Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 8: Tập luyện “Trát Nhãn Kiếm Pháp” sáu năm!




Chương 8: Tập luyện “Trát Nhãn Kiếm Pháp”, sáu năm!

Thất Huyền môn, Xích Thủy Phong, thất tuyệt đường trong tàng kinh các.

Lạc Vũ lúc này, đã đi tới tàng kinh các khi một hồi nghe Lý Tứ giới thiệu cho hắn vài môn bộ công pháp thích hợp.

Bước vào đây, Lạc Vũ đưa mắt liền nhìn thấy một lão giả tầm bốn mươi mấy tuổi truyền công trưởng lão.

Lão giả đang nằm trên ghế tay cầm một quyển sách, miệng thì đang thưởng thức chén trà.

Thấy vậy, hắn tiến tới ôm quyền mở miệng nói:

“Đệ tử đến lĩnh công pháp, mong trưởng lão xem xét!”

Sau đó lấy ra lệnh bài, mà tên Lục trưởng lão đưa cho Lạc Vũ trên lệnh bài biểu hiện thân phận ngoại môn của hắn.

Vị Ngô trưởng lão, này chỉ xem thoáng quá lệnh bài của Lạc Vũ rồi nói.

“Tầng đầu có thể tùy tiện xem đi, cấm chỉ bước lên tầng hai và ba. Ngươi cũng chỉ có lần một chọn công pháp, vì thế hãy chú ý mà chọn một môn thích hợp với bản thân!”

“Đa tạ, trưởng lão nhắc nhở!”

Lạc Vũ liền thu hồi tấm lệnh bài lại, rồi cung kính hành lễ với Ngô trưởng lão, vị Ngô trưởng lão này chỉ khoác tay ra hiệu hắn nhanh đi chọn đi.

Đừng có đứng đây làm phiền lão.

Hắn liền bước vào trong, mục đích của Lạc Vũ là môn “Trát nhãn kiếm pháp” bởi vì học tập môn kiếm pháp này không cần phải có nội công.

Mà hắn là một tu tiên giả, thôi động linh lực cũng có thể sử dụng bộ kiếm pháp này.

Chỉ cần nhìn vào uy lực của nó, khi Hàn Lập giao chiến với Mặc lão thì biết bộ kiếm pháp này uy lực tới đâu.

Vài bước chân, Lạc Vũ đã tìm thấy nơi hẻo lánh nhất của giá sách.

Bởi vì môn kiếm pháp này kể từ ngày phóng tới thất tuyệt đường Tàng Kinh các đến nay.

Cũng không có đệ tử thành công học tập.

Lạc Vũ biết, trong nguyên tác có rất nhiều đệ tử đã thử qua môn kiếm pháp này nhưng bởi nó có nhiều hạn chế thế nên hầu như không có ai tu luyện thành công.

Chỉ trừ mỗi nhân vật chính Hàn Lập. Thật ra không phải vì hào quang nhân vật chính, mà do Hàn Lập tu luyện là pháp lực cũng là tu tiên giả.

Môn kiếm pháp này cũng có thể xem như là ngụy pháp thuật.



Lạc Vũ cũng nhìn thấy một chồng các bản bí tịch chất đống lên nhau, hắn đã đếm sơ qua cũng có gần bảy mươi mấy bản bí tịch!

Mỗi một bản bí tịch đều viết “Trát nhãn kiếm pháp” Bốn chữ lớn, Lạc Vũ có chút ngạc nhiên về số lượng của bộ “Trát nhãn kiếm pháp này”.

Với tận bảy mươi bốn bản bí tịch này, không thể một sớm một chiều có thể đọc hết được. Vì thế mà hắn có ý định mượn về đọc nghiên cứu dần.

Hiện tại, Lạc Vũ không giống với Hàn Lập của bốn năm sau do Hàn Lập đã là Luyện Khí Kỳ tầng bốn, đã giúp Hàn Lập có khả năng nhìn qua là không quên.

