Chương 3: Đông Phương Mộng
"Phụ thân, mẫu thân, người đừng bỏ Mộng nhi a, một mình Mộng nhi không thể đến được Thanh Ngưu Trấn, Mộng nhi xin người đừng bỏ Mộng nhi lại!!!"
"Mộng nhi, con phải tiếp tục đến Thanh Ngưu Trấn, hiện tại đám người Phi Hổ Trại rất gần, ta cùng mẫu thân con sẽ tranh thủ một chút thời gian để con có thể chạy thoát. Chúng ta có thể c·hết nhưng Mộng nhi phải sống a, con là niềm hi vọng của chúng ta, là niềm kiêu hãnh của chúng ta, con không được c·hết, con phải tiếp tục sống sót mới có cơ hội báo mối thù thiên thu này. Ta cùng mẫu thân con trông đợi tất cả vào con, Mộng nhi. Chúng ta yêu con!"
"..."
"Các ngươi mau lại đây, cành cây này đã bị gãy, nhìn vết tích giống như gãy không lâu, hẳn là dấu vết của đôi phu phụ kia để lại, có lẽ bọn chúng cách đây không xa, nhanh tìm chúng cho ta, không được để chúng trốn thoát!"
"..."
"Là tiếng của Phi Hổ Trại, bọn chúng đuổi đến nơi rồi, Mộng nhi ngươi nhanh đi, nhanh đi!!!"
"Hức, hức, phụ thân, mẫu thân..."
"..."
"Hắc hắc hắc, thì ra đôi phu phụ hai người các ngươi ở đây, làm hại chúng ta tìm kiếm cả một ngày dài, hiện tại tìm được các ngươi ta sẽ từ từ dằn vặt các ngươi cho đến c·hết."
"Các ngươi muốn làm gì hướng ta tới, đừng động đến nương tử ta!"
"Ha ha ha, nương tử ngươi dung mạo như hoa, nói một tiếng nhân gian tiên tử cũng có chút không xứng với nàng, hiện tại bọn ta lại có phúc hưởng dụng tiên tử giáng trần này, quả là đại khí vận a. Hắc hắc hắc."
"Hừ, ta dù c·hết cũng không để các ngươi đạt được ước muốn, phu quân, ta đi trước ngươi một bước, mong rằng kiếp sau lại có thể làm phu thê."
"Không, nương tử, không!!!"
"..."
---------------- Ta là dải phân cách (*︾▽︾) -----------------
"Không!!!!!!"
Tiểu nữ hài gương mặt đau đớn giật mình tỉnh dậy, thì ra tất cả hình ảnh vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng. Nàng nhìn quanh một hồi mới phát hiện mình đang ở trong một gian nhà nhỏ. Còn đang đánh giá xung quanh thì cánh cửa đột ngột mở ra, tiếp đó một thân ảnh nhỏ bé mang hai bao vải to lớn bước vào, đó chính là Uông Mãnh.
Nàng vừa nhìn thấy Uông Mãnh liền sợ hãi, đến cả thân thể cũng co rúm lại.
"Ngươi... ngươi là ai, đây là nơi nào, ngươi muốn... muốn làm gì ta!"
Uông Mãnh nhẹ nhàng để hai bao vải xuống, lại gần tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài thấy vậy sắc mặt liền tái nhợt, thân thể không ngừng ngồi lùi về phía sau. Nhưng giường của Uông Mãnh cũng không có rộng, nàng vừa lùi được ba lần liền chạm vào tường. Nàng hoảng sợ kêu lên:
"Ngươi... ngươi đừng có lại gần!"
Uông Mãnh làm như không hề nghe thấy, đi đến bên giường, tiếp đó hắn ngồi xếp bằng đối diện nữ hài, nhẹ giọng nói:
"Nhanh như vậy ngươi đã tỉnh rồi a, trước kia ngươi thế nhưng là bị hai đầu dã lang đuổi, là ta cứu được ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ?"
