Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Tu Tiên: Cực Đạo Quyền Tiên

Chương 11: Nhập Môn




Chương 11: Nhập Môn

Vô cùng cảm tạ Tặc Văn độc giả đã tặng quà ủng hộ tiểu thuyết mới của ta!!!!!

\(@^0^@)/

------------------------------------------

Phí vô số sức lực, Uông Mãnh đám người cuối cùng cũng đã tới hai cái dây thừng không có người dùng. Bởi vì bảo hộ Đông Phương Mộng chu toàn, Uông Mãnh lựa chọn cùng Đông Phương Mộng leo chung một cái dây thừng, Hàn Lập bên kia tự chọn một cái.

Mặt trời lúc này đã gần lên đến đỉnh đầu, chỉ còn dư không đến nửa canh giờ liền sẽ đến giữa trưa. Lúc này, Vũ Nham đã leo lên đến đỉnh nhai, đang quay đầu nhìn xuống.

Thời điểm Hàn Lập vừa leo tới chỗ để dây thừng vừa vặn nhìn thấy Vũ Nham, chỉ thấy hắn dơ cánh tay lên, duỗi ra ngón út hướng về phía những người chưa leo đến nơi khinh thường hai cái, tiếp đó điên cuồng cười một trận mới rời đi.

"Tên Vũ Nham kia thực sự quá đáng ghét, sau này có cơ hội nhất định dạy cho hắn một bài học!"

Hàn Lập tức giận nói ra, sau đó vội vàng bắt lấy dây thừng, leo lên.

Thế nhưng là Hàn Lập toàn thân cao thấp đã không còn một chút dư lực, bây giờ ngay cả nắm lấy dây thừng cũng nắm không nổi.

Nghỉ ngơi một chút, Hàn Lập duỗi ra có chút cứng ngắc hai tay, dùng lên vừa mới khôi phục một điểm khí lực, từ từ theo nút buộc di chuyển lên trên, nhưng mà lúc này hai tay Hàn Lập đã hoàn toàn không nghe sai khiến, ngay cả nắm lấy dây thừng cũng không nổi.

Đông Phương Mộng lúc này tứ chi cũng đã vô lực, hoàn toàn chỉ dựa vào một thân ý chí lực chèo chống, nhưng muốn trèo l·ên đ·ỉnh nhai cũng rất khó khăn, lấy tốc độ của nàng, đến giữa trưa cũng không thể hoàn thành thí luyện.

Uông Mãnh đang bảo trì lấy tốc độ bình thản theo đằng sau Đông Phương Mộng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thời gian cũng nhanh đến giữa trưa thì thầm một câu: "Cũng không sai biệt lắm thí luyện nên kết thúc a."



Tiếp đó, Uông Mãnh đang nắm chặt dây thừng hai tay mạnh mẽ phát lực, cánh tay so với trước to hơn một vòng, cơ bắp trên cánh tay hiển lộ rõ ràng, được chia thành từng khối một, lộ ra đường vân thập phần hoàn mỹ. Tràn ngập cảm giác bạo tạc hai cánh tay kéo mạnh một cái, cả người cấp tốc bắn lên lên trên.

Chưa đến một hô hấp Uông Mãnh đã đến bên cạnh Đông Phương Mộng, một tay đem nàng ôm vào trong ngực, tay còn lại liên tục lặp lại động tác cũ, cả người hắn như một mũi tên lao vùn vụt, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng cấp tốc phóng về phía đỉnh nhai.

Đông Phương Mộng vốn còn đang phí sức leo lên bỗng nhiên cảm giác được một cỗ kình phong đập đến, tiếp đó bị một người có thân thể cường tráng mạnh mẽ ôm lấy. Trong lòng nàng mới đầu có chút hoảng loạn nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền cảm thấy một trận an tâm, đem đầu tựa vào cơ ngực mạnh mẽ hữu lực của đối phương.

Vô số lần ngủ cùng (khụ khụ, chỉ là ngủ a, một cái dưới mười tám tuổi tiểu hài tử không ngủ thì còn có thể làm gì, không được suy nghĩ linh tinh!) Đông Phương Mộng đối Uông Mãnh vô cùng quen thuộc, chỉ cần một chút mùi hương cũng đủ khiến nàng nhận ra Uông Mãnh.

Mà tại Hàn Lập bên kia, mặt lạnh sư huynh cũng đang một tay xách theo Hàn Lập, tay còn lại cùng hai chân nhanh nhẹn hướng lên trên di chuyển. Gã tuấn tú công phu so với chỉ sử dụng một thân cuồng bạo man lực Uông Mãnh thì dễ nhìn hơn nhiều.

Đảo mắt một cái liền đến đỉnh nhai, trước mắt chỉ có sáu tên hài tử ngồi tại một bên nghỉ ngơi, mà Vũ Nham lúc này đang cùng một vị mặc áo bào xanh đậm, hai tay chắp sau lưng, mặt mũi phúc hậu dáng vẻ ngoài năm mươi tuổi lão giả nói chuyện, Nhạc đường chủ cùng Vương hộ pháp đều đang đứng bên cạnh gã, bên cạnh bọn hắn còn đứng mấy người, đang cùng nhau chờ lấy mấy vị sư huynh hộ tống thí luyện đưa đám tiểu hài tử còn lại lên núi.

