Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 9: Chạm trán Tu Tiên Giả




Chương 9: Chạm trán Tu Tiên Giả

Tại khu rừng nào đó, lúc này đang có thân ảnh của một vị thiếu niên tầm 16-17 tuổi, chỉ thấy trên người hắn mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm, trên hông có quấn đai lưng được khảm một con hổ ở đằng trước.

Bên cạnh đai lưng có treo một thanh bộ kiếm, vị thiếu niên này chính là Lạc Vũ, trải qua sáu năm mài dũa ở Thất Huyền Môn cùng với lịch luyện giang hồ.

Thì hắn cũng đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, tâm tính ổn trọng, luôn có tâm đề phòng người khác.

Hiện giờ, hắn là một vị đệ tử nội môn của Thất Tuyệt Đường, hôm nay Lạc Vũ tâm tình rất tốt hắn đang ở trong khu rừng này tập luyện “La Yên Bộ”

Đây là môn thân pháp vô cùng quỷ mị, cộng với “Ảo Ảnh Kiếm” của Lạc Vũ thì có thể nói về phần tốc độ thì trong cả Kính Châu này.

Hắn xưng đệ nhị thì không ai dám nói mình đệ nhất.

“Thời gian trôi thật nhanh a, mới đó mà đã 6 năm.”

Ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, Lạc Vũ bỗng hồi tưởng lại sáu năm qua của bản thân.

“Cũng nhanh thôi, Hàn Lập sẽ cùng Mặc lão đối chiến. Đến lúc đó, chính là thời cơ để ôm bắp đùi của Hàn Lão Ma a!”

Lạc Vũ vẫn đang mơ tưởng ôm bắp đùi của Hàn Lập, dù sao thì chuyện ăn đan dược như là ăn cơm uống nước thì chỉ Hàn Lập mới có.

Vì thế, bỏ lỡ chuyện này thì hắn sẽ tự trách bản thân không thôi a.

Đang trong lúc hắn nghĩ miên man, chợt trên đầu Lạc Vũ, hiện lên hai đạo thanh quang một xanh một tử.

Quấn chặt lấy nhau, không chỉ thế còn phát ra những thanh âm vang cả bầu trời.

Điều này làm cho Lạc Vũ giật mình, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Thì trong đạo thanh quang màu xanh phát ra một đạo âm thanh:

“Hừ, tên tiện nhân nhà ngươi vậy mà dám…t·ruy s·át... khục!”

“Ha ha, sư huynh chỉ cần huynh nhường ra hai viên Trúc Cơ Đan ta đảm bảo sẽ quay đầu rời đi!”

Đạo thanh quang màu tử, giở giọng ngả ngớn.

“Khục… đừng có mơ!”

Hai viên Trúc Cơ Đan này, là cả gia tài của hắn phải mất gần mười năm mới chuẩn bị ra, vậy mà tên khốn này lại muốn Trúc Cơ Đan của hắn.

Chả khác nào chặn con đường tu tiên của hắn chứ, điều này không khác gì thù g·iết cha g·iết mẹ cả.

“Vậy thì đi c·hết đi!”

Thanh quang màu tử, nổi giận tay bấm pháp quyết chỉ thấy xung quanh hắn tử khí bốc lên sau đó bắn về phía của thanh quang màu xanh.

“Ngươi là người của ma đạo!”



Thanh quang màu xanh giật mình, hoảng hốt nói.

Ầm~

Chỉ thấy, trên bầu trời sáng lên sau đó hai đạo thanh quang kia cũng biến mất. Ở dưới, Lạc Vũ thấy vậy liền cắp dò lên mà chạy.

Hắn không ngờ ở nơi rừng hoang hẻo lánh này, vậy mà lại gặp được chuyện đoạt bảo g·iết người.

Lạc Vũ, chỉ sợ hai tên kia mà nhìn thấy hắn thì mệnh hắn khó giữ a.

Thông qua cuộc nói chuyện, đạo thanh quang màu xanh kia chắc là tu sĩ chính đạo, còn đạo thanh quang màu tử là người ma đạo cài vào chính đạo.

Vù~

Lạc Vũ nhanh chóng vận khởi, La Yên Bộ cấp tốc rời đi nơi thị phi này.

Nhưng mà hắn không biết là, một đạo thanh quang hướng về phía hắn mà chạy tới.

Chỉ trong nửa canh giờ, Lạc Vũ đã cách xa nơi đó khoảng mấy trăm dặm mắt thấy đã cách xa nơi đó.

Rồi hắn mới dừng lại, thân dựa vào một gốc cây thở gấp lồng ngực trập trùng lên xuống. Sau khi, khôi phục được một ít pháp lực Lạc Vũ mới để ý xung quanh, vậy mà hắn đã chạy tới nơi có thác nước đổ xuống.