"Ngươi, hóa ra người cứu ta hôm qua chính là ngươi a, thực sự cảm tạ ngươi. Ta tên Đông Phương Mộng, ngươi tên gì, đây là nơi nào?"
"Ta là Uông Mãnh, nơi đây là Thanh Ngưu Trấn. Phụ mẫu ngươi đâu, làm sao lại để ngươi một mình xông loạn trong rừng a, bọn hắn hẳn phải biết trong rừng rất nguy hiểm, đáng nhẽ không nên để ngươi tùy tiện xông loạn mới đúng."
"Ta... ta..."
Còn chưa nói dứt câu, hốc mắt của Đông Phương Mộng trở nên ẩm ướt, tiếp đó nàng liền không kìm được, hai hàng giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống. Uông Mãnh thấy vậy liền cảm thấy dường như hắn hỏi sai điều gì đó, vội vàng đứng dậy, nói:
"Tốt a, ngươi không cần khóc, ngươi vừa mới ngủ không có bao lâu, tranh thủ ngủ thêm một chút, ta đi làm chút đồ ăn. Những chuyện trước đó tạm thời để qua một bên a, hiện tại ngươi cần chính là bồi bổ thân thể."
"Ân."
Tiếp đó, hắn không lưu lại mà mang theo hai bao vải rồi đi ra hậu viện. Tuy vẫn còn nghi vấn về thân phận của nữ hài nhưng thấy nàng vừa nhắc đến phụ mẫu liền khóc hắn cũng đoán được một hai. Chắc hẳn là một gia đình thương nhân trên đường hành thương bị sơn tặc thổ phỉ c·ướp đường a.
Đông Phương Mộng thấy Uông Mãnh vừa đi, đôi mắt đẹp của nàng lại tiếp tục đẫm lệ.
"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thề với trời sẽ tiêu diệt Phi Hổ Trại, báo thù cho các người. Nữ nhi sẽ đem bọn hắn lột da róc xương, băm thây vạn đoạn đốt thành tro tàn, để bọn chúng hoàn toàn biến mất giữa thiên địa."
Trên mặt nàng bỗng hiện ra một luồng lệ mang, kiên định nói.
Đúng như Uông Mãnh suy đoán, Đông Phương Mộng vốn là nữ nhi đầu lòng của một thương gia tại Viễn Xuân Trấn. Phụ thân nàng Đông Phương Khánh vốn là người của một võ lâm thế gia nhưng vì không có tài tập võ nên bị gia tộc khinh thường. Tiếp đó hắn liền rời đi gia tộc, một tay lập nên Đông Phương Thương Đoàn, một trong những thương đoàn cao cấp tại Viễn Xuân Trấn.
Đông Phương Thương Đoàn thành lập không bao lâu thì Đông Phương Khánh cưới mẫu thân của Đông Phương Mộng là Như Ngọc Lan, không lâu sau đó liền có nàng. Mấy năm trước không biết từ đâu xuất hiện tin đồn Đông Phương Khánh dẫn đoàn hành thương ngộ nhập một cái tiên gia động thiên phúc địa, đạt được tiên gia truyền thừa.
Tin đồn ngày càng lan xa, Đông Phương Khánh muốn kiểm soát cũng không được, cứ như vậy Đông Phương Thương Đoàn liền bị Dã Lang Bang chú ý. Dã Lang bang tiền thân vốn là đám mã tặc chuyên đ·ốt p·há, c·ướp b·óc trong địa phận Kính châu. Sau này do bị quan binh đuổi g·iết, một bộ phận theo hàng quan phủ, đám còn lại tạo nên Dã Lang bang ngày nay. Nhưng, sự hung hăng tàn ác của mã tặc đã thấm vào máu, bọn chúng liều lĩnh c·ướp phá, g·iết người không gì là không dám.
