Chương 9: Nhập môn khảo thí (2)
Trúc lâm vô cùng rộng lớn, hơn ba mươi hài đồng vừa tiến nhập trúc lâm liền tản ra, ngoại trừ Uông Mãnh ba người. Theo sát sau lưng bọn hắn là một vị cao gầy sư huynh, người này mặt lạnh lẽo, không nói một lời. Hàn Lập nhìn gã liền cảm thấy có chút sợ hãi, đưa mắt sang lo lắng nhìn Uông Mãnh.
Uông Mãnh cũng cảm nhận được ánh mắt của Hàn Lập, quay đầu lại, cười một cái rồi trấn an vị tiểu sư đệ này: "An tâm, hắn sẽ không làm gì chúng ta, ngược lại lúc nguy cấp sẽ xuất thủ trợ giúp một hai, ngươi cứ việc yên tâm thí luyện a."
Hàn Lập nghe thấy vậy tâm tình có chút hòa hoãn, tiếp tục chạy về phía trước. Mà Đông Phương Mộng lúc này trong mắt chỉ có sự kiên định cùng hận thù, cũng không quản sau lưng có người, ngọc thủ một mực giữ chặt Uông Mãnh tay, hạ thấp thân thể, dọc theo sườn dốc gấp gáp tiến lên.
Phiến trúc lâm này nhìn thì cũng bình thường, nhưng mà đi một thời gian dài liền cảm thấy khổ cực, Đông Phương Mộng cảm thấy bước chân càng lúc càng nặng, lớp bùn đất trên mặt cũng bị một tầng lại tiếp một tầng mồ hôi làm cho tán đi gần hết, như ẩn như hiện lộ ra một trương giống như tiên thiên xuất trần mỹ nhan.
Nhưng khổ cực cũng không khiến sự cừu hận khắc sâu tận xương tủy biến mất, ngược lại càng kích thích tâm tư báo mối huyết hải thâm thù trong lòng. Phượng nhãn lúc này so với trước càng nhiều thêm một phần lăng lệ, một đôi hàm răng như bạch ngọc một dạng tinh tế cùng mỹ lệ cũng cắn chặt, cánh tay thon dài còn lại vươn ra bám vào thân cây trúc, mượn lực di chuyển về phía trước
Bên cạnh, Hàn Lập cũng không kém bao nhiêu, quần áo trên dưới đều bị một tầng mồ hôi thấm ướt đẫm, trên gương mặt đen thui cũng mọc ra từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, kiên trì thời gian dài như vậy hắn cũng thực sự mệt đến ngất ngư, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống, không ngừng thở hổn hển.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Uông Mãnh hai người. Đông Phương Mộng thì không có gì kỳ quái, chỉ là một thân ý chí lực cứng cỏi khiến Hàn Lập cũng không khỏi toát ra một tia cảm phục, duy chỉ có Uông Mãnh, dường như từ đầu đến bây giờ vẫn chưa thở mạnh lấy một hơi, y phục cũng không dính lấy một giọt mồ hôi, sắc mặt khí định thần nhàn dường như quãng đường vừa rồi không tốn bao nhiêu công phu.
"Không biết bao giờ ta cũng có thể lợi hại giống Uông sư huynh a!"
Hàn Lập thở dài một hơi, nhìn Uông Mãnh mà hâm mộ cảm thán một câu. Tiếp đó hắn quay đầu lại nhìn một cái cao gầy sư huynh phía sau, mặc dù đường đi rất khó khăn nhưng vị sư huynh này giống Uông sư huynh một dạng, thần thái nhẹ nhõm, trên thân một tia tro bụi đều không dính đang đứng tại cách hắn không xa lẳng lặng nhìn hắn.
Hàn Lập nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị cao gầy sư huynh trong lòng lại có chút sợ, vội vàng đem ánh mắt chuyển trở về, nhìn thấy khoảng cách giữa hắn và Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng đã không ngắn liền cắn chặt răng, vội vã chạy về phía trước.
Tại đằng sau bọn hắn, mặt lạnh sư huynh sau khi thấy Hàn Lập cất bước cũng thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Uông Mãnh, không để lại dấu vết gật nhẹ đầu một cái, trong lòng âm thầm tán thưởng:
"Thất Huyền Môn lần này là nhặt được bảo a, tên tiểu tử này thân thủ bất phàm, sau này chắc chắn có một phen thành tựu, nếu như gia nhập Thất Huyền Môn, có thể sẽ thành một cái Thất Tuyệt Thượng Nhân thứ hai, trọng trấn ta Thất Huyền Môn hùng phong."