Ở dưới làm một hồ nước lớn, không chỉ vậy hắn còn nhìn thấy sau thác nước có một động thiên khác.

Không chần chừ mà bước vào, rồi tìm tới một tảng đá khô ngồi xuống vận công khôi phục pháp lực đã tiêu hao.

Nhưng chuyện phiền toái cũng không hề dừng lại, mà nó lại càng bám theo Lạc Vũ. Chỉ thấy, ở bên ngoài sơn động.

Đạo thân ảnh trong quang đoàn màu xanh lúc nãy, đang rơi xuống ngoài sơn động của Lạc Vũ.

Nó phát ra một đạo thanh âm “Ầm” rồi bụi mù bay lên, trong khói bụi vài tiếng ho khan kịch liệt vang lên.

Một hồi sau liền dừng lại, cũng là lúc khói bụi cũng dần tan đi, để lộ ra một thân ảnh trên người tràn đầy là v·ết t·hương. Khí tức của người này cũng thập phần đê mê.

Lạc Vũ lúc này đã thu công lại, trong lòng hắn thầm kêu không ổn.

Không ngờ là tên tu sĩ kia lại theo bám hắn không thôi, có đầy chỗ cho hắn ngã c·hết thế mà lại chọn đúng chỗ của Lạc Vũ.

Chả lẽ đây gọi là thiên ý sao, Lạc Vũ biết không thể để hắn cứ ở đấy được nếu mà tên ma tu kia phát hiện ra tên tu sĩ này.

Chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra Lạc Vũ đang ở đây, vì thế có hai lựa chọn cho Lạc Vũ một ra ra nhặt thi nhưng chỉ sợ tên kia giả c·hết.

Nếu Lạc Vũ mà mạo hiểm ra hôi của, thì chỉ sợ tên đó dùng chiêu ngọc vỡ đá tan mệnh hắn cũng ô hô.

Đến lúc đó thì biết trách ai, còn lựa chọn hai là chạy trốn khỏi chỗ này.



Những khi ra tới bên ngoài chứng kiến trên người tên tu sĩ này, chỉ thấy trên người hắn có đeo một túi trữ vật ở ngang hông, bên cạnh đó là một thanh trường kiếm màu xanh.

Lạc Vũ nghĩ đó chắc là một thanh pháp khí, khi nhìn thấy những thứ này, trong mắt Lạc Vũ hiện lên vài phần tham lam.

Dù sao, thì hắn cũng chả phải người tốt gì trong sáu năm qua hắn chỉ làm việc có lợi cho bản thân mà thôi.

Vì thế mà khi thấy tên tu sĩ này trên người có nhiều bảo vật thì Lạc Vũ trở lên tham lam.

Hơn hết, tên tu sĩ này nhìn bề ngoài đang không ngừng hấp hối, có thể rất nhanh c·hết đi, nhưng Lạc Vũ tin rằng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Thế nên Lạc Vũ vẫn phải hết sức cẩn trọng, nghĩ xong hắn liền đi tới tên tu sĩ kia.

Thì trong miệng tên kia, phát ra âm thanh lí nhí: “Đạo hữu…cứu…ta!”

Rồi im bặt đi, nghe thấy vậy Lạc Vũ lo lắng lên dù gì thì hắn cũng lần đầu g·iết người đoạt bảo xem ra có chút lo lắng.

Sau đó, hắn liền lôi kéo tên này vào trong sơn động sau thác nước rồi che giấu hắn đi, rồi chạy ra té nước lên che giấu đi vết tích do tên tu sĩ kia gây ra.

Tại lúc Lạc Vũ làm xong mọi chuyện không lâu, thì trên trời bỗng xuất hiện một đạo thanh quang màu tím bay qua rồi dừng lại trên trời một chốc lát.

Phảng phất, hắn không tìm được gì ngoài hơi nước và một chút khí tức của tên kia dừng lại ở đây rồi biến mất.

Làm cho tên ma đạo tu sĩ có vài phần bực tức, nhẹ vùng tay phát tiết tâm tình của bản thân rồi rời đi.

Lạc Vũ ở trong sơn động mắt thấy, tên ma tu kia chỉ nhẹ tay có thể làm cho mấy chục thân cây ngã đổ hết.

Thì chỉ biết lau nhẹ mồ hôi trên trán, Lạc Vũ đoán tên kia phải là Luyện khí trung kỳ hoặc là hậu kỳ gì đó.

Mới có thể nhẹ nhàng phất tay mà gây ra uy lực như thế, Lạc Vũ cũng có thể làm được như tên đó nhưng là toàn lực.

Vậy mà tên kia chỉ nhẹ tay phát tiết tâm tình, đã bằng một đoàn toàn lực của Lạc Vũ, hắn cũng chỉ thờ dài.

Sau đó lẳng lặng nhìn tên tu sĩ áo bào vàng này, nhìn một hồi Lạc Vũ thấy y phục của hắn giống với y phục của Hoàng Phong Cốc đệ tử.