Những năm gần đây, Dã Lang Bang vì t·ranh c·hấp với Thất Huyền Môn nên không thể phân tâm điều tra tin đồn của Đông Phương Thương Đoàn, vì vậy mà Dã Lang Bang đã điều Phi Hổ Trại, một nhóm nho nhỏ sơn tặc nguyện ý đầu nhập vào Dã Lang Bang đi tìm hiểu chuyện này.
Không lâu sau, Phi Hổ Trại tứ trại chủ Hoàng Linh đạt được thông tin nơi Đông Phương Khánh giấu tiên duyên, hắn liền đem người đưa tin g·iết, tiếp đó đóng giả một cái tiểu thương nhân trà trộn vào Đông Phương Thương Đoàn. Ẩn nhẫn hơn một năm, cuối cùng hắn trộm được cái gọi là tiên duyên, tiếp đó liền sai người đồ diệt Đông Phương Thương Đoàn. Tiếp đó hắn hồi báo lên Phi Hổ Trại cùng Dã Lang Bang tin đồn Đông Phương Thương Đoàn nhận được tiên duyên chính là một cái tin đồn nhảm, ý đồ độc chiếm tiên duyên.
Đông Phương Khánh mang thê tử Như Ngọc Lan cùng nữ nhi Đông Phương Mộng chạy trốn, không lâu sau bị Phi Hổ Trại người bắt được, cả hai song song t·ự v·ẫn, chỉ có Đông Phương Mộng chạy thoát một kiếp.
---------------- Ta là dải phân cách ( *︾▽︾) ----------------
Uông Mãnh đi ra hậu viện, để hai bao vải sang một bên, đi lại gần hai cái t·hi t·hể dã lang trụi lủi suy ngẫm nên làm như thế nào với hai miếng thịt to lớn này. Trước đó, Uông Mãnh mang hai cái t·hi t·hể dã lang ra sông sơ chế, khi hoàn thành thì sắc trời đã sáng, người trong trấn hẳn đều đã tỉnh. Nếu như hắn cứ như vậy mang hai cái t·hi t·hể dã lang về thì quá lộ liễu, hắn liền đổ cát trong bao vải ra, đem t·hi t·hể dã lang nhét vào trong bao vải mang về nhà. Tiếp đó lại một lần nữa mang hai bao vải ra sông lấy cát, khi hắn trở về liền thấy Đông Phương Mộng tỉnh lại.
"Tinh chế muối ăn tính sau, hiện tại liền đi chế biến hai đầu dã lang này a, để lúc nữa liền không thơm. Một đầu đem nướng, một đầu hầm thành canh cho Đông Phương Mộng tiểu nha đầu kia uống đi."
Không lâu sau, Uông Mãnh hai tay cầm một chén canh cùng một chén thuốc tiến về phòng chính. Hắn vừa bước vào liền thấy Đông Phương Mộng đôi mắt sưng hồng đang nhìn lấy hắn.
"Ngươi dậy đúng lúc a, ta vừa nấu xong hai đầu dã lang, ngươi còn chưa ăn sáng đi, lại đây uống thuốc cùng chén canh bồi bổ cơ thể."
"Là ngươi đã xử lý v·ết t·hương cho ta?"
Đông Phương Mộng giọng hơi chút khác lạ, hỏi.
"Ta đã cứu ngươi, hơn nữa nhà của ta hiện tại có một mình ta ở, nếu không phải ta thì còn ai khác a?"
Uông Mãnh trên mặt biểu lộ kỳ quái hỏi lại.
"Vậy là ngươi đã nhìn thấy... nhìn thấy..."
Đông Phương Mộng càng nói càng nhỏ, trên mặt nàng từng đóa hồng vân xuất hiện, rất nhanh liền lan ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thậm chí đến hai tai của nàng cũng đỏ bừng.
"Nhìn thấy gì a, ta nhưng là không thấy gì hết."
Uông Mãnh hai mắt liếc sang một bên, có chút chột dạ.
"Ta không tin, ngươi không thấy vậy làm sao có thể băng bó cho ta, ngươi chính là đang nói dối."
