Chương 12: Gặp mặt Mặc đại phu
Khi Uông Mãnh bọn hắn đi tới một mảnh rừng cây rậm rạp, từ trong rừng có một vị lão nhân đang chậm rãi đi ra, người này ngoài sáu mươi tuổi, dáng dấp cao gầy dị thường, da mặt khô vàng, lại để một đầu tóc trắng dài xõa vai.
Lão giả này vừa đi, vừa không ngừng co lại thân thể, ho khan liên tục, nhìn hắn cực khổ bộ dáng tựa hồ tùy thời đều có khả năng ngã xuống, làm cho người khác vô cùng lo lắng.
Trương Quân hai người nhìn thấy người này cũng không có lấy một tia lo lắng, ngược lại nhanh chóng tiến về phía trước, cung kính hướng lão giả thi lễ.
"Mặc đại phu, lão nhân gia ngài tốt, có chuyện gì muốn phân phó đệ tử làm sao?"
Trương Quân khuôn mặt lúc này cũng không còn thần sắc lạnh lùng như lúc trước, ngược lại càng là tràn đầy kính ý, với hắn mà nói, vị lão giả này so đường chủ, thậm chí phó môn chủ càng đáng giá tôn kính.
"A, đây là đệ tử mới sao?" Lão giả cuối cùng cũng ngừng ho khan, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, những người này có sáu tên đệ tử chính thức, bốn tên ký danh đệ tử."
Trương Quân cẩn thận hồi đáp.
"Ta bây giờ không đủ nhân thủ, để bốn cái đệ tử ký danh theo ta đi."
Mặc đại phu mang theo ngữ khí mệnh lệnh đối Trương Quân nói.
"Cái này... Chuyện này..."
Lần này, sắc mặt Trương Quân hơi có chút khó xử, ba tên hài đồng kia thì không sao, nhưng Uông Mãnh mầm mống tốt này nhất thiết phải gia nhập Thất Huyền Môn a.
Dường như nhìn thấy thần sắc của Trương Quân có chút không đúng, Mặc đại phu hai mắt hơi híp, lộ ra vẻ nguy hiểm hỏi một câu:
"Làm sao, có vấn đề gì sao?"
"Không... Không có, bốn người này ngài có thể toàn bộ mang đi."
Trương Quân thấy tình hình không ổn, lập tức khom người hành lễ, một khuôn mặt đều hướng xuống đất nhìn, một chút ngẩng đầu cũng không dám. Vị Mặc đại phu này thế nhưng là thần y của toàn bộ Thất Huyền Môn, trên dưới cứu trợ không biết bao nhiêu môn nhân, thậm chí là cả cao tầng trong môn, đến phó môn chủ cũng phải tôn trọng lão ba phần, nếu như để Mặc đại phu ghi hận, Trương Quân sau này liền không có quả ngon để ăn, thậm chí bị vứt bỏ thành một cái ngoại môn đệ tử.
Mặc đại phu lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, tiếp đó chỉ về hướng Trương Thiết nói: "Nếu như ngươi cảm thấy không thỏa đáng thì có thể giữ lại một tên này."
"Vậy liền đa tạ Mặc đại phu!"
Trương Quân lúc này đang toát mồ hôi lạnh, nào dám làm trái ý Mặc đại phu, hắn nói như thế nào vậy liền như thế đó a. Ở bên cạnh gã, Ngô Minh Thụy hướng về phía Uông Mãnh ba người hô lên một tiếng:
"Các ngươi còn không mau qua đây bái kiến Mặc đại phu, được mặc đại phu nhìn trúng chính là phúc khí của các ngươi, nếu có thể học được lão nhân gia một thân y thuật liền là cả đời tạo hóa!"
"Xem ra công phu vuốt mông ngựa của vị Ngô sư huynh này cũng không thấp."
Hàn Lập thì thầm với Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng một tiếng.
Mà lúc này, Uông Mãnh đang vô cùng kinh ngạc, nếu như hắn nhớ không lầm, Trương Thiết hẳn là cũng bái nhập Mặc đại phu môn hạ, tiếp đó bị luyện chế thành thi khôi, sau khi Mặc đại phu bại dưới tay Hàn Lập, thi khôi cũng rơi vào tay y, tiếp đó bị một cái ma đạo Kim Đan kỳ đoạt xá, cũng may thực lực của gã mười không còn một, bị Hàn Lập g·iết c·hết, cuối cùng càng là bị một tên Nguyên Anh lão quái đoạt xá, chiếm lấy thân thể.
Tóm lại Trương Thiết nhân vật này quan hệ đến vô số nhân quả tại Nhân Giới của Hàn Lập, nếu như hiện tại Trương Thiết không bái nhập Mặc đại phu môn hạ, liệu tương lai hắn đã biết trước có còn như thế hay sẽ phát sinh biến đổi không mong muốn, dẫn đến tương lai r·ối l·oạn?
