Chương 14: Vô danh khẩu quyết
Hôm nay hơi bận, nhưng vì các độc giả ủng hộ nhiệt tình quá, nếu như hôm nay có một chương thì tác giả cảm thấy lương tâm có chút thẹn, đành phải cố thêm một chút, gõ một chương nữa tiễn các độc giả vậy, mong các vị độc giả tiếp tục ủng hộ (´ ▽ ` ʃ♡ƪ)
----------------------------------
Uông Mãnh vừa nói dứt câu, Bát Hoang Chi Thư một lần nữa trở nên lóe sáng, tự thân tản mát ra một đoàn kim sắc quang mang sáng rực, chiếu rọi khắp không gian, toàn bộ tiên thiên huyền ảo đạo văn tràn ngập phiến thiên địa lúc này cũng vì thế mà rung động không thôi, từng chữ, từng chữ lần lượt hóa thành vô số phi cầm tẩu thú, có Băng Phượng, có Lôi Long, có Hỏa Kỳ Lân, những sinh vật chí cao vô thượng, cũng có Ngũ Sắc Thải Điệp, Phi Vũ Yến, Mị Hồ, mỹ lệ yêu thú, còn có Minh Xà, Đương Khang, Thao Thiết, đủ loại ác tàn hung thú lần lượt bay nhanh về phía quyển sách.
Ngay khi chạm vào Bát Hoang Chi Thư, tất cả thần thoại sinh vật đều trở về hình dáng văn tự, bay xung quanh Bát Hoang Chi Thư một vòng, tạo ra vô số huyễn ảnh rồi mới chính thức dung nhập vào bên trong Bát Hoang Chi Thư.
Rất nhanh sau đó thiên địa bên trong thức hải của Uông Mãnh cũng trở lại bình thường, lại một lần nữa tìm về vẻ sơn thanh thủy tú hùng vĩ, mỹ lệ như lúc trước. Chỉ khác là trong không gian thức hải tồn tại nhiều thêm một quyển thần thư, kim quang của nó lúc này đã thu liễm nhưng vẫn không thể hoàn toàn che đậy mà tiết ra một điểm.
Uông Mãnh cũng bị thần uy làm cho hồn phi phách lạc, chỉ là lúc này tựa hồ đã hoàn toàn tỉnh lại, từ đằng xa nhìn qua nhìn lại Bát Hoang Chi Thư đánh giá kỹ lưỡng.
"Bát Hoang Chi Thư... Bát Hoang... Không lẽ có liên quan tới Quỷ Cốc Bát Hoang, trò chơi võng du của kiếp trước? Trước kia ta thế nhưng là chơi trò chơi này mới xuyên qua, không lẽ nó còn ẩn dấu một bí ẩn nào đó!"
Uông Mãnh hiện tại vô cùng hoang mang, dường như hắn nhìn ra được chút bí mật đằng sau Bát Hoang Chi Thư. Uông Mãnh bay lên, tiến lại gần Bát Hoang Chi Thư, trong không gian thức hải, hắn chính là Thần, là Tiên, là Phật, động một ý niệm có thể thay đổi toàn bộ thiên địa, thậm chí biến nó thành hư vô hỗn độn rồi một lần nữa tái tạo, nên là Luyện Khí kỳ tầng một đã có thể bay lên cũng không kỳ quái.
Tiến lại gần Bát Hoang Chi Thư, quyển sách này vẫn lù lù bất động, tản mát ra kim quang nhè nhẹ cùng một chút long uy. Uông Mãnh tay trái đưa lên, khẽ đỡ mặt sau của Bát Hoang Chi Thư, tay phải xoa nhẹ một chút mặt trước.
Bàn tay Uông Mãnh vừa lúc xoa đến đầu rồng, hắn cảm thấy lòng bàn tay nhói một cái, truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức, đầu hắn cũng như bị vô số kim châm đâm vào, dọa đến hắn vội vàng đem hai tay rụt trở về. Vừa đưa tay phải lên xem xét thì thấy chính giữa lòng bàn tay thiếu đi một miếng thịt nhỏ, nhưng không bao lâu sau da thịt một lần nữa lại cấp tốc tái sinh.
Mà Bát Hoang Chi Thư tản ra kim quang nhàn nhạt lúc này lại sáng lên mãnh liệt một cái, trong giây lát liền vụt tắt.
Uông Mãnh thần hồn lúc này tựa như ngâm trong ôn tuyền, một cỗ thư thái vô cùng truyền đi khắp toàn thân thể, tiếp đó thông tin về Bát Hoang Chi Thư được truyền vào trong đầu của hắn.
