Chương 2: Tiểu nữ hài
Trời tờ mờ sáng, cái rét lạnh của không khí đêm vẫn chưa tiêu tan, nước sương trên từng phiến lá vẫn còn đọng lại. Sau khi làm xong chuỗi hoạt động buổi sáng, Uông Mãnh mang theo hai bao vải, âm thầm rời trấn. Theo đường mòn, hắn rất nhanh tìm được một khúc sông. Khúc sông này cách Thanh Ngưu Trấn không xa, nó chính là nguồn nước chủ yếu của cả trấn, bình thường người trong trấn thường đến nơi này lấy nước.
Uông Mãnh nhẹ nhàng đặt bao vải xuống, tiếp đó lấy tay xới một ít cát cho vào bao vải. Cát này hắn dùng để thử nghiệm tinh lọc muối ăn, nếu như thành công thì Xuân Hương Tửu Lâu chắc chắn sẽ ngày càng phát triển.
Một hồi lâu sau bao vải liền đựng đầy cát, với tiên thiên khí vận Võ Thánh Chuyển Thế, Uông Mãnh tuy chỉ mới chín tuổi nhưng đã có một chút khí thế lực bạt sơn hà, hai bao cát này hắn có thể nhẹ nhõm mang về trấn.
Sau khi rửa tay, Uông Mãnh xách hai bao vải định quay trở về Thanh Ngưu Trấn thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng sói tru. Bình thường bầy sói sẽ không đến gần Thanh Ngưu Trấn, hiện tại sói tru gần như vậy nếu không phải tập kích Thanh Ngưu Trấn chính là cảnh báo đồng bọn.
Với thực lực của Thanh Ngưu Trấn, đàn sói bình thường có thể dễ dàng đánh bại, bầy sói cũng biết điều này nên nhiều năm qua chưa từng lại gần phạm vi Thanh Ngưu Trấn. Vậy thì chỉ còn một khả năng chính là một đầu trinh thám lang cảnh báo bầy sói phạm vi đi săn đã đến gần hiểm địa, để đàn sói bỏ qua con mồi và rút lui.
Nghĩ đến đây, Uông Mãnh cảm thấy hẳn là đi tìm kiếm một chút, vận khí tốt có thể sẽ nhặt được con mồi của đàn sói tiếp đó chế biến thành món ăn bán đi sẽ kiếm được một chút bạc. Tuy là có thể sẽ phải đối mặt với đàn sói nhưng với ba cái tiên thiên khí vận cùng kinh nghiệm chiến đấu hắn thu hoạch được qua Quỷ Cốc Bát Hoang thì bảo mệnh hẳn không có vấn đề.
Nghĩ liền làm, Uông Mãnh đặt hai bao vải xuống, nhanh chóng đi đến bìa rừng tiếp đó vận thân một cái, trèo lên một đại thụ. Hắn như một con viên hầu linh hoạt di chuyển trên những cành cây, nhẹ nhàng xâm nhập vào sâu trong rừng. Đi được một đoạn, hắn chợt nghe thấy một tiếng sói tru cùng với một thanh âm hoảng hốt.
"Cứu mạng a!!!"
Uông Mãnh trong lòng trầm xuống, tiếng sói tru lúc nãy hẳn không phải là tiếng cảnh báo mà là tiếng thông báo cho đàn đã phát hiện con mồi. Hắn dùng tốc độ nhanh hơn di chuyển về phía tiếng kêu cứu, lòng thầm kêu một tiếng không tốt. Giọng nói này nhẹ nhàng, tựa như không phải của một người trưởng thành mà là của một tiểu nữ hài, nếu như chậm chân để đàn sói bắt kịp liền không còn hi vọng.
