Chương 15: Ham ăn
An Lạc dùng hai tay đem con thỏ nhấc lên, trọng lượng của con thỏ khiến cho hắn có chút kinh ngạc.
"Thật nặng ".
Hắn dùng sức rút mũi tên ra khỏi cơ thể con thỏ tránh cho c·hất đ·ộc xâm nhập càng sâu, vậy thì không thể dùng ăn.
Lấy một đoạn cành cây nhét vào vị trí mũi tên vừa rút, làm như vậy để máu không tiếp tục chảy ra ngoài.
Mùi máu tươi có thể dẫn dụ động vật săn mồi tìm đến, hắn cũng không muốn làm đồ ăn đêm cho một con dã thú nào đó.
An Lạc nhắm mắt cảm nhận tình huống xung quanh một chút.
Một lúc sau hắn mở mắt ra, cũng lắc đầu thì thào.
"không cảm thấy gì a, kinh nghiệm còn quá ít".
Bình thường thợ săn tìm kiếm con mồi hay là thăm dò địa hình đều rất dễ dàng, nhưng hắn lại làm không được, giống như hắn nói. Kinh nghiệm không đủ, cũng có thể là cấp độ còn thấp.
Không!
Hắn còn chưa vào cấp, vậy việc không cảm ứng được gì cũng là bình thường.
Không cách nào xác định địa hình An Lạc chỉ có thể tùy tiện chọn một phương hướng tiến tới.
Lại Đi một đoạn đường hắn nghe được tiếng nước chảy, cũng cảm thấy một chút hơi nước trong không khí.
An Lạc đề cao cảnh giác, vào giờ khắc này những loài động vật ăn thịt về đêm vừa từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, cũng sẽ chuẩn bị cho một cuộc đi săn mới.
Tìm đến nguồn nước để bổ sung nước cho cơ thể là rất bình thường.
Hắn từ từ đi đến phía có tiếng nước chảy, cả quá trình tràn ngập cảnh giác cùng đề phòng.
Rất may mắn là ở đây cũng không có động vật hay quái thú gì nguy hiểm, động vật bình thường cũng không có.
Đây là một khe suối nhỏ, rộng khoảng mười mét, còn độ sâu thì không biết được rồi.
Nhìn vào giữa dòng nước, tại vị trí sâu nhất An Lạc lại cảm thấy có chút gì đó uy h·iếp, nhưng hắn cũng không bỏ đi.
Có thể là hắn không có ý định xuống tắm cũng không có ý định làm gì kích thích phía dưới, còn không biết là có thực sự có nguy hiểm hay không cũng có thể do hắn ảo tưởng ra, tự mình dọa mình.
Dù sao hắn đang một mình giữa bốn phía núi rừng, bản năng sẽ nghĩ đến cái gì đó không lành tự hù dọa bản thân là rất bình thường.
Trời cũng đã tối xuống, nhưng không tìm được hang động hay gốc cây hắn chỉ có thể ở lại chỗ này.
Mặc dù qua đêm gần suối là không quá sáng suốt nhưng xung quanh tất cả đều là bãi đá nhỏ, tầm nhìn rất thoáng có thể phát hiện nguy hiểm sớm hơn so với việc qua đêm trong rừng.
Vậy là hắn quyết định qua đêm ở đây.
Đem con thỏ vứt xuống một chỗ, cũng tùy tiện nhặt lấy một chút củi khô làm chất đốt.
Về đêm có thể sẽ lạnh nên cần nhặt nhiều một chút nhưng cũng không quan trọng, ở đây nhiều nhất chính là củi khô, tùy tiện nhặt đều là một đống to.
Tiếp theo là nhóm lửa, bởi vì quen thuộc dùng bật lửa của đời trước nên hắn dùng lâu hơn bình thường một chút mới làm cho củi b·ốc c·háy.
Cũng may có ký ức kiếp này bằng không hắn còn không biết phải loay hoay đến bao giờ.
Để lửa cháy, lúc này hắn mới có thời gian chế biến thịt thỏ.
Con thỏ sớm đ·ã c·hết mất, cơ thể cũng đã mất đi nhiệt độ.
An Lạc dùng dao đem lớp da bóc tách khỏi thịt cùng cơ bắp.
Vì không quen hắn cũng mất khá nhiều thời gian, chủ yếu là không muốn làm hỏng miếng da.
Da có thể ăn cũng có thể làm những thứ khác, ứng dụng được rất nhiều, hắn cũng không muốn uổng phí mất.
Đem da cùng thịt thỏ bóc ra về sau hắn dùng nước tẩy sạch, da thì được hắn phơi ở gần đống lửa.
Lúc này hắn tiếp tục làm sạch thịt thỏ, bởi vì gần suối công việc cũng khá đơn giản.
Dùng dao mổ phanh ra sau đó bỏ đi nội tạng cùng với cắt bỏ đi vị trí bị tên bắn, rồi để nước suối trôi đi máu cùng với cát bẩn là được.
