Chương 14: Tối nay có thịt thỏ ăn
Chương 14: Tối nay có thịt thỏ ăn
Chỉ cần hắn tầm độc vào mũi tên là đủ.
Nghĩ đến đây hắn lập tức bắt tay vào công việc.
Ngày hôm qua hắn đã kiếm được lượng lớn c·hất đ·ộc của đủ các loại côn trùng.
Dùng một cái ống tre làm vật chứa, hắn đem toàn bộ những bộ phận ẩn chứa c·hất đ·ộc của đám độc trùng đó, hỗn hợp trộn lẫn vào nhau.
Dùng một hòn đá làm chày, từ từ nghiền nát, sau đó cho thêm nọc độc rắn vào.
Đem đầu mũi tên tất cả đều bôi lên c·hất đ·ộc, bây giờ mới tính xong.
Tranh thủ trời còn sớm hắn cầm lên cây cung, bắt đầu một buổi đi săn.
.....
Cách làng khoảng mười mấy km, bóng người đã không còn.
Ở đây càng giống như rừng nguyên sinh, cây cối um tùm.
Cỏ mọc xen kẽ, lá cây đều cao hơn đầu người.
Động vật ở đây cũng rất nhiều, bất kể là động vật nhỏ vẫn là những loài động vật to lớn còn chưa biết tên.
Động vật to cùng với những loài vật nguy hiểm có khả năng săn mồi, An Lạc chắc chắn sẽ không đi khiêu khích.
Dựa dẫm vào năng lực giác quan thợ săn, An Lạc nhiều lần tránh đi nguy hiểm.
Gặp được động vật săn mồi hắn càng là tránh xa xa, rất sợ b·ị đ·ánh hơi đến.
Để khai mạc cho buổi đi săn đầu tiên có thể thu hoạch to lớn, hắn quyết định tìm một con ăn cỏ nào đấy làm con mồi.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của hắn, không đến một giờ hắn đã gặp được năm đến sáu con.
Tuy nhiên hắn đều từ bỏ, không phải hắn thiện tâm gì, chủ yếu là động vật ở thế giới này to lắm.
Chỉ với cây cung, cùng với mấy mũi tên vót đầu này mà muốn g·iết c·hết chúng thì thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Xa xôi liền không nói, ngay lúc buổi trưa hắn bắt gặp một con trâu rừng lạc đàn.
Lúc đó hắn đã xác định đây là con mồi của mình.
Lúc đó trâu ta đang ăn cỏ, có lẽ là vừa trưởng thành, trải đời chưa nhiều, mức độ cảnh giác không cao.
Lúc đó An Lạc mò mẫm đến gầm 10m mà nó vẫn ung dung gặm cỏ, chẳng hề phát hiện.
An Lạc lúc ấy cũng hưng phấn c·hết rồi, tim đập thình thịch, hắn có cảm giác đây sẽ chiến công đầu tiên trong kiếp thợ săn của mình.
Mặc dù hưng phấn nhưng hắn cũng không mất đi ý chí.
Mũi tên mặc dù có độc, nhưng muốn xuyên qua lớp da của con trâu là rất khó.
Muốn bắn, chỉ có thể bắn vào điểm yếu, nhất kích tất sát, như vậy mới có thể đem lại hiệu quả.
Điểm yếu dễ dàng gây tổn thương nhất chính là con mắt, nhưng muốn bắn trúng con mắt thì hắn không có lòng tin.
Nhưng ngoài con mắt ra, những vị trí gọi là điểm yếu khác hắn lại không xác định mũi tên có thể xuyên qua hay không.
Dù sao dùng cây cung tự chế hắn cũng không nắm chắc.
Mặc dù không có lòng tin 100 phần trăm bắn trúng con mắt, nhưng hắn có thể lựa chọn góc độ để có thể phát huy lợi thế lớn nhất.
Vị trí đó là góc nghiêng gần đối diện với con trâu kia.
Làm như vậy, lúc hắn bắn cung dù cho hắn có bắn không trúng con mắt thì vẫn có thể trúng vị trí yếu hại khác, chính là phần cổ của nó.
Nhưng làm như vậy cũng có khuyết điểm là, xác suất rất cao bị phát hiện, sau đó con mồi chạy mất.
Rất may, chuyện đó cũng không xảy ra.
Ngay cả khi hắn tiếp cận trong vòng 10m, trâu ta vẫn còn mải mê gặm cỏ.
Lắp tên, kéo cung sau đó ngắm chuẩn.
Phanh
Mũi tên bắn ra ở cự ly gần khiến trâu rừng không kịp phản ứng.
Phập, một tiếng ngột ngạt.
Mũi tên cắm vào đất, khoảng cách bắn trúng con trâu còn cách 20cm nhiều.
Trâu rừng bị giật mình, nó nhảy lên một cái sau đó quay đầu liền chạy.
An Lạc cảm giác không thể tiếp nhận được, thế là hắn lần nữa bắn cung.
Lần này mũi tên thực sự bắn trúng trên người trâu rừng, nhưng mũi tên không cách nào xuyên qua lớp da vừa dày vừa cứng, nó chỉ có thể tạo ra một vết xước nhỏ sau đó văng đi đâu không biết.