--------------- Ta là dải phân cách ( *︾▽︾) ---------------
Trong rừng cây, một tiểu nữ hài khuôn mặt sợ hãi dính đầy bùn đất đang chạy thục mạng về phía trước. Nàng thân khoác hoa lệ áo gấm cũng đã có nhiều vết rách, lộ ra từng mảng da thịt mềm mại đã bị bầm tím cùng xung huyết, hiển nhiên là một thiên kim. Chỉ là không biết vì sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.
Phía sau nàng hai đầu dã lang hung dữ lấy một tốc độ kinh khủng đuổi theo. Không lâu sau, khoảng cách giữa hai đầu dã lang với tiểu nữ hài ngày càng ngắn. Từng tiếng rống trầm thấp cùng tiếng bước chân ngày càng áp sát như âm thanh của t·ử v·ong đang đến gần. Nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng của tiểu nữ hài ngày càng dâng lên.
Đột nhiên phần tỳ của nữ hài trở nên đau dữ dội, toàn thân nàng bị cơn đau làm cho t·ê l·iệt ngã về phía trước. Hiện tại khoảng cách giữa nàng và hai đầu dã lang còn chưa đủ hai mươi mét. Lấy tốc độ của chúng thì chỉ chớp mắt sau liền tiếp cận được nàng.
Đáy lòng của tiểu nữ hài dâng lên một cỗ tuyệt vọng. Hai giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, lăn trên gò má dính đầy bùn đất. Lúc này, trong đầu nữ hài hiện lên hình ảnh được trong vòng tay của mẫu thân, được phụ thân yêu chiều. Từng hình ảnh gia đình ấm áp lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
"Rống!"
Tiếng dã lang gầm rú xuất hiện ngay bên cạnh khiến tiểu nữ hài giật mình, từ trong hồi tưởng tỉnh lại, hương vị của t·ử v·ong đã cận kề, một luồng áp bách nặng nề khiến nàng hít thở không thông, sự sợ hãi lại bắt đầu dâng tràn. Trong mắt nàng, hai đầu dã lang tầm thường cũng biến đổi thành hai trương mặt quỷ vô cùng dữ tợn, hai hàm răng sắc nhọn như muốn đâm xuyên thân thể nàng, xé nàng ra thành nhiều mảnh. Không kìm được kinh hoảng, theo bản năng nàng liền khóc rống.
Mười lăm mét, mười ba mét, mười mét, khoảng cách giữa hai đầu dã lang với nữ hài đã không đến tám mét. Mắt thấy một đầu dã lang nhảy tới định cắn vào cổ nữ hài, gây ra nhất kích tất sát thì đột nhiên dị biến phát sinh.
Một thân ảnh thấp bé từ trên cao giáng xuống, tốc độ như lưu tinh một quyền đấm vỡ xương đầu của một con dã lang, bụi đất xung quanh cũng vì một quyền này mà chấn động, tạo thành một mảnh bụi mù dày đặc. Một con dã lang khác thấy vậy liền cả kinh, nhảy lùi về sau vài bước, cảnh giác đánh giá tình hình trước mắt.
Từ trong đám bụi đất đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé bị bụi đất che trở, nhìn không rõ bộ dáng đang nhanh chóng tiếp cận nó. Đầu dã lang này cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng lùi về sau mấy bước. Đúng lúc này, đạo thân ảnh đó đã nhanh chóng thoát ra phạm vi bụi đất bao phủ, nếu như nhìn kỹ thì đạo thân ảnh nhỏ bé này chính là Uông Mãnh.
Lúc này Uông Mãnh tay phải nắm thành quyền đưa ra phía sau súc lực, chân đạp mạnh mặt đất, giống như tên bắn lao về phía dã lang. Bụi đất cuồn cuộn một hồi, theo Uông Mãnh lao ra bụi đất lúc vẫn còn vài tia vờn quanh thân thể, giống như những đầu hoa xà quấn chặt lấy thân thể nhưng không lâu sau đó rất nhanh liền tiêu tán.