Trong khi làm những việc này An Lạc vô tình không để ý đến một việc.
Không, hẳn phải là hai mới đúng.
Thứ nhất, đó là lúc nhìn thấy nội tạng của con thỏ hắn liên tục nhuốt nước miếng.
Cũng có thể hắn phát hiện, nhưng cho rằng bản thân là đối với món thịt thỏ sắp tới mà có phản ứng như vậy. Thế thì không biết rồi.
Thứ hai, đó là mùi máu tanh sẽ dẫn đến động vật ăn thịt.
Ở sâu phía dưới dòng suối, khoảng cách không phải quá xa có thứ gì đó đang hướng theo mùi máu tanh, chậm chạp tiến đến.
....
An Lạc làm xong hết thảy liền đem con thỏ đâm xuyên sau đó gác lên lửa bắt đầu nướng.
Nội tâm hắn cảm thấy rất thích thú cũng rất mới lạ, có chút ít hưng phấn.
Ân!.. Đàn ông mà, nhiều khi vui vẻ cũng chỉ đơn giản như vậy.
Thời gian chậm chạp qua đi, mùi thơm cũng theo đó đậm dần.
Nội tâm An Lạc cũng không theo thời gian mà nguội bớt thay vì đó lại càng thêm hưng phấn một chút.
Mùi thơm quá mê người, hắn đều không tự chủ được muốn ăn một miếng.
"Ây, thử một miếng xem đã chín hay chưa". Hắn tự nói cho bản thân như vậy.
Hắn cũng làm như vậy, dùng con dao cắt một miếng lớn.
Hỗn hợp nước cùng mỡ chảy ra rơi xuống đống lửa phát ra tiếng xèo xèo.
Mặt An Lạc có chút khó chịu.
"Tại sao còn đỏ? Sao còn chưa chín?"
Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể cắt một miếng mỏng bên ngoài.
Bỏ vào miệng.
Nháy mắt khuôn mặt đỏ lên, muốn nhả ra nhưng lại tiếc nuối mà cưỡng ép nhuốt xuống.
Bỏng
"Bỏng quá".
An Lạc kêu lên, nước mắt cũng không tự chủ tuôn ra ngoài.
Lè lưỡi, dùng tay thổi thổi.
Cảm giác xấu hổ không chịu được, may mắn không có ai biết.
Lần này hắn thành thật nướng lấy, không lại ăn vụm.
Chỉ là hắn còn không biết, ở phía sau hắn, ở bóng tối bên trong tồn tại rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Chỉ có đôi mắt, thi thoảng mới xuất hiện một chút ánh sáng từ hai hàm răng phát ra.
Sắc bén mà long lanh, giống như quảng cáo kem đánh răng.
Chỉ là những ánh mắt này tràn đầy tham lam, lại không ẩn chứa chút cảm tình nào, giống như thợ săn cùng con mồi.
....
An Lạc vô ý thức gãi gãi lưng, hiện tại hắn cũng không có cảnh giác đi để ý nguy hiểm nữa rồi.
Mọi sự tập trung của hắn đểu bị con thỏ trước mắt cuốn lấy.
Thời gian lại qua đi một đoạn khoảng cách.
Lúc này thời gian đối với An Lạc trở nên dài dằng dặc, cuối cùng hắn cũng không chịu được.
Những cặp mắt phía sau hắn càng không chịu được.
An Lạc dùng dao cắt lấy một miếng, sau đó thổi thổi mấy cái rồi bỏ vào miệng.
Vội vàng nhai mấy cái sau đó nhuốt xuống, nước mắt lần nữa chảy ra.
Không phải vì ngon quá, mà là lần nữa bị bỏng.
Nhưng lần này mặt hắn tràn đầy say mê.
Nhắm mắt, đem dư vị đầu lưỡi lần nữa tuốt lại.
Ngọt ngào, trong mềm mại ngoài giòn tan, giống như ăn lợn quay nhưng vị thịt cao cấp gấp cả chục lần.
Hắn muốn ăn thêm, dạ dày của hắn cũng nhất trí kêu 1 tiếng, lại tiếp 1 tiếng.
Mở mắt ra, tình huống trước mắt làm hắn giật nảy mình.
Không biết từ khi nào xung quanh hắn bị vây kín.
Một đám người đen đến giống như thổ dân Châu Phi nguyên gốc đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt tràn đầy tham lam giống như muốn đem hắn ăn hết.
Giờ khắc này An Lạc nhớ đến kiếp trước đọc tiểu thuyết mạng hay có tình huống như vậy.
Mỗi khi tác giả muốn end truyện vì lý do gì đó thường sẽ để nhân vật của mình đi cầu lại hà uống súp.
"Số phận hắn bây giờ sẽ không giống như vậy đi? ".An Lạc âm thầm nghĩ đến.