Mà hắn biết ở kiếp trước, vì thế Lạc Vũ đoán tên này cũng là đệ tử của Hoàng Phong Cốc.

“Nhìn y phục này, nếu mà đổi là ta chắc là càng thích hợp tên này!”

Lạc Vũ nghĩ thầm trong bụng, nhưng chỉ vậy thôi dù sao thì trường bào của tên này đã bị thủng lỗ chỗ do cuộc đấu pháp ban nãy.

Không bao lâu, tu sĩ hoàng bào liền từ từ mở mắt ra.

Thấy vậy Lạc Vũ nâng cao tinh thần, khẩn trương nhìn về tên tu sĩ này.

Mà tên này cũng bình tĩnh nhìn Lạc Vũ, thật ra khi hắn rơi vào hôn mê thì đã phóng ra thần thức luôn dõi theo nhất cử nhất động của Lạc Vũ.

Nếu Lạc Vũ có ý đồ xấu gì thì hắn nhất định sẽ đồng quy vũ tận với Lạc Vũ.

Đang cùng Lạc Vũ tiếp xúc, hắn nhận ra Lạc Vũ mới Luyện khí tầng 3, nhưng pháp lực lại thập nhập nồng đậm, có thể nói tuy thời đột phá lên tầng 4.



“Kẻ này là Luyện khí tầng 3 đỉnh phong, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới mười năm, mười sáu!”

Hắn thầm nghĩ, rồi chợt một ý nghĩ trong đầu thoáng hiện.

“Đa tạ, đạo hữu ra tay tương trợ.”

“Không có việc gì, chỉ là tiện tay mà thôi!”

Lạc Vũ khoác tay nói, nhưng tâm hắn thì khác, không có lợi ích ngu gì cứu ngươi.

“Không biết đạo hữu xưng hô như nào? Vì lý do gì mà lại bị đuổi g·iết tới nơi hẻo lánh này?”

Tu sĩ hoàng bào, khi nghe Lạc Vũ hỏi vậy khuôn mặt liền đỏ lên vì tức giận nhưng lại vì trọng thương mà ho ra một ngụm máu rồi mới trả lời.

“Ta họ Nhậm, Nhậm Ngã Hành, là tu sĩ của Hoàng Phong Cốc, kẻ t·ruy s·át chính là sư đệ đồng môn không ngờ hắn lại là gian tế của ma đạo!”

“Nếu không phải ta tin tưởng hắn quá đáng, mà để hắn thừa dịp hạ độc đánh lén. Thì sao có thể là đối thủ của tại hạ chứ!”

“Khụ khụ…”

“Đã làm cho đạo hữu chê cười rồi!”

Quả thực, không xê xích gì nhiều so với Lạc Vũ suy đoán tên này chính là Hoàng Phong Cốc đệ tử.

Cũng chính là một trong thất đại phái của Việt quốc.

Nhưng sao hắn lại thẳng thắn quá vậy, chả lẽ có ý đồ xấu gì sao.

Lạc Vũ trong lòng lại càng đề phòng lên, mặt ngoài thì tươi cười nói: “Tại hạ họ Vũ, tên Nham!”

“Hóa ra là Vũ đạo hữu, nhìn đạo hữu chắc là tán tu sao?”

Lạc Vũ gật đầu: “Đúng vậy, tại hạ cũng đã nghe qua đại danh của Hoàng Phong Cốc là một trong thất đại môn phái tu tiên của Việt quốc!”

“Không ngờ đạo hữu xuất thân từ Hoàng Phong Cốc Làm cho tại hạ hâm mộ không thôi.”

“Ha ha, đạo hữu quá khen!”

Nhậm Ngã Hành nhìn trong mắt của Lạc Vũ tràn đầy vẻ hâm mộ và khao khát liền cười lớn lên.

Hắn nghĩ, tên mao đầu này cũng chỉ là tán tu mà thôi nếu mà thực hiện việc đó chắc chắn sẽ thành công a.

“Nhậm đạo hữu, tại nơi này hảo hảo tu dưỡng đi người bình thường khó thể tìm thấy nơi này vì thế rất an toàn. Vậy tại hạ xin cáo lui trước!”

Lạc Vũ khi biết thân phận của Nhậm Ngã Hành thì tâm tư g·iết người đoạn bảo cũng biến mất.

Còn về Nhậm Ngã Hành thấy Lạc Vũ trong mắt tia tham lam đã biến mất, hắn hiểu được Lạc Vũ đây là đang cố kỵ thân phận Hoàng Phong Cốc của hắn.

Thấy vậy, tâm tư ý đồ xấu của hắn cũng chợt biến mất, dù sao thì hắn vẫn là chính phái đệ tử cũng không thể làm ra việc quá xấu xa gì a.