Dã lang nhìn thấy người tới tuy nhỏ bé nhưng khí thế hung mãnh, tựa như một đầu hồng hoang cự thú đang tiến lại gần. Trong lòng nó hoảng hốt, vội vàng quay đầu bỏ chạy nhưng đã không kịp. Một hồi đau đớn từ đùi phải phía sau truyền đến, tiếp đó là một âm thanh xương vỡ giòn tan.
Dã lang kêu thảm một tiếng, thân thể bị cự lực đánh bay, va vào một đại thụ, phản lực khổng lồ khiến nội tạng nó tổn thương nghiêm trọng. Hiện tại nó đã không còn sức để chạy trốn, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Uông Mãnh đang tiến lại gần, từng tiếng kêu đau đớn cùng kinh hãi liên tiếp phát ra.
Không lâu sau đó, Uông Mãnh đi đến bên cạnh dã lang, một quyền đánh cho đầu của dã lang lõm xuống, trực tiếp quy thiên. Kiếp trước kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú cỡ nào, tuy chỉ là chơi võng du nhưng cũng không thể coi thường.
Bụi đất lúc này cũng đã tiêu tán hết, tiểu nữ hài nhìn xem một cảnh trước mắt liền ngây người nhưng thân thể nhỏ bé vẫn run lên liên hồi, tinh thần căng cứng nhìn về phía Uông Mãnh không nói lời nào, vẻ sợ hãi cũng không tán đi mà còn nồng đậm hơn trước vài phần. Nàng run giọng dò hỏi:
"Phi... Phi Hổ Trại?"
"Phi Hổ Trại? Là thứ đồ gì, ta không biết, ta đến từ Thanh Ngưu Trấn cách đây không xa, đối với Phi Hổ Trại trong miệng ngươi nói thật sự là một chút hiểu biết cũng không có. Đừng nói nhảm, hiện tại ngươi đang b·ị t·hương, để ta mang ngươi về trấn đi tìm đại phu xem một chút."
Thấy Uông Mãnh nói như vậy, tinh thần căng cứng của tiểu nữ hài dần dần thả lỏng. Chợt một cơn buồn ngủ bất ngờ xuất hiện, nàng cứ thế mà th·iếp đi.
"Uy, uy, ngươi không có sao chứ!"
Uông Mãnh thấy vậy liền có chút hoảng hốt, vội vàng cõng nữ hài lên lưng chạy về Thanh Ngưu Trấn. Nhưng vừa đi được vài bước hắn liền dừng lại, ngoảnh sang nhìn hai đầu dã lang. Hai đầu dã lang này đem nấu cũng phải ăn được vài ngày, cứ như vậy bỏ đi thật là phí phạm, vậy nên hắn liền hai tay xách hai đầu dã lang, lưng cõng một nữ hài chạy về Thanh Ngưu Trấn.
Khi về đến trấn trời vẫn chưa sáng, Uông Mãnh liền mang theo nữ hài cùng hai đầu dã lang chạy đến nhà của Lưu đại phu, một vị đại phu rất nổi danh trong trấn.
"Bành, bành"
"Lưu đại phu, ngươi mau dậy, ta có bệnh nhân cần ngươi cứu giúp, mau dậy, mau dậy a!"
Sau hai tiếng đập cửa là giọng nói gấp gáp của Uông Mãnh. Lưu đại phu lúc này trong phòng sắp xếp dược liệu, có vẻ như thức dậy đã lâu. Hắn vừa nghe tiếng gọi của Uông Mãnh thì vội vàng đi ra mở cửa.
"Đừng gọi nữa, ta tới ngay đây."
Cửa nhà mở ra, một vị trung niên nhân dâu rài mặc thanh sam xuất hiện. Hắn nhìn thấy trước mặt là một đứa bé chín tuổi một thân áo săn dính đầy huyết dịch trên lưng cõng một tiểu nữ hài đang đứng trước cửa. Lưu đại phu ngẩn người rồi nhanh chóng nhận ra tiểu tử trước mặt chính là Uông Mãnh. Trước đó hai đầu dã lang cũng đã bị Uông Mãnh giấu trong một bụi cây cách nhà hắn không xa nên hiển nhiện Lưu đại phu không có phát hiện chuyện gì khác thường.