Trong suốt quãng đường này, tiểu tử này khiến gã ngạc nhiên không thiếu, chưa gia nhập môn phái đã có thân thủ bất phàm như vậy sau này chắc chắn có thể đăng lâm tuyệt đỉnh, một lần nữa đưa Thất Huyền Môn trở lại nhất lưu thế lực vị trí.
Mà Uông Mãnh bên kia thoáng để ý đến Hàn Lập, sau đó nhanh chóng thu hồi tâm tư, quay sang lo lắng nhìn lấy Đông Phương Mộng. Một nữ tử yếu đuối lại có thể bị cừu hận biến thành dạng này, hắn cảm thấy có chút đau lòng. Lại nghĩ đến Phi Hổ Trại bên kia cùng những gì nàng đã trải qua, một cỗ nộ hỏa trong lòng hắn chợt dâng lên, âm thầm thề sau này muốn đồ diệt Phi Hổ Trại, thậm chí ngay cả Dã Lang Bang.
...
Càng đi về phía trước, độ dốc sườn núi càng lợi hại, khí lực của hai người Hàn Lập cùng Đông Phương Mộng ngày càng nhỏ, bọn hắn chỉ có thể cong xuống eo, tay chân song hành, dùng sức cả tay và chân để bò lên phía trước, cũng may y phục đủ rắn chắc, bằng không thì khuỷu tay, đầu gối cũng sẽ bị mài hỏng.
Đám người cũng sắp ra khỏi phiến trúc lâm nay, nhưng mà càng đến phần cuối, đường càng lúc càng khó đi, mặt đất nham thạch dần dần nhiều lên, cây trúc thì ngược lại ngày càng ít đi, nơi mượn lực ngày càng thiếu, bọn hắn chỉ có thể từng bước một đi tới.
Vừa ra khỏi trúc lâm, trước mắt bọn hắn là một không gian rộng lớn, ngay phía trước là một khối vô cùng to lớn thạch sơn, phía trên đã có mấy cái thân thể gầy ốm, đang chậm rì rì leo lên phía trên, tại phía sau bọn họ đều có từng cái sư huynh ăn mặc giống nhau đi theo.
Uông Mãnh nhìn về phía trước, trong lòng thổn thức một hồi. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến khung cảnh vĩ ngạn như vậy, tuy trước kia hắn chơi võng du thấy qua không thiếu, nhưng dù sao võng du là võng du, thực tại là thực tại, hai cái vô cùng khác biệt.
Đông Phương Mộng thân thể lắc lư, một đôi phượng nhãn lúc này có chút ảm đạm, từng ngụm từng ngụm thở dốc, phía ngực cũng kịch liệt phập phồng, chỉ tiếc trước mắt vẫn chỉ là một mảnh bình nguyên.
Khụ... khụ...
Hàn Lập một bên cũng không tốt hơn bao nhiêu, thân thể lảo đảo, lồng ngực cũng liên tục rung động, mạnh mẽ hấp khí.
"Nghỉ ngơi một lúc a!"
Uông Mãnh đỡ lấy thân thể mảnh mai, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống. Đông Phương Mộng hiện tại đã bị mệt đến không thể hồi đáp, chỉ có thể gật đầu một cái, Hàn Lập bên kia đỡ hơn một chút, vẫn còn khí lực hồi lại một chữ 'Tốt'.
Không lâu sau, hai người hồi phục được một chút khí lực lại tiếp tục lên đường. Bọn hắn nhanh chóng hướng vách đá phía trước chạy tới.
Vách đá của khối cự thạch này là từng phiến từng phiến, tầng tầng điệp điệp tích nham phong hóa rất lợi hại, một ít chỗ đụng một cái liền sẽ bể nát, đương nhiên cũng có rất nhiều toái thạch phiến vô cùng vững chắc lại hết sức sắc bén. Chỉ thời gian một bữa cơm, Đông Phương Mộng cùng Hàn Lập hai tay đã v·ết t·hương chồng chất, vị trí khuỷu tay, đầu gối chỗ y phục cũng đã bị vạch phá, da thịt bên trong lộ ra không ít thương tích, dù cho v·ết t·hương đều rất nhỏ, nhưng mà một chút tinh tế đá vụn cặn bã thấm đến bên trong, khiến cho cảm giác đau đớn tăng thêm mấy phần.