Bát Hoang Chi Thư là do một vị tồn tại cấm kỵ tạo thành, bên trong viết chính là Bát Hoang từng cái cố sự, vi diện cấp bậc không kém Hồng Hoang, nếu bàn về tổng thể chiến lực thì lại nhỉnh hơn một phần. Trong Bát Hoang Chi Thư, Uông Mãnh có thể tiếp nhận truyền thừa của từng vị khoáng cổ tuyệt thế tu tiên giả, không những vậy, hắn còn có thể dựa vào Bát Hoang Chi Thư để định vị tọa độ của bí cảnh tồn tại trong độc lập không gian, tiếp đó tiến hành xuyên không, tiến nhập bí cảnh tìm kiếm tài liệu cùng cơ duyên.
Nhưng quan trọng hơn hết, cách thức đột phá của Bát Hoang so với Phàm Nhân thế giới cao không biết bao nhiêu lần cũng được ghi chép vào trong Bát Hoang Chi Thư, Thiên Đạo Trúc Cơ, Nhất Phẩm Kim Đan, Thần Đạo Nguyên Anh,... vân vân.
Sau khi tiếp nhận tin tức, thần hồn Uông Mãnh hai mắt mở ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Bát Hoang Chi Thư.
"Có được bảo vật bậc này, mộng tưởng nho nhỏ trường sinh cửu thị, vĩnh thế tiêu diêu của ta cũng không phải không có khả năng thực hiện!"
Uông Mãnh đưa tay, khẽ lật Bát Hoang Chi Thư, ngay trang đầu tiên, đập vào mắt hắn lại là một bộ khẩu quyết, hơn nữa bộ khẩu quyết này còn không có tên.
"Hỗn Nguyên nhất khí luyện đan điền
Trúc thành căn cơ khả nghịch thiên
......."
Từng cái văn tự huyền ảo, trực chỉ đại đạo, chỉ là Uông Mãnh mới nhập Tiên Đạo, tu vi chưa sâu, cảm ngộ không đủ, cũng chỉ có thể ngộ ra một đoạn ngắn của Luyện Khí kỳ, còn lại toàn bộ đều như nhìn thiên thư, hoàn toàn không hiểu.
Bên ngoài thức hải, Uông Mãnh mở hai mắt, cảm nhận một chút thân thể.
"Cảm giác này không sai, Luyện Khí tầng một."
Tiếp đó, hắn không một tiếng động rời khỏi gian phòng. Hiện tại sắc trời đã tối, Thần Thủ Cốc một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng cùng động vật như ếch, nhái kêu.
Uông Mãnh vừa đột phá Luyện Khí tầng một, hiện tại hắn muốn đại triển một chút thân thủ, xem xem uy lực của Luyện Khí kỳ tầng một như thế nào.
Tuy là trời tối nhưng tầm nhìn của hắn vẫn không giảm, không gian xung quanh như được phủ lên một tầng ánh sáng, tạo ra một quang cảnh trong tối có sáng mỹ lệ, khó mà diễn tả. Thanh âm động vật cùng côn trùng Uông Mãnh nghe được vô cùng rõ ràng, hắn còn có thể dựa vào âm thanh mà phân biệt được có số lượng bao nhiêu, đang ở vị trí nào.
Uông Mãnh lặng lẽ xuất cốc, tiến vào trong rừng, thử một chút thực lực, sau một lúc Uông Mãnh mới quay trở về.
Thực lực hắn không tăng lên bao nhiêu, ngược lại ngũ giác được cường hóa tương đối mạnh.
Một lần nữa Uông Mãnh ngồi xuống, đả tọa tu luyện, nhưng lần này hắn cũng không có ý luyện Trường Xuân Công mà muốn tu luyện một chút khẩu quyết vô danh mà Bát Hoang Chi Thư ghi chép.
----------------------------------
Thời gian nửa năm nhanh chóng trôi qua, ký danh đệ tử tái khảo thí nhập môn hai tháng trước cũng đã kết thúc. Có thể chính thức gia nhập vào nội môn chỉ có một phần nhỏ, đại bộ phận đều không thông qua khảo hạch, mà những người như vậy không thể làm gì khác hơn ngoài việc đóng gói hành lý rồi hạ sơn, làm một cái đệ tử ngoại môn.
