Chương 13: Bát Hoang Chi Thư
Đi ra khỏi gian phòng của Mặc đại phu, Hàn Lập không khỏi thở dài một hơi, vừa rồi đối mặt với Mặc đại phu Hàn Lập còn là sợ đến không giám thở mạnh, đầu cũng vô cùng căng thẳng, bây giờ ra ngoài liên cảm thấy dễ chịu hơn, Hàn Lập cũng khôi phục bình thường.
Đông Phương Mộng lúc này trong lòng có chút phiền muộn, tuy Mặc lão không hạn chế nàng tập võ nhưng cũng không hề truyền thụ võ công, chỉ có thể đi theo giáo tập, nhưng là nàng cũng biết giáo tập chỉ có thể dạy một chút cơ sở võ học, muốn chân chính học được cao thâm võ công liền phải có sư tôn truyền thụ hoặc là tiến nhập Thất Tuyệt Đường.
Nhưng là hiện tại Đông Phương Mộng sư tôn tuy có nhưng cũng không truyền võ, đến Bách Đoán Đường cũng không thể vào chứ đừng nói đến Thất Tuyệt Đường, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một đường theo giáo tập luyện chút cơ sở võ công, nhưng chừng đó mà muốn đồ diệt Phi Hổ Trại là điều vô cùng khó khăn.
Tuy Đông Phương Mộng biết Uông Mãnh thực lực vô cùng cao thâm, nhưng là nàng đối với võ học thật sự một điểm cũng không thông, muốn để nàng so sánh Uông Mãnh cùng Phi Hổ Trại trại chủ bên nào thực lực cao hơn nàng cũng không làm được, một khi phán đoán sai lầm, để Uông Mãnh đi chịu c·hết thì trong thâm tâm nàng sẽ vô cùng khổ sở, huống chi mối huyết hải thâm cừu này Đông Phương Mộng cũng muốn dùng chính tay nàng đi kết thúc.
Uông Mãnh vừa nhìn đã rõ tâm tư của hồng nhan, cười một tiếng rồi ra vẻ thần thần bí bí nói: "Mộng nhi, ngươi cũng đừng coi thường bộ khẩu quyết kia, nếu như tu luyện có thành tựu, toàn bộ phàm nhân giới ngươi cũng có thể đi ngang."
"Có lợi hại đến thế sao, về sau ta luyện thành nhất định sẽ đem Cẩu Tử tên kia đánh đến khóc lóc xin tha, ha ha ha!"
Hàn Lập ở một bên hai mắt bốc tinh quang, hào hứng nói.
Xem ra chưa trải qua biến cố Mặc đại phu c·ướp đoạt thân thể, Hàn Lập tên tiểu tử này cũng giống như bao hài tử khác, tuy thông minh hơn một chút nhưng tâm tính vẫn là vô cùng sáng sủa, không đến mức thâm trầm như sau này.
Mà Đông Phương Mộng thì cũng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng có chút hoài nghi hỏi lại Uông Mãnh: "Thật sự sao, ngươi đây cũng không phải là đang dỗ ta mới nói như vậy chứ? Trước kia Hàn thúc thế nhưng đã nói công pháp càng lợi hại sẽ càng khó truyền thụ cho đệ tử, còn có Mặc đại phu cũng đã nói đây chỉ là một bộ tu thân dưỡng tính khẩu quyết, nghe cũng không lợi hại bao nhiêu a."
Hàn Lập vừa nghe vậy cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, tâm tình hớn hở cũng biết mất.
"A... ta còn tưởng có thể trở thành một cái đại hiệp võ công cao cường đây, hà..."
Uông Mãnh cũng không biết nói làm sao, cũng không thể nói ra hắn biết trước tương lai đi, chuyện này nói ra đến hắn cũng không tin chứ đừng nói người khác.
"Việc này... ta tự có tính toán, tóm lại ta sẽ không bao giờ lừa Mộng nhi cùng Hàn sư đệ."
"... Vậy được rồi, ta tin tưởng ngươi."
"Ta cũng tin Uông sư huynh!"
Uông Mãnh âm thầm thở ra một hơi, việc này coi như cũng xong.
-------------------------------------
Những ngày tháng sau đó, Uông Mãnh ba người buổi sáng được Mặc đại phu truyền thụ kiến thứ y dược, buổi chiều liền đi thư phòng cùng những hài tử khác học chữ, thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, quanh thân huyệt đạo cùng võ học kiến thức căn bản, đồng thời cùng một chỗ đứng trung bình tấn, đánh thảo nhân luyện chút cơ bản công phu.
Những ngày này, Uông Mãnh biểu hiện ra vô cùng bình thường, cũng không gây ra sự chú ý. Đông Phương Mộng trước kia đã được phụ mẫu đưa đi học chữ nên buổi chiều học chữ nàng có thể bỏ qua nhưng vì muốn cùng Uông Mãnh một chỗ nên cũng không có làm ra hành vi trốn học.
