Chương 13: Bệnh nói nhiều
Chương 13: Bệnh nói nhiều
Sau khi bóc đi lớp da, An Lạc dùng dao kéo một đường dọc theo bụng rắn, sau đó đem nội tạng toàn bộ vứt bỏ.
Những thứ này An Lạc còn thật không nghĩ ra có thể dùng làm gì.
Làm xong đây An Lạc đem thân rắn để qua một bên sau đó bắt lấy một con khác.
Cả quá trình lần nữa lặp lại, cứ như vậy một lúc sau rắn toàn bộ bị hắn thịt xong.
Sau đó là chặt nhỏ ra thành từng khúc, mỗi lần chặt hắn đều sẽ nghĩ đến việc ăn những miếng thịt rắn này.
Làm vậy chủ yếu là để kiểm tra xem có lẫn lộn vào một ít độc tố hay không.
Hắn cũng thực sự tìm được mấy miếng khiến giác quan của hắn làm ra cảnh báo.
Chặt xong thịt rắn chị gái nhà bên mang ra một cái nồi đất, An Lạc đem thịt rắn bỏ vào trong đó cũng lần nữa để chị gái mang đi.
Hắn không biết nấu nướng lên cũng sẽ không đi mất mặt.
Đi đến bên hông nhà hắn cầm một cái rổ tre đến miệng giếng.
Cầm lấy măng rừng hắn bắt đầu loại bỏ đi lớp vỏ bên ngoài.
Lúc này chị gái lại một lần nữa từ trong bếp chạy ra ngồi xổm bên cạnh An Lạc.
"Lấy măng làm gì nha? Mùa này măng rất đắng, không có người nào thèm ăn á". Chị gái tò mò hỏi.
An Lạc cũng không cảm thấy phiền, trả lời.
"Dùng ngâm măng chua nha, mùa hè nấu canh cá hoặc canh xương ăn rất ngon".
"Thật không? " chị gái hồ nghi hỏi.
"Đương nhiên rồi, cô còn không tin được tôi sao?" An Lạc tự tin trả lời.
Kiếp trước hắn chưa hề ngâm măng qua, nhưng hắn xem top top nhiều a.
Tất cả quy trình hắn đều nhớ rõ, hẳn là sẽ có thể thành công chứ? Thực ra hắn cũng không chắc chắn lắm.
Chị gái nhà bên nghe xong cảm thấy vui mừng sau đó vỗ vỗ vai hắn nói.
"Rất tốt, rất ưu tú, sau này lấy nhau chúng ta hẳn là sẽ không c·hết đói được"
An Lạc..... 0.0
Mặt hắn đỏ lên, không nghĩ đến chị gái này nhiệt tình như vậy, cứ thế nữa hắn sợ không giữ được trong sạch á.
Thế là tốc độ tay của hắn không tự chủ nhanh hơn mấy phần, nhìn vào đây không có 20 năm độc thân kinh nghiệm là không thể nào.
vội vàng đem măng chế biến xong, phía sau hắn để chị gái đem ra một cái nồi khác để hắn bỏ vào.
Căn dặn nàng để nàng luộc qua một lần, sau đó ngâm trong nước có pha muối loãng, để mấy ngày là có thể ăn được.
Chị gái nhà bên vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt viết đầy nghiêm túc.
Nói xong những gì cần thiết chú ý, An Lạc bây giờ mới quay lại trong sân.
Giờ này mẹ của chị gái nhà bên vẫn đang cho tằm ăn.
Nghề nghiệp của bà là "nuôi tằm" chủ yếu là cung cấp tơ tằm cho những người giàu có làm thành quần áo.
Nhìn thấy An Lạc đến gần bà bắt đầu nói không ngừng.
An Lạc cũng chỉ nghe được mấy câu trước, hắn cũng theo đó tiếp chuyện, chỉ là rất nhanh hắn liền không theo kịp tiết tấu.
Về sau càng là chỉ có một mình bà đang nói, còn An Lạc chỉ có thể một bên gật đầu phụ họa.
Nói nói, giống như khởi kình bà trực tiếp kéo tay An Lạc ngồi xuống một bên nói chuyện.
An Lạc >0<
Nhìn nước bọt bay tứ tung, vẻ mặt An Lạc trở nên đờ đẫn.
Hắn đang tự hỏi, ba ba của chị gái là làm sao chịu được?
"Sẽ không phải là không chịu được mới mượn cớ ra đồng đi". Bỗng nhiên An Lạc toát ra một cái suy đoán.
Quay đầu nhìn về phía cửa bếp, hắn thấy được chị gái nhà bên đang ôm bụng cười.
An Lạc mặt đen kịt, "khá nắm, đang cười hắn đâu, thù này hắn nhớ kỹ".
Cứ như vậy thời gian kéo dài đến nửa tiếng sau mẹ chị gái rốt cuộc dừng lại, cũng không phải nói hết chuyện, bà còn nói chưa tận hứng đây.