Đông Phương Mộng một mặt không tin, chất vấn hắn.
"Khụ... khụ, tốt a, ta thừa nhận, ta là nhìn thấy, nhưng nếu như không như vậy liền không có cách nào, v·ết t·hương của ngươi tuy không sâu nhưng toàn thân ngươi dính đầy bùn đất, nếu như không sơ cứu kịp thời thì sẽ dễ dàng nhiễm trùng rồi sinh bệnh a."
Uông Mãnh ho nhẹ một cái rồi giải thích. Đông Phương Mộng nghe được hắn nói câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đỏ hơn vài phần.
"Ta nghe mẫu thân ta nói thân thể của nữ hài tử chỉ có thể để phu quân nhìn thấy, nếu như ngươi đã thấy vậy ngươi liền là phu quân ta, huống chi ngươi cứu ta một mạng, cứu mạng chi ân nặng tựa thiên sơn, ta hiện tại không thể báo đáp ngươi nên cũng chỉ có thể dùng một đời đổi lấy ân cứu mạng."
"Chỉ là nhìn qua một cái, cũng không đến mức phải như vậy đi."
Uông Mãnh mặt cứng lại, phản bác một câu. Quả nhiên cổ đại người đều coi trọng trinh tiết như vậy, ngay cả một nữ hài tử chưa phát triển cũng được giáo dục về phương diện này.
Đông Phương Mộng sau khi nghe hắn nói như vậy, hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt, giọng rưng rưng nói:
"Phu quân, mẫu thân ta nói thân thể nữ nhân đáng giá ngàn vàng, chỉ được trao thân duy nhất cho trượng phu, ngoài trượng phu ra liền không được để bất kỳ nam nhân nào tùy tiện chạm vào cơ thể, hiện tại phu quân ngươi không những nhìn toàn bộ thân thể ta, còn tiếp xúc với ta trực tiếp vậy mà vẫn không đồng ý làm phu quân ta, cả đời này ta còn mặt mũi gả cho người khác hay sao (┬┬﹏┬┬)?"
"Tốt a tốt a, ngươi đừng khóc, chẳng qua ngươi nhìn cũng biết hiện tại ta chỉ là một hàn dân ăn bữa nay lo bữa mai, liệu ngươi có nguyện ý một đời theo ta?"
Uông Mãnh bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Gả gà theo gà, gả chó theo chó, như ta đã là ngươi người vậy liền cả đời đều là của ngươi, thành ma cũng là ma của ngươi."
Đông Phương Mộng kiên định nói.
"Tốt, nếu như ngươi đã quyết định như vậy thì từ nay về sau ngươi chính là thê tử của Uông Mãnh ta. Ta sẽ dùng một đời một kiếp này bên cạnh ngươi, thủ hộ ngươi, sẽ không để ngươi tiếp tục rơi nước mắt."
Uông Mãnh thở dài một tiếng, tiếp đó một mặt nghiêm nghị nói.
"Ân, phu quân, ngươi thật tốt."
Sau khi nghe hắn nói, Đông Phương Mộng có chút cảm động, nở một nụ cười thật tươi, tiếp đó một giọt nước mắt hạnh phúc lăn nhẹ trên gò má trắng hồng mềm mại. Lúc này, chợt Uông Mãnh đưa tay lên vuốt nhẹ cái mũi, có chút lúng túng hỏi:
"Nhưng mà hiện tại chúng ta vẫn còn chưa đủ tuổi kết hôn a. Như vậy đi, từ nay ta sẽ gọi ngươi là Mộng nhi, ngươi liền gọi ta một tiếng Mãnh ca, chờ khi lớn lên, bái đường thành thân xong lại đổi giọng, như thế nào?"
"Tất cả đều nghe phu quân... à không, Mãnh ca."
Đông Phương Mộng bờ môi khẽ nhếch, cười một cái nói.