Một tháng sau, Uông Mãnh bọn hắn cũng những hài đồng khác tách ra, cũng không còn thời gian đi học thứ khác bởi vì Mặc đại phu đã bắt đầu truyền thụ cho bọn hắn một bộ vô danh khẩu quyết, tu luyện bộ khẩu quyết này chiếm dụng phần lớn thời gian của bọn hắn, đồng thời Mặc đại phu cũng hạ lệnh để bọn hắn không được đem khẩu quyết truyền ra ngoài cho người khác, nếu như tiết lộ ra ngoài dù chỉ một điểm cũng sẽ đem bọn hắn trừng phạt rồi đá ra sư môn.
Trong thời gian này, thông qua những người khác, ba người đối với Thất Huyền Môn cùng Mặc đại phu hiểu rõ tương đối chi tiết. Thất Huyền Môn có một vị nắm giữ thân phận Thất Tuyệt Thượng Nhân hậu nhân gọi Vương môn chủ, ngoài ra còn có ba vị phó môn chủ khác. Môn phái được chia làm nội môn cùng ngoại môn hai bộ phận lớn. Ngoại môn có Phi Điểu Đường, Tụ Bảo Đường, Tứ Hải Đường, Ngoại Nhận Đường bốn phân đường, mà Hàn Lập tam thúc chính là Tụ Bảo Đường đường chủ. Nội môn có Bách Đoán Đường, Thất Tuyệt Đường, Cung Phụng Đường, Huyết Nhận Đường bốn phân đường.
Ngoài những phân đường trên còn có một phân đường khác, quyền lực chỉ dưới môn chủ và phó môn chủ được gọi là Trưởng Lão Hội.
Mà Mặc đại phu vốn không phải Thất Huyền Môn đệ tử, chỉ là tại mấy năm trước, có một lần Vương môn chủ ra ngoài vô ý trúng địch nhân bẫy rập, bị đối phương tập kích, bản thân nhận trọng thương, sinh mệnh nguy cấp, những người bên cạnh đều thúc thủ vô sách (bó tay không có cách nào).
Ngay tại lúc nguy cấp, Mặc đại phu xuất hiện, kết quả Mặc đại phu diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh trừ, cứu Vương môn chủ tính mệnh. Vương môn chủ đối với Mặc đại phu vô cùng cảm kích, về sau biết lão ngoại trừ một thân y thuật cao siêu còn có một thân võ công không kém liền đem lão mời về môn phái, tại trên núi chọn một sơn cốc nhỏ, chuyên môn tu sửa thành nơi ở cho lão, để cho Mặc đại phu yên tâm ở lại Thất Huyền Môn, từ đó trở thành Thất Huyền Môn Cung Phụng Đường một vị cung phụng.
Trong những ngày Mặc đại phu ở lại Thất Huyền Môn, các đệ tử mặc dù chưa thấy qua thân thủ của lão, không biết võ công của lão mạnh hay yếu, nhưng là hắn dùng một thân cao siêu y thuật cứu không ít tính mệnh của đệ tử nội môn. Bởi vậy dù Mặc đại phu luôn lạnh lùng, ít nói nhưng vẫn được nội môn đám đệ tử tôn kính.
-------------------------------------
Lại một tháng nữa trôi qua, Uông Mãnh lúc này đang cùng Đông Phương Mộng ngồi trong phòng tu luyện, hai mắt hắn nhắm chặt, trong đầu hiện lên nội dung khẩu quyết. Một tháng qua hắn dựa theo khẩu quyết tu luyện, nhưng cho dù tu luyện thế nào cũng không thể cảm nhận được linh khí, còn tưởng rằng hắn không có linh căn, hoặc không có Mộc Linh căn khiến tâm tình sầu mi khổ não.
Nhưng sau khi biết tình trạng tu luyện của Hàn Lập, Uông Mãnh cũng dần dần bình phục lại. Tu tiên nào có giống như trong mấy bộ tiểu thuyết cấp thấp, động một cái liền trở thành Luyện Khí kỳ, tu tiên là gian khổ vô cùng, người tư chất kém muốn nhập môn cũng phải lấy năm để làm đơn vị đếm, hắn mới tu luyện được một tháng vẫn chưa là gì.
Lúc này, Uông Mãnh đột nhiên cảm thấy xung quanh có chút biến đổi, dường như cùng trước kia không đồng dạng. Trong không trung xuất hiện từng hạt nhỏ quang cầu đủ loại màu sắc lấy mắt thường không thể nhìn thấy, trong đó hồng sắc, lam sắc, lục sắc, hoàng sắc cùng bạch sắc chiếm đa số, nhưng phần lớn là mộc sắc, tử sắc cùng thanh sắc tuy có nhưng ít đến đáng thương.
