Chương 10: Linh hồn thuế biến
Ngay tại thời khắc muốn bỏ cuộc, một thanh âm uy nghiêm, có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép truyền vào trong tai nàng: "Phụ thân cùng mẫu thân tướng mạo... nàng còn có nhớ?!"
Thanh âm này như xuyên thấu vào tận sâu trong linh hồn khiến thân thể nàng run lên một cái, từng mảnh ký ức vui sướng bên phụ mẫu như thủy triều tràn vào bên trong thức hải, khuôn mặt hiền hòa của phụ thân, thần sắc cưng chiều của mẫu thân vỗn dĩ có chút mờ ảo, tựa như bị một tầng mê vụ bao lấy nay lại như được quang minh chiếu rọi, xua tan đi mê vụ, từng chi tiết diện mạo đều trở nên rõ ràng.
Đông Phương Mộng phượng nhãn lúc này đã có chút ẩm ướt, phượng nhãn vừa nhắm lại liền có hai giọt tựa lưu ly thủy lệ từ hai bên hồng nhan chảy xuôi xuống, rơi xuống một phiến tích nham, tí tách hai tiếng liền vỡ tan. Mà lúc này, hình ảnh trong đầu nàng lại tiếp tục biến hóa, đao quang kiếm ảnh, khói lửa ngập trời, huyết nhục khắp nơi,... mọi thứ tựa như địa ngục trần gian, hình ảnh chuyển đến phần cuối, hai cái vĩ ngạn thân ảnh vì bảo hộ nàng t·ẩu t·hoát mà lần lượt ngã xuống, không gian dường như mất đi hai đạo thân ảnh trèo chống cũng theo đó mà sụp đổ, xung quanh chỉ toàn là tăm tối, từ bốn phía truyền đến một trận cuồng tiếu, ám ảnh, ma mị, tiếp đó từ trong bóng tối xuất hiện một trương vô cùng dữ tợn diện mục, song nhãn lộ ra hung tàn quang mang, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một cái quỷ dị độ cong, tiếng cuồng tiếu chính là do gương mặt này phát ra.
Những hình ảnh này trước kia nàng đã từng gặp qua, hơn nữa không chỉ một lần. Từ khi xảy ra biến cố, hàng đêm nàng đều nằm mộng cùng một giấc mộng, tiếng cuồng tiếu cùng quỷ diện dọa đến nàng như hồn phi phách lạc, từ mộng tỉnh lại toàn thân đều toát mồ hôi. Trong một lần bị ác mộng đánh tỉnh, Đông Phương Mộng liền muốn cùng Uông Mãnh ngủ cùng một chỗ, tìm kiếm chút che chở, nhưng từ đó nàng liền phát hiện chỉ cần ngủ cùng Uông Mãnh, nàng sẽ không gặp phải ác mộng, đó cũng là lí do mà nàng luôn muốn ngủ cùng Uông Mãnh.
Trạng thái linh hồn Đông Phương Mộng từ khi quỷ diện xuất hiện hai mắt đã nhắm chặt, từng mảnh vui sướng ký ức làm mồi, đau khổ ký ức làm dẫn, đốt lên một đoàn hỏa diễm, tên gọi 'Cừu Hận Chi Hỏa'. Quanh thân linh hồn Đông Phương Mộng lúc này như được bao bọc bởi một đoàn tử sắc hỏa diễm, không gian tăm tối cũng ánh lên tử quang, mới đầu là từ quanh thân nàng, tiếp đó tử quang liền nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh liền chiếm hai phần ba toàn bộ không gian, nhưng sau đó cũng không tiếp tục khuếch tán.
Quỷ diện vốn không có ý thức, dễ dàng bị tử hỏa cùng tử quang đẩy đến không gian phần cuối, tiếng cười cũng bị tử hỏa tịnh hóa, trong không gian lúc này chỉ còn thanh âm thiêu đốt của tử hỏa, vang lên từng tiếng 'tách tách'.
Toàn bộ không gian lúc này tồn tại một trạng thái cân bằng vi diệu, chính giữa trung tâm là một đoàn tử sắc hỏa diễm cự đại đang lan tỏa ra tử sắc quang mang, tử sắc quang mang chiếm trọn vẹn hai phần ba không gian, một phần ba không gian còn lại là một mảnh hắc ám, nơi sâu thẳm bên trong vùng không gian hắc ám tồn tại lấy một cái b·iểu t·ình không thay đổi, không có ý thức quỷ diện.
Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện dị biến, từ bên trong đoàn tử hỏa bước ra một cái tuyệt mỹ linh hồn, chỉ là niên linh có chút nhỏ, mỗi một bước chân của nàng bước ra, đoàn tử hỏa sau lưng liền có một bộ phận hỏa diễm phân ra dung nhập vào trong linh hồn cơ thể, Đông Phương Mộng cứ như vậy, từng bước tiến lại gần vị trí quỷ diện.