Bà dừng lại nguyên nhân chỉ có một, đó là có mới đối tượng.
Người này không xa lạ gì, chính là ba ba của chị gái.
Lúc ông về đến nhà thấy An Lạc về sau, mặt mũi tươi cười.
Cha của chị gái cùng với mẹ nàng tuổi tác không khác nhau mấy, nhìn đều rất trẻ.
Có lẽ là vừa từ ngoài đồng về, tay chân đều bám đầy bùn đất nhưng như vậy cũng không thể che được thân hình của mình.
Bởi vì chỉ mặc dù một cái khố lên cơ thể ông hoàn toàn hiện ra.
Cuồn cuộn cơ ngực, săn chắc cơ bụng, các bó cơ trên cơ thể giống như tỉ mỉ đục khoét mà ra.
Nhìn một cái đều đã cảm nhận hoocmon giống đực như đang sôi trào.
Khiến cho hai mắt An Lạc sáng lên, lập tức lên tiếng chào.
Ông gật đầu một cái giống như đáp lại, sau đó nhấc lên trên tay một con cá to chừng sáu, bảy cân.
Nhìn về phía An Lạc ông nói "ra đồng may mắn bắt được con cá, hôm nay bay có lộc ăn".
An Lạc đến gần nhận lấy con cá về sau nói "hôm nay con bắt được ít rắn, vừa làm thịt xong". Hơi dừng lại sau hắn lại nói " có rất nhiều, bảo đảm ăn no".
Không đợi ba chị gái nói gì hắn lập tức nói tiếp.
"Cá này không bằng nhốt lại ngày mai lại ăn". Nói hắn còn dùng tay chỉ về phía con cá.
Ba của chị gái nghe xong mấy giây sau cũng gật đầu đáp ứng, đặt cái cuốc vào góc sân sau giống như nhớ ra cái gì ông nói.
"Đợi một chút, thịt rắn có độc, bay còn chưa vào cấp lên không thể ăn được, bằng không c·hết người đấy".
An Lạc còn chưa kịp giải thích, mẹ của chị gái đã trước một bước nói ra.
"Ông biết cái gì, nó kích hoạt nghề nghiệp thợ săn sau có thể phát hiện trên người rắn chỗ nào có độc, nếu không ai mà dám ăn".
Tiếp sau đó là mẹ của chị gái một người nói, ba của chị gái thì đến bên giếng nước rửa đi trên người bùn đất, thi thoảng cũng cùng mẹ của chị gái đáp lời mấy câu.
...
Một lúc sau chị gái nhà bên nấu cơm xong, An Lạc cùng nhà nàng cùng nhau ăn cơm chiều.
Ở sâu trong lòng hắn có cảm giác rất kỳ quái, thật ấm áp cũng thật mới lạ.
Trong lúc ăn hắn cũng được ba ba của chị gái nhà bên nhắc nhở, ba ngày sau đến làng chạ nghe thầy giáo hướng dẫn phương pháp tu luyện.
Hắn cũng gật đầu đáp ứng.
Ăn cơm xong An Lạc lại cùng gia đình chị gái hàn huyên một trận, cũng đuổi trước lúc trời tối về nhà.
Vừa về đến nhà, nhìn đến trong nhà tối om, mọi thứ vắng vẻ, An Lạc cũng không cảm thấy không thích ứng.
Kiếp trước mười mấy năm đều là như vậy hắn cũng sớm đã thành quen thuộc.
Chẳng thèm suy nghĩ, An Lạc tắm một trận sau đó lên giường đi ngủ.
Chỉ là hắn không biết, hắn ngủ không bao lâu, màu da trên cơ thể hắn toàn bộ phát tím, hai bờ môi càng là đen như mực.
Đây là dấu hiệu của chúng phải c·hất đ·ộc.
Độc trong thịt rắn hắn đã dùng năng lực đi kiểm tra, độc tố có thể gây c·hết người đã bị loại bỏ.
Nhưng một lượng nhỏ trong đó vẫn còn, mặc dù không gây c·hết người nhưng vẫn có thể gây t·ê l·iệt toàn thân.
Tuy nhiên giờ khắc này An Lạc sớm đã ngủ lên hắn cũng không biết được những này.
.....
Không biết gà nhà ai gáy, tiếng gáy vang dội khiến cho An Lạc từ trong cơn mơ tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại hắn chỉ thấy mặt mình có chút dính dính.
Đem tay lau một cái, phát hiện là nước bọt An Lạc cũng không để ý.
Đứng dậy, vặn người mấy cái hắn bắt đầu kế hoạch thời gian ngày hôm nay.
Hôm trước hắn đã làm một cây cung cùng với một ít tên.
Có lẽ hắn có thể nếm thử săn g·iết những động vật nhỏ.
Mặc dù cung tên tự chế có lực sát thương không khả quan lắm, nhưng mà cũng không sao.
Hắn có thể dùng độc tố gây t·ê l·iệt con mồi nha.
Chỉ cần hắn tẩm độc vào đầu mũi tên là đủ.