Tình huống của Uông Mãnh thì tốt hơn không ít, bởi vì quanh năm luyện võ cho nên có nhiều vị trí trở nên chai sạn, nhất là đầu quyền, song thủ, đầu gối, khuỷu tay,... vân vân, tuy là không thể hoàn toàn ngăn được tích nham cắt phá nhưng cũng chỉ là một chút ngoài da, chỉ có vài đạo có thể chân chính cắt ra huyết nhục. Tiên thiên khí vận Võ Thánh Chuyển Thế cũng không tăng cường lực phòng ngự nên đối trường hợp này vô hiệu.
Hắn đối một vài v·ết t·hương nhỏ cũng không để ý, thứ duy nhất hắn để ý chính là Đông Phương Mộng. Thân thể nàng nhiều ra một đạo v·ết t·hương cũng khiến thâm tâm hắn nhiều thêm một tầng thống khổ, nhưng là hắn biết không thể trực tiếp xuất thủ trợ giúp nàng. Về sau hắn đi chính là Tiên Đạo, một con đường vô cùng gian nan, đẫm huyết, không chỉ cần thiên tư hơn người mà còn cần tâm trí cứng cỏi mới có thể đi đến cuối cùng. Hiện tại Đông Phương Mộng không chỉ là thí luyện mà còn là rèn luyện ý chí, đúc luyện tâm tính, nếu thành chính là một lần linh hồn phá kén tiến giai, từ nay trên con đường tu đạo tuy không thể nói một đường thông thuận nhưng cũng là có một tia cơ hội chứng đạo vĩnh sinh, còn như bại thì từ nay nàng với bốn chữ "Vĩnh Sinh Tiêu Dao" coi như vô duyên.
Mà Uông Mãnh những năm qua cùng nàng sống chung, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nội tâm cũng sớm xuất hiện vài tia tình ý, vậy nên hắn đương nhiên không muốn cùng nàng xuất hiện sinh tử chi cách nên từ đầu đến cuối hắn chưa từng xuất thủ tương trợ, cùng lắm cũng chỉ là cho nàng uống vài bát tâm linh canh gà coi như là bổ trợ.
Phía trước nhất vài tên đã càng bò càng xa, Hàn Lập lúc này nghĩ đến người nhà cùng tam thúc dặn dò, chỉ có thể hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, lại gian khổ trèo lên trên.
Trước khi xuất phát, Hàn Lập phụ thân cùng tam thúc đã nhắc nhở qua hắn, nhập môn khảo thí sẽ rất gian khổ, nếu là không thể kiên trì tới cùng liền không thể gia nhập Thất Huyền Môn. Nhưng tại thời điểm này, Hàn Lập đã sớm không quản vào có hay không vào được Thất Huyền Môn, chỉ là trong đầu một cỗ ngoan kình xuất hiện, nhất định phải đuổi kịp những người khác.
Hiện tại, bò tại thê đội thứ nhất chính là Vũ Nham, Vũ Nham so Uông Mãnh còn lớn hơn một tuổi, còn luyện qua một chút võ công, thân thể so đám hài tử khác mạnh mẽ nhiều, bò tới trước nhất cũng không làm cho người ngạc nhiên. Tuy nói là vậy nhưng nếu Uông Mãnh không chậm rãi đợi Đông Phương Mộng cùng Hàn Lập hai người thì hiện tại hắn cũng ngủ được một giấc trên đỉnh núi rồi.
Phía sau Uông Mãnh ba người còn có không ít bóng người đang di động, hiển nhiên tốc độ của bọn hắn so với đám người cũng không tính quá chậm.
Càng leo lên cao, thân thể càng ngày càng nặng, mắt thấy Thái Dương dần dần treo lên đến đỉnh đầu, mà Vũ Nham cũng đã leo tới vách đá phần cuối. Nơi đó có một vách đá thẳng đứng, cao hơn ba mươi trượng, từ đỉnh nhai treo xuống mười mấy cái dây thừng, trên dây thừng còn được kết nút, từng nút đều lớn bằng đầu quyền, Vũ Nham hiện tại đang leo lên một cái dây thừng, từng điểm từng điểm hướng đỉnh nhai di động.
Mà ở phía dưới, Đông Phương Mộng yểu điệu thân thể lúc này cũng đã đạt đến giới hạn, một cái nhấc tay cũng phí vô số khí lực, tuyệt trần ngọc diện cũng hiện ra vẻ thống khổ. Trong nội tâm lúc này chợt hiện lên một tia cảm giác muốn từ bỏ, nét mặt hơi có chút do dự.