Khi Đông Phương Mộng tới phần cuối của tử sắc không gian, toàn bộ đoàn tử hỏa cũng dung nhập vào trong cơ thể linh hồn Đông Phương Mộng. Trước mặt Đông Phương Mộng hiện tại chính là hắc ám không gian, chỉ cần đưa tay về phía trước tầm mắt cũng không thể thấy được năm ngón.
Nàng không do dự, trực tiếp bước một bước về phía trước, toàn bộ linh hồn nàng lúc này phát sinh biến hóa to lớn, từng đoàn tử hỏa từ trong cơ thể bộc phát ra, linh hồn nàng không lửa tự cháy, bốc lên một hồi hỏa diễm phong bạo, linh hồn vốn là không có y phục nhưng hiện tại linh hồn của Đông Phương Mộng được khoác lên một bộ vô cùng mỹ lệ tử sắc hỏa diễm y phục, tóc dài phía sau cũng như từng tia lửa bập bồng bay tán loạn trong không gian, từng sợi tóc đều được bao phủ bởi hỏa diễm.
Một vùng hắc ám không gian cũng bị 'Cừu Hận Chi Hỏa' trong linh hồn cơ thể Đông Phương Mộng phát tán ra mà tịnh hóa, trở thành tử sắc không gian. Đông Phương Mộng lúc này không nhanh không chậm đi đến trước mặt quỷ diện.
Quỷ diện bị 'Cừu Hận Chi Hỏa' không ngừng bức lui, rất nhanh liền lùi tới biên giới, muốn lùi nữa lại không đường. Cũng bởi vì nó chỉ là một cái không có ý thức chi vật, sinh ra dưới sự kinh sợ, hoảng loạn của Đông Phương Mộng, cuối cùng trở thành một cái ác mộng nên nó cũng không hề có sức t·ấn c·ông cùng phòng ngự, hiện tại Đông Phương Mộng muốn trừ bỏ nó cũng không hề khó khăn.
Đông Phương Mộng ngửa đầu lên, nhìn lấy một trương dữ tợn vô cùng quỷ diện này. Gương mặt này chính là gương mặt của kẻ địch lớn nhất của nàng, Phi Hổ Trại tứ trại chủ 'Hoàng Linh'.
"Là ngươi đã hủy diệt hết tất cả mọi thứ trong nhân sinh của ta, mối thâm thù này ta nào dám quên, ngày ngày khắc cốt, đêm đêm ghi tâm, chỉ một lòng muốn tìm ngươi, tiếp đó khiến ngươi cảm nhận được cái gọi là mất đi ngũ quan, vạn đao gia thân, lăng trì nạo cốt!!"
Vừa nói, một tay nàng vừa bóp thành quyền giơ lên, từng đoàn tử hỏa bốc lên, vờn quanh cánh tay mỹ lệ của Đông Phương Mộng như từng con hỏa xà, càng nói đến cuối, tử hỏa càng trở nên cuồng bạo, cuối cùng hình thành một hư ảnh một đầu hung mãnh hỏa xà đang vờn quanh cánh tay.
Lời vừa nói hết, nàng mạnh mẽ hướng phía trước đấm ra một quyền, một quyền này bao gồm vô số tâm tình của Đông Phương Mộng, có vui sướng, có hạnh phúc,... vân vân, nhưng tiếp đó mọi tâm tình đều chuyển biến thành cừu hận, căm thù, tiếp thêm sức mạnh cho 'Báo Thù Chi Xà'
Quỷ diện bị một quyền này sinh sinh cho đánh bay, hư ảnh hỏa xà theo đầu quyền tiếp xúc với quỷ diện cũng thuận thế từ Đông Phương Mộng cánh tay chuyển rời đến quỷ diện, toàn bộ hỏa xà thân thể bao quanh, trói chặt lấy quỷ diện, tiếp đó miệng rắn mở to, từ bên trên đỉnh đầu quỷ diện hung hăng giảo một cái, lấy kích thước của hỏa xà lần cắn này bao trọn một nửa khuôn mặt của quỷ diện.
Oành!!!
Quỷ diện còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ thân thể hỏa xà liền phát sinh bạo tạc. Vụ nổ vô cùng to lớn, lan rộng đến toàn bộ linh hồn không gian, tử sắc cùng hắc ám không gian đều bị bạo tạc oanh phá, toàn bộ phá toái.
Linh hồn không gian lúc này cũng biến thành một màu trắng tinh khiết, toàn bộ ám ảnh chi lực đều bị 'Cừu Hận Chi Hỏa' bạo tạc mà hoàn toàn tịnh hóa, linh hồn Đông Phương Mộng lúc này không chút tổn hại nằm tại trung tâm, chỉ là tử sắc hỏa y vẫn chưa biến mất.
--------------------------------------
"Uông sư huynh, Đông Phương sư tỷ xảy ra tình huống gì?"
Hàn Lập nhìn thấy Đông Phương Mộng nhắm nghiền hai mắt liền lo lắng hỏi Uông Mãnh.