Không bao lâu sau, toàn bộ hài tử đều được đưa l·ên đ·ỉnh nhai, lúc này Nhạc đường chủ tiến lên phía trước một bước, nghiêm nghị đối mặt với đám hài đồng.

"Lần này khảo thí có tổng cộng bảy người hợp cách, trong đó sáu người tiến vào Bách Đoán Đường, chính thức trở thành bản môn nội môn đệ tử."

Hắn chậm rãi nói.

"Mặt khác, Vũ Nham là người thứ nhất đi đến đỉnh núi, biểu hiện kiệt xuất, trực tiếp cử đi Thất Tuyệt Đường học tập bản môn tuyệt kỹ."

Nhạc đường chủ quay đầu lại nhìn một chút lão giả mặc áo bào, lão giả vuốt vuốt chòm râu, hài lòng gật đầu với hắn.

"Về phần những người khác......" Nhạc đường chủ đánh giá mấy lần những hài đồng còn lại, dùng tay phải nhẹ nhàng sờ lên cằm của mình, hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trương Thiết, Hàn Lập, Đông Phương Mộng cùng... Uông Mãnh..."

Nói đến đây, Nhạc đường chủ dùng một cái quái dị ánh mắt lên xuống thăm dò nhiều lần Uông Mãnh nhưng cũng không có hành động gì, tiếp đó mới chậm rãi nói ra: "Các ngươi mặc dù không đúng hạn lên tới đỉnh núi nhưng biểu hiện không tệ, có thể chịu được tập võ nỗi khổ. Trước tiên các ngươi theo giáo tập ở bản môn học tập căn cơ, nửa năm sau khảo hạch lại, hợp cách thì chính thức trở thành nội môn đệ tử, không hợp cách liền đưa đến ngoại môn, làm ngoại môn đệ tử."



Đông Phương Mộng lúc này cũng đã từ trong ngực của Uông Mãnh thoát ly, một lần nữa đem bùn đất bôi lên mặt, giấu đi một trương điên đảo chúng sinh mỹ nhan. Lúc trước, khi biết mình vậy mà không thông qua thí luyện, Đông Phương Mộng cảm thấy vô cùng thất lạc, hi vọng báo thù ngay trước mặt bị dập tắt, vô vọng báo thù cho phụ mẫu, nhưng sau khi nghe được lời nói của Nhạc đường chủ, nội tâm nàng không khỏi mừng rỡ, vui sướng nhảy lên, không để ý hình tượng mà mạnh mẽ ôm chặt lấy Uông Mãnh.

"Mãnh ca, tốt quá rồi, cơ hội báo mối huyết hải thâm thù này vẫn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt!!!"

Uông Mãnh vỗn dĩ đã biết điều này nên khi nghe được Nhạc đường chủ thông cáo sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, ngược lại hắn chính là không muốn hoàn toàn thông quan để có thể cùng Hàn Lập tu luyện Trường Xuân Công, xem thử có hay không cơ hội tu tiên.

Chỉ là thấy Đông Phương Mộng vui sướng tâm tình Uông Mãnh lại có chút phức tạp, không biết nàng có hay không có Mộc linh căn, có thể tu luyện Trường Xuân Công hay không, có đạp vào tiên lộ được hay không. Nếu như chỉ một trong hai người sở hữu linh căn thì phải làm như thế nào, liệu có giống như trong lời đôn, tiên nhân vĩnh cách hay không?

Nghĩ đến đây, nội tâm Uông Mãnh lại có chút lo lắng cùng thấp thỏm. Uông Mãnh đưa tay lên vai Đông Phương Mộng xoa nhẹ, bình ổn lại tâm tình.

Hàn Lập ở một bên lại được phát một bữa thức ăn dành cho chó, nội tâm vô cùng phiền muộn ho khan hai tiếng, muốn để Đông Phương Mộng chú ý hình tượng, dù sao hiện tại nàng cũng là nữ giả nam trang, hơi không chú ý một chút liền sẽ bại lộ a, đến lúc đó Hàn Lập cũng không thể giúp được gì.

Đông Phương Mộng một lần nữa bị thanh âm Hàn Lập đề tỉnh, nhưng lần này nàng cũng không đỏ mặt, có thể là do tâm tình vui sướng lấn át đi phần ngượng ngùng. Đông Phương Mộng mau chóng buông Uông Mãnh ra, đứng tại một bên.

Dù là như vậy nhưng hành động vô ý thức này cũng không tránh thoát được ánh mắt của mọi người, nhưng bọn hắn cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ tâm tính tiểu hài tử chính là phức tạp, mà tên tiểu tử này dường như hơi mảnh mai một chút, biểu hiện lại giống một cái tiểu nữ nhân, không lẽ... tên này có sở thích đặc biệt!!! Không được, sau này nhất định cách xa hắn một chút, cả tên tiểu tử cường tráng kia nữa, hai người bọn hắn quá nguy hiểm!