An Lạc chỉ có thể bất lực nhìn nó chạy mất.
có chút thất lạc, hắn ngồi xuống cạnh gốc cây sau đó lấy ra một củ khoai lang bắt đầu ăn.
Củ khoai này là chị gái nhà bên hôm trước lén lút đút cho hắn.
Vừa ăn hắn vừa suy nghĩ.
Từ thất bại rút ra kinh nghiệm, sau đó bù đắp thiếu hụt của bản thân, như vậy mới là một thợ săn ưu tú.
Đầu tiên, nguyên nhân chủ yếu nhất dẫn đến thất bại là mũi tên bắn lệch, mà lại lệch đến không hợp thói thường.
Tiếp theo, nguyên nhân dẫn đến mũi tên bắn lệch lại có ba cái.
Thứ nhất, cây cung là bản thân tự làm, từ vật liệu đến kỹ thuật đều có rất lớn thiếu hụt.
Thứ hai, mũi tên chỉ là dùng tre đơn giản vót thành, không có buộc lông gà lông qué gì phía sau lên dễ dàng đi lệch hướng.
Thứ ba cũng là quan trọng nhất, đó là bản thân hắn không có kỹ thuật gì.
Tổng kết xong.
Cung chưa có điều kiện thay đổi, nhưng mũi tên và kỹ thuật bắn hắn có thể cải thiện.
Đem khoai lang vội vàng ăn hết, sau đó hắn đứng dậy, bắt đầu tìm một ít lông chim hoặc vật liệu thay thế.
Tìm một hồi cuối cùng cũng tình được một loại lá cây giống như lông chim.
Loại cây này mọc không cao, nếu như không phải hắn tận lựu đi tìm cũng sẽ không phát hiện ra.
Cả thân cây giống như một cái cây khô héo, nhìn không chút nào thu hút.
Hắn ngắt lấy một ít sau đó buộc vào cán sau của mũi tên.
Thời gian sau đó hắn lần lượt bắn thử, lại từ đó tiến hành điều chỉnh nhiều lần.
Cả quá trình dài dằng dặc, nhưng hắn vẫn làm không biết mệt.
Cuối cùng, nỗ lực của hắn cũng được hồi báo.
Hắn bây giờ có thể bắn trúng bất cứ thứ gì có đường kính 50cm ở khoảng cách 20m.
Đem cung kéo căng, ngắm chuẩn sau đó buông tay.
Phanh, một tiếng mũi tên rời cung mà đi, sau đó tinh chuẩn cắm vào trên một thân cây.
Nhẹ nhàng gật đầu, An Lạc rất hài lòng, bây giờ hắn có thể bắt đầu đi săn một cách đúng nghĩa.
Ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua vô số thân cây cùng kẽ lá hắn phát hiện tia sáng bắt đầu yếu bớt.
Trời đã gần tối rồi, khoảng cách mặt trời xuống núi không xa.
Đeo cung sau lưng, hắn cần tìm một nơi nào đó dừng chân trước lúc trời tối.
Vào ban đêm những cánh rừng này cùng đầm rồng hang hổ cũng không khác biệt gì nhiều.
Hắn cũng không lo lắng, trong trí nhớ hắn có rất nhiều kinh nghiệm như vậy.
Tốt nhất là tìm một cái hang, không có thì hốc cây cũng được.
Đi một hồi, hang hắn không tìm được nhưng dựa vào "giác quan thợ săn " hắn cảm ứng được con mồi.
Theo giác quan phản hồi, hắn nhẹ nhàng vén ra lớp cỏ trước mắt.
Chậm chạp tiến lên, lại đi một đoạn khoảng cách.
Càng gần giác quan càng phát ra mãnh liệt.
Mở to mắt đi quan sát, cuối cùng hắn phát hiện cách hắn khoảng chừng mười năm mét có một con thỏ con đang gặm cỏ.
Gọi là thỏ con nhưng từ bề ngoài có thể ước lượng con thỏ này nặng hơn 20kg có ít.
Thỏ rừng vẫn chưa phát hiện hắn, lần này hắn có lòng tin có thể một mũi tên hạ gục con mồi.
Lắp tên, kéo cung sau đó nhắm chuẩn, cả quá trình kéo dài đến gần 10 giây.
Điều chỉnh hô hấp bản thân sau đó nhẹ nhàng buông tay.
Phanh
Lần này mũi tên không chút nào bay lệch, nó dùng tốc độ cực kỳ nhanh cắm xuyên vào cơ thể thỏ rừng.
Thỏ rừng không kịp phản ứng liền b·ị b·ắn trúng.
Mặc dù bị trúng tên nhưng không phải vị trí hiểm, càng không phải tứ chi.
Thế là nó bỏ mạng chạy trốn, nhảy hai cái liền biến khỏi tầm mắt.
Như thường, rất có thể để nó chạy mất sau đó c·hết ở đâu đó không ai biết.
Nhưng lúc này tác dụng của c·hất đ·ộc phát huy bản thân tác dụng.
Chỉ thấy thỏ rừng chạy xa tầm 10m liền ngã xuống.
An Lạc đi đến gần, liếm liếm môi mấy cái tự nhủ.
"Tối nay có thịt thỏ ăn".