhà trợ giúp hắn phụ mẫu công việc đồng ruộng, tam chất nữ cũng đã thành gia lập thất, tứ chất tử cùng ngũ chất nữ bọn hắn hiện còn quá nhỏ, hơn nữa ta tứ chất tử độ tuổi cách ngươi không xa đây."

Nghe đến đây Uông Mãnh nội tâm nổi lên gợn sóng nhưng vẫn không biểu hiện gì ra bên ngoài, hỏi tiếp một câu:

"Ồ, vậy tứ chất tử của ngài hiện nay nhưng bao nhiêu tuổi?"

"Hắn a, hiện nay hắn bảy tuổi, kém ngươi hai tuổi đây."

Hàn chưởng quỹ môi khẽ nhếch, nói.

Uông Mãnh bên ngoài không biểu hiện ra điều gì bất thường nhưng trong nội tâm đang cuồn cuộn sóng trào. Nếu như hắn nhớ không lầm Hàn Lập gia nhập Thất Huyền Môn lúc chính là mười tuổi. Hiện nay Hàn Lập bảy tuổi, hiển nhiên là chưa bái nhập Thất Huyền Môn, vậy tức là Uông Mãnh có cơ hội tu luyện Trường Xuân Công trở thành một cái tiên nhân. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có được mộc linh căn, nếu không thì tất cả cũng đều vô dụng.

Còn ba năm nữa Hàn Lập liền gia nhập Thất Huyền Môn, vậy thì liền đợi cái ba năm đi. Trong ba năm này liền làm trù sư tại Xuân Hương Tửu Lâu báo đáp một chút ân tình của Hàn thúc a.

"Tốt, ta còn một vấn đề cuối cùng, kính xin Hàn thúc xuất thủ tương trợ a."

"Có vấn đề gì ngươi cứ nói, chỉ cần Hàn thúc ta làm được ta tuyệt đối sẽ không ngồi im."

Hàn chưởng quỹ chém đinh chặt sắt nói.

"Ta cùng một vị hảo hữu nghe được danh tiếng của Thất Huyền Môn, trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, liệu ngài có thể sắp xếp một chút để bọn ta có thể tham gia khảo thí nhập môn không?"

Uông Mãnh ánh mắt có chút mong chờ nói.

"Cái này... cái này cũng không phải là không thể, thế nhưng Thất Huyền Môn chỉ thu từ bảy đến mười ba tuổi hài đồng, nếu vị hảo hữu kia của ngươi vượt quá độ tuổi này thì ta cũng không còn cách nào."

Hàn chưởng quỹ có chút khó xử nói.

"Hàn thúc ngài yên tâm, vị hảo hữu kia của ta năm nay cũng mới chín tuổi, hoàn toàn phù hợp yêu cầu nhập môn."

"Vậy được, nhưng Thất Huyền Môn cách mỗi năm năm chiêu thu một lần đệ tử, hiện tại còn là sớm ba năm a. Đến lúc đó ta liền vì ngươi đề cử thoáng một cái."



"Tạ ơn Hàn thúc. Hiện tại vấn đề của ta cũng đã hỏi xong, tiếp theo ta liền đem phương pháp tinh lọc muối ăn nói cho Hàn thúc, kính xin Hàn thúc ngài nhớ kỹ."

"Được, ngươi nói đi, ta sẽ chăm chú lắng nghe."

Hàn chưởng quỹ lúc này sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nói.

"Trước tiên, chúng ta phải chuẩn bị một nồi nước lớn, một nồi rỗng, cát, than cùng hai tấm vải. Tiếp đó cần hòa muối ăn vào nồi nước rồi dùng vài buộc kín nồi rỗng, tiếp theo lần lượt đổ than, đổ cát lên tấm vải. Sau khi hoàn thành liền chậm rãi đổ nước muối vào nồi rỗng, nước muối đi qua cát cùng than tinh lọc sẽ cho được nước muối tinh khiết, cuối cùng đem nước muối tinh khiết đun sôi, khi nước bốc hơi hết sẽ để lại muối trắng tinh khiết."