"Mộng nhi, đây là canh thịt ta vừa mới làm, ngươi tranh thủ ăn nhiều một chút a. Phải rồi, nhớ uống thuốc trước khi ăn."
Tuy hai người nói chuyện kể ra thì dài nhưng lại diễn ra chưa đầy năm phút, canh thịt vừa nãy có chút bỏng hiện tại cũng đã ấm nóng vừa miệng.
"Tạ ơn Mãnh ca."
"Ngươi trước ăn lấy, ta đi lấy thêm một chút thức ăn sẽ trở lại."
Nói xong, không kịp để Đông Phương Mộng trả lời, Uông Mãnh liền xuống bếp rồi mang lên thịt sói quay cùng canh thịt hắn đã chuẩn bị trước. Thịt sói này đã được Uông Mãnh sử dụng thủ pháp đặc biệt khiến nó không còn khó ăn mà trở nên vô cùng dễ ăn.
Sau bữa ăn, bụng nhỏ của Đông Phương Mộng căng tròn, to hơn trước một vòng, khuôn mặt cũng không còn rầu rĩ như trước mà trở lại hoạt bát, nhu thuận đáng yêu.
Đột nhiên, nàng quay sang Uông Mãnh, nghiêm túc hỏi:
"Mãnh ca, trước đó ở trong rừng ta thấy ngươi võ công bất phàm, thực lực siêu quần, liệu ngươi có thể truyền thụ cho ta cách trở nên mạnh mẽ giống ngươi không?"
Uông Mãnh một trận ngạc nhiên nhưng vẫn từ chối:
"Ta đây từ khi sinh ra chính là như vậy, một thân thần lực không thế nào rèn luyện cũng có a. Ngược lại là ngươi, ngươi muốn trở nên mạnh mẽ để làm gì a?"
Tiên thiên khí vận Võ Thánh Chuyển Thế hắn cũng không biết như thế nào giải thích đành tìm một cái cớ qua loa, thế nhưng hắn vẫn hiếu kỳ vì sao Đông Phương Mộng lại muốn trở nên mạnh mẽ, không lẽ có liên quan đến việc gia đình nàng b·ị t·ruy s·át dẫn đến việc nàng một mình xông loạn trong rừng.
Vậy mà để Uông Mãnh thật đoán đúng. Sau khi nghe Đông Phương Mộng cố sự, Uông Mãnh liền trở nên phẫn nộ, nói:
"Mộng nhi, đám ngươi Phi Hổ Trại kia thật đáng c·hết, đợi sau này lớn lên ta chắc chắn sẽ đồ diệt Phi Hổ Trại, giúp ngươi báo mối huyết cừu này."
"Đa tạ Mãnh ca, nhưng mà ta muốn chính tay đem bọn hắn băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro, để bọn hắn tiêu tán giữa thiên địa."
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Đông Phương Mộng lúc này xuất hiện một tia lệ mang. Uông Mãnh thấy như vậy liền có chút thương cảm thay cho nàng. Hắn nhẹ nhàng ôm Đông Phượng Mộng, hai người lẳng lặng đứng.
"Mãnh ca, trong lòng ngươi ta cảm thấy thật ấm áp, thật dễ chịu."
Đông Phương Mộng lúc này gương mặt có chút phiếm hồng. Sau một lúc, Uông Mãnh buông Đông Phương Mộng ra, có chút suy tư.
Theo như vừa nãy Đông Phương Mộng kể thì thế giới này có thể có tiên nhân, mà hiện tại hắn đang ở là Thanh Ngưu Trấn, trong trấn chỉ có một cái Thanh Ngưu Khách Sạn cùng lớn nhất tửu lâu chính là Xuân Hương Tửu Lâu. Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra thứ gì.
"Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, chốc nữa tinh chế muối ăn xong ta liền qua chỗ Hàn thúc... chờ chút, họ Hàn, Hàn Lập, Phàm Nhân Tu Tiên Truyện?"