"Các ngươi bị sao vậy, ngươi làm sao chảy nhiều máu vậy a, mau vào trong!"
Nhìn thấy huyết dịch trên thân Uông Mãnh, Lưu đại phu gấp gáp hỏi thăm.
"Lưu đại phu a, ta không sao, đây đều không phải máu của ta, làm phiền ngươi rồi, sáng nay ta vào rừng thiết trí một chút cạm bẫy thì gặp phải một tiểu nữ hài b·ị t·hương, ngươi mau chóng trị thương cho nàng a."
Uông Mãnh thúc dục nói.
"A! Ngươi nhanh đưa nàng vào trong để ta xem xét một chút."
Lưu đại phu lúc này mới nhớ ra cứu người quan trọng, vội vàng nói. Uông Mãnh thả hai đầu dã lang xuống, mang nữ hài nhẹ nhàng đặt lên giường. Lưu đại phu bên cạnh cũng nhanh chóng giúp nàng bắt mạch, kiểm tra thương thế. Không lâu sau, Lưu đại phu thở dài một hơi nói.
"Ngươi yên tâm, cũng may nàng b·ị t·hương không quá nghiêm trọng, chỉ là tinh thần và thể xác song trọng mỏi mệt quá độ dẫn đến hôn mê, v·ết t·hương ngoài da cũng không sâu lắm, chỉ cần thay nàng băng bó một chút liền tốt. Ta hiện tại đi lấy một ch·út t·huốc, ngươi cho nàng uống hai lần, một lần vào buổi sáng cùng một lần vào buổi tối trước khi ăn, sau một tuần thân thể liền có thể khỏi hẳn. Ngươi cũng nhớ để nàng nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần sung mãn thì thân thể mới có thể mau chóng lành lặn."
"Cảm tạ Lưu đại phu!"
Uông Mãnh cảm kích nói.
"Không có gì, cứu người là bổn phận của ta, y sư như chúng ta không thể thấy c·hết không cứu, đó chính là trách nhiệm của y sư."
Lưu đại phu nghĩa chính ngôn từ nói, tiếp đó hắn liền đi vào dược phòng bốc thuốc. Không lâu sau, Lưu đại phu mang một bọc thuốc đi ra, đối Uông Mãnh nói.
"Lượng thuốc này có thể đủ dùng trong một tuần, mỗi lần cho nàng uống ngươi đem nửa thìa thuốc hòa vào nước ấm là có thể dùng."
"Cảm tạ Lưu đại phu, ngươi cũng biết Uông Mãnh ta một nghèo hai trắng, số bạc còn lại của Uông lão gia tử cũng đã hết từ mấy hôm trước, hiện nay không có bạc trả đại phu, Lưu đại phu có thể cho ta vài ngày, ta nhất định sẽ kiếm bạc trả Lưu đại phu."
Uông Mãnh áy náy nói.
"Không sao, không sao, ngược lại là ngươi mới chín tuổi lại dám mạo hiểm một mình vào rừng thiết trí bẫy rập, chuyện này thực sự quá nguy hiểm, về sau tốt nhất đừng như vậy. Nhỡ ngươi có mệnh hệ gì Uông lão dưới cửu tuyền cũng không yên tâm a."
Lưu đại phu lo lắng nói. Trước kia Uông Thông khi còn sống đúng là thường hay đến chỗ của Lưu đại phu trị thương, không có chuyện gì liền phiếm một hai câu, lâu dần thành ra quan hệ cũng không kém. Nên là đối với hậu nhân của Uông Thông, vị Lưu đại phu này cũng là thập phần quan tâm. Thấy vậy, Uông Mãnh áy náy đáp lại:
"Cảm tạ Lưu đại phu đã quan tâm, về sau ta nhất định sẽ không vào rừng."