Uông Mãnh một bên nói, một bên thực hiện, đến khi ra được thành phẩm cuối cùng thì mặt trời cũng đã treo trên đỉnh đầu. Vì đại sự lần này mà trước đó Hàn chưởng quỹ cũng đã thông báo Xuân Hương Tửu Lâu hôm nay nghỉ buôn bán, tập chung học tập tinh chế muối ăn.

Hàn chưởng quỹ lấy tay chấm vào muối trắng rồi đưa lên miệng nếm thử, sắc mặt hắn biến đổi.

"Quả nhiên là muối tinh khiết, Xuân Hương Tửu Lâu về sau chắc chắn sẽ nổi danh khắp huyện thành, ha ha ha."

Uông Mãnh thấy vậy thì cũng cười một tiếng, hai tay ôm quyền chúc mừng:

"Ha ha ha, vậy ta liền trước tiên chúc mừng Hàn thúc sự nghiệp đại tiến, phát tài phát lộc."

"Cùng vui, cùng vui."

Hàn chưởng quỹ lúc này cười đã không khép lại miệng được.

Hai người tại trong tửu lâu đến khi sắc trời biến đen. Uông Mãnh không chỉ đem phương pháp tinh lọc muối ăn nói cho Hàn chưởng quỹ mà còn đem một số món ăn từ kiếp trước mang đến, dạy cho Xuân Hương Tửu Lâu nhóm trù sư. Có phương pháp tinh lọc muối ăn lại thêm vô số thức ăn tinh phẩm khiến Xuân Hương Tửu Lâu như hổ thêm cánh, phát triển cấp tốc.

Nhưng đấy đều là để nói sau, hiện tại Uông Mãnh vừa trở về nhà, hắn liền thấy Đông Phương Mộng đang cẩm cái chổi quét quét.

"Mộng nhi, ta về rồi, ngươi đang làm gì đó a."

"A, Mãnh ca, ta ở trong nhà thấy có chút rảnh tay liền đem trong nhà đều quét dọn một lần."

Đông Phương Mộng một thân dính đầy bụi đất, bờ môi nhỏ nhắn khẽ nhếch, cười một cái nói. Một thân áo gấm hoa lệ giờ phút này không chỗ nào sạch sẽ, đến ngay cả đôi ngọc thủ mềm mại cũng dính đầy điểm đen, trên gương mặt tú lệ cũng dính những vệt bụi dài. Hiển nhiên đây là lần đầu nàng làm việc nhà như vậy.

Nhìn thấy Đông Phương Mộng, trong lòng Uông Mãnh nổi lên một trận ấm áp cùng thương xót. Một tiểu nữ hài vốn sống trong cẩm y ngọc thực hiện nay lại phải tự tay đi làm việc của một hạ nhân hiển nhiên không hề dễ dàng. Nhưng đối với trải qua tâm lý biến chuyển khi mất đi song thân Đông Phương Mộng tới nói chút chuyện này cũng liền không đáng một đồng tiền.

"Xin lỗi Mãnh ca, ngươi đi cả ngày hẳn cũng đã mệt mỏi, nhưng ta lại không biết trù nghệ, không thể vì ngươi chuẩn bị cơm nước a."

Đông Phương Mộng cúi thấp đầu, có chút tự trách nói.

Uông Mãnh không nói gì, lặng lẽ đến gần Đông Phương Mộng, đem nàng ôm vào lòng.

"Tốt, Mộng nhi, không sao, ta cũng chưa có mệt, đồ ăn cứ để ta làm là được rồi. Nếu như ngươi muốn học trù nghệ ta có thể dạy ngươi, nhưng về sau không muốn tự ép buộc bản thân làm những việc này, ta sẽ cảm thấy đau lòng a."

Hắn thâm tình nói ra.

"Ân."

Đông Phương Mộng bị Uông Mãnh đột nhiên ôm lấy lúc đầu có chút ngại ngùng nhưng sau khi nghe hắn nói như vậy, nàng cũng cảm thấy như có một thứ gì đó cường ngạnh xông vào trái tim nàng, phương tâm như con hươu xông loạn, bịch bịch bịch nhảy lên, gương mặt xoát một cái liền biến đỏ, nhẹ giọng nói.