"Nàng..."
Uông Mãnh nói được một nửa liền thở dài một tiếng: "Hà... chuyện này nói ra cũng không ngắn, sau này có thời ta sẽ cho ngươi biết."
Đúng lúc này, Đông Phương Mộng phượng nhãn khẽ động, từ từ mở mắt, ánh mắt lóe ra lệ quang sắc bén.
"Hoàng... Linh...!!!"
Nàng nghiến răng, gằn thành từng tiếng.
Uông Mãnh ở một bên thấy vậy liền cảm thấy có lẽ mình đã khơi được đấu chí của Đông Phương Mộng, trong lòng có chút phức tạp. Còn Hàn Lập ở một bên thấy bộ dáng của Đông Phương Mộng như vậy trong lòng thầm nói một câu sư tỷ thật đáng sợ, sau này tốt nhất đừng nên trêu trọc nàng.
Đông Phương Mộng ngửa đầu, nhìn thấy dẫn tại thê đội trước nhất Vũ Nham cũng sắp trèo được một nửa đoạn dây thừng, tiếp đó Đông Phương Mộng liền cảm nhận vô cùng nặng nề cánh tay, 'Cừu Hận Chi Hỏa' lặng lẽ cháy lên, thần sắc cũng chuyển biến trở nên vô cùng kiên định.
Đông Phương Mộng cũng không quản vô lực hai tay, dựa vào tinh thần cường đại chèo chống tiếp tục trèo lên trên.
"A!"
Uông Mãnh luôn luôn chú ý Đông Phương Mộng thấy nàng như vậy cũng ngạc nhiên mà kêu lên thành tiếng. Vốn dĩ hắn chỉ định dùng huyết cừu khích lệ một chút Đông Phương Mộng, để nàng kiên trì thêm một chút, nhưng là tình hình hiện tại Đông Phương Mộng có thể đã trải qua linh hồn thuế biến a, cái này quả thức có chút vượt quá Uông Mãnh mong muốn. Xem ra hắn vẫn là đánh giá thấp tâm tính của tiểu nữ tử này.
"Hàn sư đệ, ngươi nhưng còn có thể trèo lên?"
Uông Mãnh quay sang Hàn Lập thăm hỏi.
Hàn Lập nghe được Uông Mãnh hỏi cũng chưa vội trả lời mà ngửa đầu nhìn lên Vũ Nham trước mắt, trong lòng có chút nản chí. Hắn biết mình không có khả năng đuổi kịp những người phía trước, hơn nữa thời gian cũng không đủ.
Ý niệm vừa khởi, đột nhiên khuỷu tay cùng đầu gối chỗ b·ị t·hương truyền đến đau rát, tứ chi vô lực, một tay đang nắm lấy nham thạch run lên, đột nhiên toàn thân đều như hướng xuống phía dưới rơi.
"Cẩn thận!"
Uông Mãnh thấy vậy liền giật mình, hai tay phát lực, phi thân lại gần phía Hàn Lập, hai chân linh hoạt đã nhanh chóng tìm được điểm tựa, một tay giữ chặt nham thạch, một tay đập về phía lưng của Hàn Lập, đem hắn ấn vào trong thạch bích.
Hàn Lập lúc này bị dọa đến tâm dường như nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng đem toàn thân cẩn thận dính vào trên thạch bích, ngay cả động đậy cũng không dám.
"Cảm tạ Uông sư huynh, vừa rồi nếu không có ngươi thì thực sự nguy to!"
Hàn Lập quay sang Uông Mãnh, thần sắc biết ơn cảm tạ một câu.
"Tốt, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục a, không được để mọi sức lực toàn bộ uổng phí."
"Đúng vậy, làm sao có thể dừng bước tại nơi đây, chúng ta tiếp tục!"
Hàn Lập hơi dừng một lát, hít một hơi thật sâu, lại từ từ di chuyển về phía trước. Uông Mãnh cũng quay trở lại bên cạnh Đông Phương Mộng.
"Mãnh ca, nếu như ta thật thông qua thí luyện, ngươi có thể mang ta đi báo thù sao?"
Đông Phương Mộng không để lại dấu vết lặng lẽ hỏi một câu.
Uông Mãnh nghe được liền không chút do dự gật đầu hồi đáp: "Nếu ngươi thông qua thí luyện, ta mang ngươi đi g·iết người."
Đông Phương Mộng ngẩn người, tiếp đó ngọt ngào cười một tiếng: "Phong thái của ngươi thật là khí phách"
"Ha ha ha."
Uông Mãnh cảm nhận được tình cảm của Đông Phương Mộng, thâm tâm không khỏi vui vẻ mà cười lên.
Mà lúc này, ở phía dưới, mặt lạnh sư huynh nhìn thấy mọi tình huống phát sinh khuôn mặt tuy không biến đổi nhưng trong nội tâm đã ầm ầm dậy sóng.