Có lẽ đây chính là hiệu ứng hồ điệp.
Uông Mãnh, Hàn Lập cùng Đông Phương Mộng sau đó liền đi theo Mặc đại phu vào trong rừng. Lão mang theo ba người, theo đường nhỏ trong rừng cây chậm rãi đi lên phía trước, một hồi sang Đông, một hồi sang Tây.
Không lâu sau đó, trước mắt bỗng sáng lên, một cái tiểu sơn cốc màu xanh biếc, tràn ngập sinh khí xuất hiện trước mắt mấy người. Tại bên trái sơn cốc là một mảng lớn điền viên tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, bên trong vườn trồng rất nhiều quý hiếm dược thảo, mà bên phải điền viên có mười mấy gian nhà nhỏ nối thành một mảnh phòng ốc, nhìn bốn phía, ngoại trừ con đường dẫn vào thì không còn thông đạo nào dùng để đi ra ngoài.
"Đây là Thần Thủ Cốc, ngoại trừ đệ tử trong cốc, người ngoài trừ khi sinh bệnh hoặc thụ thương sẽ không đến đây, ba người các ngươi về sau liền ở lại đây. Đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối lại đến đại sảnh gặp ta, ta có lời muốn nói với các ngươi."
Mặc đại phu đứng tại phía trước mấy căn phòng, sau đó lấy tay chỉ vào mấy gian phòng khá nhỏ rồi nói.
"Các ngươi có thể gọi ta là Mặc lão." Lão nói xong dừng lại một chút, lại nói:
"Bảo ta Mặc đại phu cũng được."
Nói dứt lời, Mặc đại phu liền không để ý đến đám người, từng bước từng bước ho khan đi vào một gian phòng lớn nhìn qua vô cùng khí phách.
Hàn Lập đã sớm mệt không chịu nổi, tùy tiện tiến nhập vào một gian phòng, sau đó cả người ngã xuống giường gỗ, mơ mơ màng màng liền ta đi.
Đông Phương Mộng cũng không tốt hơn bao nhiêu, hiện tại cả tinh thần cùng thân thể của nàng đang rơi vào trạng thái vô cùng mệt mỏi, gắng gượng nữa có thể đều sẽ hỏng mất, nàng liền duỗi ra ngọc thủ, nắm lấy Uông Mãnh mang vào một gian phòng bên cạnh, tiếp đó xem hắn như gối ôm, ôm đi ngủ.
---------------------------------------------
Đang trong giấc mộng, Đông Phương Mộng cảm thấy hai bên má bị giày vò, vô cùng khó chịu mà tỉnh giấc, đập vào mắt là một cái khuôn mặt chữ quốc phổ thông, lông mày thô rậm, phần đuôi hơi cong lên, tạo ra một cỗ không giận tự uy khí tràng, tuy không nói lên tuấn tú nhưng cũng không thể nói tướng mạo quái dị.
"Ngươi mau buông tay!"
Đông Phương Mộng có lẽ do b·ị đ·ánh thức bằng phương pháp kỳ quái nên có chút tức giận, ngọc thủ đưa lên, đem hai tay của Uông Mãnh cho gỡ xuống, má nhỏ phồng lên, nhìn vô cùng khả ái.
"Ha ha"
Uông Mãnh nhìn thấy biểu lộ của Đông Phương Mộng liền cười lên một tiếng, tiếp đó từ bên cạnh lấy ra một đạo thức ăn đã chuẩn bị sẵn, nói: "Mộng nhi, nếu ngươi đã tỉnh vậy liền ăn một chút a, đây là trong lúc ngươi đang ngủ ta tranh thủ làm, mùi vị ngươi hẳn cũng biết, tiếp đó chúng ta còn cần gặp Mặc đại phu."
"Hừ, ngươi cười cái gì chứ!"
Đông Phương Mộng biết mình thất thố, có chút hờn dỗi phụng phịu một câu, nhưng cũng không từ chối thức ăn từ tay Uông Mãnh. Nàng thế nhưng là bữa sáng cùng bữa trưa đều chưa ăn, lại phí vô vàn sức lực tham gia thí luyện, hiện tại hiển nhiên vô cùng đói bụng, vài ngụm liền đem thức ăn tiêu diệt sạch.
"Hàn sư đệ tỉnh chưa, ngươi lại đi gọi hắn một chút a."
"Trước khi gọi tỉnh ngươi ta cũng gọi qua hắn, còn đưa hắn một phần thức ăn, bây giờ cũng không sai biệt lắm nên ăn xong rồi, có lẽ hắn đang đợi chúng ta ở ngoài."
"Tốt, vậy chúng ta liền đến đại sảnh a."