Trong nửa năm này, nhờ tiên thiên khí vận Võ Pháp Linh Đồng, độ thân cận với linh khí cực cao nên tốc độ tu luyện của Uông Mãnh thực sự rất nhanh. Hiện nay Uông Mãnh đã hoàn toàn tu luyện xong bộ khẩu quyết mà Mặc đại phu đưa nhưng vẫn kẹt cứng tại tầng một đỉnh phong, xem ra Mặc đại phu chỉ đưa bọn hắn khẩu quyết của tầng một. Bộ khẩu quyết vô danh được ghi chép trong Bát Hoang Chi Thư Uông Mãnh cũng sớm đã luyện thành nhưng cũng không thể đột phá tầng hai mà lại làm cho linh lực trong cơ thể hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước kia, khi luyện thành vô danh khẩu quyết được ghi chép trong Bát Hoang Chi Thư, Uông Mãnh phát hiện linh lực của hắn vậy mà có thể giống chân khí của võ giả, không những có thể thi triển ra pháp thuật mà còn có thể huy động như chân khí, thi triển ra võ kỹ uy lực tuyệt đối không kém hơn so với pháp thuật. Điều này thế nhưng là đem hắn kinh ngạc một hồi thật lâu.
Đông Phương Mộng xem ra khí vận cũng không kém, vậy mà có linh căn Mộc thuộc tính, chỉ là tốc độ tu luyện kém hơn hắn một bậc, tu vi của nàng chỉ kém một chút liền đạt tới tầng một đỉnh phong.
Mà Hàn Lập bên kia cũng thành công tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, chỉ là tốc độ tu luyện có chút chậm, tu vi mới dừng lại ở tầng một sơ kỳ. Xem ra không bật hack Hàn Lập ngay cả Trúc Cơ cũng không có cơ hội.
Tốc độ tu luyện chậm chạp, uy lực cũng chẳng ra làm sao khiến Hàn Lập kém chút liền từ bỏ tu luyện Trường Xuân Công, cũng may được Uông Mãnh cho uống một bát tâm linh canh gà, bình phục lại tâm tỉnh, ổn ổn tiếp tục tu luyện, chỉ có một điều khác so với trước kia chính là Hàn Lập tu luyện càng thêm nỗ lực, càng thêm điên cuồng.
Mà Mặc đại phu từ sau khi truyền thụ khẩu quyết cho ba người liền đối bọn hắn không quản cũng không hỏi, ngay cả trong vấn đề tu luyện cũng như vậy, dường như đã quên đi sự tồn tại của ba người bọn hắn. Mỗi ngày lão đều ngồi ôm khư khư quyển sách mà ngoài bìa có ba cái chữ màu đen, giống như trong sách thật có hoàng kim ốc, trong sách thật có nhan như ngọc.
Một ngày này, sắc trời cũng không còn sớm, Uông Mãnh ba người sau khi dùng chung cơm tối liền trở về phòng, tất nhiên Uông Mãnh cũng Đông Phương Mộng vẫn là cùng một gian, Hàn Lập một mình một gian.
Đông Phương Mộng ngồi xếp bằng tại trên giường, tranh thủ tu luyện, sớm ngày tu vi lên tới tầng một đỉnh phong, đuổi kịp Uông Mãnh. Trước kia Uông Mãnh vốn muốn truyền thụ cho Đông Phương Mộng vô danh khẩu quyết trong Bát Hoang Chi Thư nhưng là không biết tại sao Đông Phương Mộng nghe không hiểu. Nếu như tách ra thành từng chữ ngược lại nàng toàn bộ đều biết, nhưng khi ghép chúng lại thành một câu thì nàng không thể lĩnh ngộ.
Không chỉ là nàng mà ngay cả Hàn Lập cũng như vậy, Uông Mãnh chỉ có thể từ bỏ truyền thụ vô danh khẩu quyết cho hai người.
Uông Mãnh lúc này thì nằm tại một bên, hai môn khẩu quyết hắn đều luyện thành, cũng không còn gì cho hắn tu luyện, chỉ có thể nằm một bên đi ngủ. Nói là đi ngủ nhưng thực tế nguyên thần của hắn chìm vào trong thức hải, lật xem Bát Hoang Chi Thư ghi chép cố sự.
"A... ta vậy mà quên mất, Bát Hoang Chi Thư ghi chép truyền thừa của chí cường giả, vậy truyền thừa đâu, xem nơi nào?"
Uông Mãnh nhanh tay lật từng trang sách của Bát Hoang Chi Thư, rất nhanh liền đã đến những phần ghi chép cuối cùng. Một tờ cố sự cuối cùng được lật sang, trang giấy tiếp theo vậy mà không phải chữ mà là một trương họa quyển.