"Không lẽ..... đây chính là linh khí!!!"
Uông Mãnh vô cùng mừng rỡ, vậy là hắn đã có thể trở thành một vị tu tiên giả, điều này còn không đáng mừng thì điều gì đáng mừng. Tiếp đó, Uông Mãnh dựa theo khẩu quyết, dẫn linh khí nhập thể.
Từng tia từng tia quang cầu bị Uông Mãnh dẫn động, thông qua toàn thân cao thấp lỗ chân lông, lỗ mũi cùng miệng từ từ xâm nhập vào cơ thể hắn, hội tụ tại khí hải đan điền.
Uông Mãnh niệm đọc khẩu quyết, vận chuyển linh khí tiến hành đại chu thiên tuần hoàn, tiếp đó quy về đan điền rồi nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy, từng điểm thiên địa linh khí dần dần chuyển biến thành linh khí mộc thuộc tính, tạo thành một đám mây chậm rãi di động bên trong đan điền.
Oanh!
Uông Mãnh cảm thấy não hải như có như không phát ra một tiếng oanh minh, tinh thần vô cùng sung mãn, mắt, tai cùng mũi so với trước càng thêm linh mẫn, đặc biệt là trong thân thể sinh ra một cỗ lương khí ẩn ẩn hiện hiện từng chút một cường hóa, cải biến thân thể Uông Mãnh.
"Thành! Thành! Ta đã là Luyện Khí tầng một! Ha ha ha!"
Uông Mãnh tạm dừng tu luyện nhưng vẫn đang trong tư thế đả tọa, hai mắt nhắm chặt, trong nội tâm thì vô cùng sảng khoái.
Đúng lúc này, một hấp lực mạnh mẽ kéo hắn vào trong thức hải.
Thức hải là nơi chứa đựng linh hồn, nguyên anh, nó nằm bên trong Nê Hoàn Cung (có thể xem là não bộ) và là căn cơ gốc rễ của nhân loại, vô cùng trọng yếu.
Trong thức hải của Uông Mãnh là một mảnh thiên địa mênh mông, dường như vốn không có điểm cuối, sơn hà đại hải hùng vĩ rộng lớn, sông hồ ao suối mọi thứ đều đủ, chỉ duy nhất thiếu chính là sinh mệnh. Nơi đây ngoại trừ Uông Mãnh liền không có sinh mệnh nào khác tồn tại.
Lúc này, từ xanh thẳm thiên khung đột nhiên xuất hiện một đoàn kim quang sáng chói, tàn mát ra vô thượng uy nghiêm, tựa như một tôn thần minh cao ngàn vạn dặm sừng sững đứng giữa thiên địa, chỉ một ánh mắt cũng khiến thiên địa như bị hãm xuống dưới chân, tư thế thần phục. Nếu như nhìn kỹ liền có thể thấy đoàn kim quang kia được tạo thành bằng vô số kỳ lạ văn tự mà Uông Mãnh chưa từng gặp bao giờ nhưng hắn đều có thể tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó. Mỗi chữ đều như trực chỉ đại đạo, tiên thiên thần thánh, huyền ảo vô cùng.
Sau đó, vô số văn tự tạo thành quang cầu đột nhiên phóng ra bốn phương tám hướng, phiêu phù tại trong không trung, tràn ngập trong thức hải không gian mỗi cái ngóc ngách. Từng cái, từng cái văn tự đều tản ra thần thánh khí tức, toàn bộ thiên địa bên trong thức hải của Uông Mãnh đều biến sắc, vốn xanh tươi mỹ lệ không gian nay đã trở thành một màu xám xịt, u tối.
Mà ngay tại vị trí đoàn kim quang lúc trước đang phiêu phù một quyển sách cổ, bìa sách được làm bằng một loại vật liệu không biết tên, nhìn giống da nhưng lại không phải da, giống khoáng thạch nhưng không phải khoáng thạch, tản mát ra một màu u tuyền đen nhánh. Ngay giữa quyển sách có hình của một tôn Thần Long được khắc họa vô cùng chi tiết, hai mắt tỏa ra hung quang, thân thể dài ngàn trượng quấn vòng quanh bốn cái khoảng trống.
Tuy chỉ là hình khắc họa nhưng lại phát ra chấn thiên hám địa long uy.
Trong thức hải thiên địa, có bốn cái văn tự không một tiếng động hư không tiêu tán, tiếp đó bốn vị trí trống trên bìa sách đột nhiên cháy lên một đoàn kim sắc hỏa diễm. Trong hỏa diễm, bốn cái văn tự đột ngột xuất hiện.
"Bát Hoang Chi Thư!"
Uông Mãnh vô ý thức nói lên một câu.