Hai người từ cửa phòng bước ra đã thấy Hàn Lập hết nhìn Đông lại ngó Tây, tựa hồ đối với chỗ này vô cùng hiếu kỳ.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta đi gặp Mặc lão a."
Nghe được giọng nói của Uông Mãnh, Hàn Lập quay đầu lại, tâm tính hiếu kỳ cũng đã bị thu liễm, gật đầu một cái: "Tốt, Uông sư huynh."
Tại trong phòng của Mặc đại phu, bốn phía vách tường đều chất đầy giá sách, tại trên giá sách đều xếp đầy đủ các chủng loại sách.
"Mặc lão!"
"Mặc lão!"
"Mặc lão!"
Uông Mãnh ba người hướng Mặc đại phu thi lễ một cái.
Mà Mặc đại phu lúc này đang dựa lưng vào ghế thái sư, trong tay cầm một quyển sách, hai mắt chăm chú đọc, tựa như hoàn toàn không chú ý tới người đến, cũng không nghe được tiếng chào.
Đông Phương Mộng cùng Hàn Lập dù sao cũng chỉ là tiểu hài, thấy Mặc đại phu không để ý tới bọn hắn, bọn hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể đưa mắt sang nhìn Uông Mãnh tựa như muốn hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Uông Mãnh biết ý nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đấy. Hai người Đông Phương Mộng thấy vậy cũng lặng lẽ đứng im chờ.
Một lúc sau, tại thời điểm Đông Phương Mộng cảm giác chân có chút tê, Mặc đại phu mới từ từ đóng sách, đem đặt xuống bàn, lạnh lùng đánh giá ba người một phen, lại bưng lên một ly trà, uống mấy hớp nhỏ mới chậm rãi mở miệng:
"Ba người các ngươi từ ngày hôm nay chính là ký danh đệ tử của ta, ta sẽ dạy các ngươi một chút kiến thức hái thuốc luyện dược, có thể còn dạy cho các ngươi trị bệnh cứu người y thuật, nhưng quyết không dạy các ngươi võ công."
Mặc đại phu mặt không chút b·iểu t·ình đem ly trà để xuống.
Đông Phương Mộng nghe được những lời này liền nao nao, nàng muốn gia nhập Thất Huyền Môn luyện võ để có thể báo thù cho phụ mẫu, trải qua thiên tân vạn khổ mới bái nhập Thất Huyền Môn, làm một cái ký danh đệ tử, thế nhưng là... thế nhưng là... tại sao vẫn không thể học võ.
Nàng khẽ cắn môi, khóe mắt có chút cay, đúng lúc này, một bàn tay to lớn đặt lên vai nàng, nhẹ vỗ hai cái. Đông Phương Mộng quay đầu sang, thấy Uông Mãnh chính tại biểu lộ nghiêm nghị thần sắc, như thể muốn nói 'Yên tâm, mọi chuyện có ta.' nàng mới hơi bình phục lại tâm tình.
"Ta có một bộ tu thân dưỡng tính khẩu quyết muốn dạy cho các ngươi, mặc dù không thể để các ngươi khắc địch chế thắng nhưng cũng có thể để các ngươi cường thân kiện thể. Các ngươi nếu như muốn thực sự học võ thì có thể đến tìm giáo tập để xin học, ta cũng không phản đối, nhưng nửa năm sau ta chỉ kiểm tra tình hình tu luyện của bộ khẩu quyết này, nếu như không hợp cách sẽ giống như những người kia, bị đuổi ra ngoại môn, làm ngoại môn đệ tử. Các ngươi đã rõ chưa?"
Lời nói của Mặc đại phu trở nên thập phần trịnh trọng, dường như vô cùng xem trọng bộ khẩu quyết này.
"Đã rõ!"
Uông Mãnh ba người đồng thời đáp.
"Các ngươi ra ngoài đi, ngày mai lại đến." Mặc đại phu hướng ba người khoát tay, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài, tiếp đó lại cầm quyển sách kia nhìn lại.
Trước khi đi, Uông Mãnh hai mắt hơi híp, liếc qua quyển sách trên tay Mặc đại phu một cái, sau đó cất bước rời đi. Tuy hắn chưa biết chữ nhưng nếu như hắn đoán không lầm, quyển sách kia chính là Trường Xuân Công, công pháp mà Mặc đại phu dự định cho bọn hắn học, tiếp đó nếu như bọn hắn thật sự học thành, lão liền sẽ hóa thân tu hú chiếm tổ chim khách, dùng bí pháp đoạt đi nhục thân của bọn hắn.
"Lão hồ ly này... nếu không có Trương Thiết vậy cũng không hy vọng lão ở bên ngoài tìm về mấy cái thi khôi a."
Chẳng hiểu tại sao Uông Mãnh có chút dự cảm không lành.