Đám người nhìn về hướng Uông Mãnh sau lưng cảm thấy có một trấn ác hàn, biểu hiện khuôn mặt cũng trở nên thập phần đặc sắc, không khỏi nhanh chóng quay đầu đi, không muốn bị hai tên có sở thích đặc biệt này cho ghi nhớ.

Hàn Lập thì cười khổ không thôi, lúc này mới quay sang chú ý một hài đồng khác cũng được Nhạc đường chủ đề tên. Lúc trước tên hài đồng này dường như leo cùng một đầu dây thừng với Hàn Lập nhưng cũng không thông quan.

"Vương hộ pháp, những người còn lại mỗi người có thể lĩnh một ít bạc, tiếp đó toàn bộ đưa xuống núi." Nhạc đường chủ lạnh lùng nhìn những hài đồng cuối cùng.



"Tuân mệnh!"

Vương hộ pháp tiến lên phía trước một bước, khom người lĩnh mệnh, đem không thông quan hài đồng đưa xuống núi.

"Trương Quân, Ngô Minh Thụy, hai người các ngươi đem thông quan hài đồng mang đến bản đường, phân biệt giao cho Cố phó đường chủ cùng Lý giáo tập."

Lại có hai tên thanh niên lĩnh mệnh đi ra, đem Uông Mãnh bọn hắn chia làm hai tổ, từ sơn nhai đi xuống, một người trong đó chính là vị kia mặt lạnh như băng sư huynh. Sau khi rời khỏi sơn nhai, Hàn Lập nhịn không được mà liếc mắt nhìn Vũ Nham, phát hiện hắn vẫn cùng vị lão giả kia nói chuyện, không hề có một chút bộ dáng muốn rời đi.

"Hắn và các ngươi không giống nhau, là đệ tử hạch tâm được đưa đến Thất Tuyệt Đường, một khi tu luyện có thành tựu tối thiểu cũng có thân phận hộ pháp."

Một tên mặt gầy dài sư huynh tựa hồ nhìn ra Hàn Lập nghi vấn trong lòng, chủ động giải thích, nhưng trong giọng nói của hắn tựa hồ mang theo một tia hâm mộ cùng ghen ghét.

"Còn không phải ỷ vào có phó môn chủ là biểu tỷ phu sao, nếu không phải là hắn có cái biểu tỷ gả cho Mã phó môn chủ làm tái giá phu nhân, không thì bằng vào hắn, niên linh đều vượt quá nhập môn yêu cầu còn có thể tiến Thất Tuyệt Đường?"

Lời nói của mặt lạnh sư huynh làm cho người khác cảm thấy sau lưng bốc lên một hồi khí lạnh.

"Trương Quân, ngươi là không muốn sống nữa, phó môn chủ là người màchúng ta có thể tùy tiện nghị luận sao! Nếu như bị đồng môn khác nghe được, ngươi và ta đều trốn không thoát h·ình p·hạt diện bích." Mặt gầy dài sư huynh nghe mặt lạnh sư huynh nói vậy không khỏi kinh hãi, cuống quít ngó nhìn xung quanh một phen, nhìn thấy ngoại trừ đám hài đồng ra không còn ai khác liền thở dài một hơi.

Mặt lạnh sư huynh được gọi là Trương Quân cũng hừ ra một tiếng, trong lòng cũng có chút cố kỵ liền không giám nói thêm. Mà lúc này, gã không nhịn được quay sang phía Uông Mãnh hỏi một câu:

"Ngươi tại sao không thông quan?"

Mặt gầy dài sư huynh cùng một đám hài đồng đều không hiểu chuyện gì xảy ra, trên đỉnh đầu không khỏi hiện ra dấu hỏi vô cùng lớn, không vượt qua khảo thí chính là không thông quan, chuyện này còn có lý do tại sao sao?

"Bởi vì ta không vượt qua khảo thí a."

Uông Mãnh tùy tiện đáp.

Trương Quân đưa mắt nhìn một chút tiểu tử mảnh mai, có chút suy ngẫm. Gã có thể đoán ra tên tiểu tử cường tráng này vì chiếu cố tên kia mà cố ý thả chậm tốc độ, dẫn đến không thể nào thông quan. Nhưng là hắn có chút không hiểu tại sao, nếu như thành công trở thành đệ tử nội môn Thất Huyền Môn không phải sẽ phong quang vô hạn, trở thành giai cấp thượng tầng trong môn phái, đến lúc đó muốn chiếu cố đám đệ tử ngoại môn hay ký danh đệ tử không phải là càng thêm thuận tiện hay sao?

Nếu như Uông Mãnh không muốn trả lời vậy hắn cũng không truy vấn, đi tại phía trước cùng mặt gầy dài sư huynh, dẫn đường cho đám hài đồng.