"Tốt, quả nhiên là một hảo hài tử biết nghe lời a."
Thấy thái độ của Uông Mãnh vô cùng chân thành, không giống hạng người nói một đằng, làm một nẻo, Lưu đại phu cười, tán thưởng một câu.
"Chuyện ngày hôm nay kính xin Lưu đại phu chớ nói ra ngoài, ta cũng không muốn bị mấy vị hảo hữu của gia gia trách phạt a. Nếu không có chuyện gì ta trước hết đưa tiểu nữ hài này về nhà dưỡng thương."
"Tốt, chuyện ngày hôm nay ta sẽ không nói ra ngoài, nhưng mà ngươi cũng không được quên những gì ngươi đã nói với ta ngày hôm nay. Hiện tại ngươi có thể mang nàng đi a."
"Đa tạ Lưu đại phu."
Uông Mãnh không nhiều lời liền cõng tiểu nữ hài mang về nhà, thuận tiện trên đường về hắn ghé vào bụi cây chứa xác sói, hai tay xách hai t·hi t·hể dã lang nhanh chóng về nhà. Cũng may lúc này trời chưa sáng, thôn dân còn chưa dậy nên hắn mới không cố kị mang theo hai t·hi t·hể dã lang đi nghênh ngang giữa đường.
Về đến nhà, Uông Mãnh đem hai đầu dã lang ném ra một bên tại hậu viện, tiếp đó nhẹ nhàng đặt nữ hài nằm xuống giường. Hắn nhìn nàng một chút rồi thầm cười khổ, trên người nàng v·ết t·hương tuy không sâu nhưng rất nhiều, xử lý không tốt sẽ dễ dàng dẫn đến nhiễm trùng nhưng để hắn một nam nhi thấy hết từ trên xuống dưới nữ hài tử cũng không được.
"Quản nhiều như vậy làm gì, cứu người quan trọng, huống chi bây giờ nàng vẫn còn là một cái tiểu hài tử, còn chưa phát triển đâu."
Uông Mãnh khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói. Sau đó hắn liền đi lấy một thùng nước cùng khăn sạch cùng muối rồi nhẹ nhàng thoát y phục của nàng, bắt đầu khử trùng v·ết t·hương cùng lau đi bùn đất dính trên người. Tuy tiểu nữ hài vẫn còn đang hôn mê nhưng tư vị khử trùng bằng nước muối cũng không hề dễ chịu, lông mi nàng khẽ nhíu, thỉnh thoảng đau đớn hừ lên một tiếng.
Sau khi sơ cứu hoàn thành, sự mỹ mạo của tiểu nữ hài khiến Uông Mãnh ngẩn người. Khuôn mặt nàng tinh xảo, tựa như một tiểu tiên nữ. Thân hình cân đối, không mập không gầy lại lộ ra chút dáng vẻ yểu điệu thướt tha. Hiện tại đã như vậy thì có thể tưởng tượng về sau nàng trưởng thành cũng là một vị khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế giai nhân, tiên tử hạ phàm, mị lực điên đảo chúng sinh nữ tử.
Một lúc lâu sau, Uông Mãnh mới từ trong ngẩn người hồi phục, hắn tự cho mình hai cái bạt tai tiếp đó đi ra hậu viện. Đang muốn xử lí một chút hai cái t·hi t·hể dã lang thì hắn chợt nhớ có một việc hắn vẫn chưa hoàn thành. Uông Mãnh đưa một tay lên che mặt, rầu rĩ nghĩ thầm:
"Ây, vẫn ta dường như vẫn để cát ở ngoài bờ sông, trời cũng nhanh sáng rồi, mau chóng lấy về làm thử nghiệm rồi đi Xuân Hương Tửu Lâu báo cáo a."