Vì thế mà, Lạc Vũ phải mượn đống sách này về chậm rãi đọc và nghiên cứu thôi. Thế là, hắn gom lại tất cả các bản bí tịch mang lên có chút khó khăn.

Bước chân của hắn cũng có phần trầm lặng xuống, bước tới bàn của vị Ngô trưởng lão này Lạc Vũ liền đặt xuống cái bàn.

Làm nó kêu “ầm” một tiếng, Ngô trưởng lão cũng bỏ bản bí tịch lão đang nhìn xuống, mà đưa mắt nhìn lên chồng quyển sách mà Lạc Vũ mang đến.

“Di, ngươi sao lấy nhiều bí tịch vậy?”

Lão nghi hoặc hỏi, rồi đưa tay lên cầm một bản trên cùng liền thấy bốn chữ “Trát Nhãn Kiếm Pháp” vẻ mặt lão liền kinh ngạc không thôi.

Đã rất lâu, chưa có vị đệ tử nào chọn tu luyện bộ kiếm pháp này cả.

Nhưng mà hôm nay, đã có một vị đệ tử chọn bộ kiếm pháp không thể tu luyện này, làm lão ta thập phần tò mò.

“Do đệ tử, có chút hiếu kì với bộ kiếm pháp này vì thế muốn thử sức tu luyện xem sao!” Lạc Vũ lấy lý do lấp liếm cho qua.

“Ô chắc ngươi chưa nghe về độ khó của môn kiếm pháp này, đúng không?”

“Vì thế mới chọn bộ kiếm pháp này!” Ngô trưởng lão có ý khuyên ngăn Lạc Vũ.

“Đệ tử, tâm ý đã quyết mong trưởng lão thành toàn!”

Lạc Vũ không muốn giải thích nhiều, vì thế mà cương quyết làm theo ý mình.

“Thôi được, ngươi kí danh tự của mình vào đây.”

“Nhưng có vài phần ngươi cần phải lưu ý, dĩ vãng từ Thất Tuyệt Đường Tàng Kinh các lấy được bí tịch võ công, theo lý thuyết cần trích ra một phần, mới có thể mang đi.

Bất quá cái này “Trát nhãn kiếm pháp” Thật sự là có chút rườm rà, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng không thể trích ra hoàn tất, vì thế cho phép ngươi mang về trích ra, ba ngày sau trả lại “Trát nhãn kiếm pháp” Bản độc nhất liền có thể.”

Ngô trưởng lão, cũng là người không thích phiền phức vì thế mà cho Lạc Vũ mượn bảy mươi tư bản bí tịch này mang về sao chép.

Sau ba ngày, thì phải trả lại cho Tàng Kinh Các.



“Có điều ta phải nhắc nhở ngươi, tất cả công pháp của bổn môn không được phép ngoại truyền, nếu như bị phát hiện nhẹ thì phế bỏ tu vi, nặng thì khó giữ tính mạng!”

“Đa tạ, Ngô trưởng lão đệ tử xin ghi nhớ!”

Lạc Vũ, ôm quyền hành lễ sau đó liền ôm lên chồng bí tịch rồi rời khỏi Tàng Kinh Các.

Rất nhanh, hắn liền mệt mỏi ôm chồng “Trát nhãn kiếm pháp” về tới nơi ở của bản thân.

“Cót két~”



Cứ như vậy mỗi ngày của Lạc Vũ như máy lập đi lập lại. Khi trời chập choạng sáng thì khổ tu hấp thu tử khí đông lai.

Đến khi mặt trời ló rạng thì, hắn lại đi tới Phong hỏa đài thực hiện công việc thường ngày của mình, được cái khi ở trong đài cao này cũng do Lạc Vũ là người mới nên bị hai người Trương Tam Lý Tứ bắt hắn phải trông coi cái phong hỏa đài này suốt 1 ngày.

Như thế lại càng hợp ý của hắn, điều này làm hắn có rất nhiều thời gian để tu luyện bộ “Trát Nhãn Kiếm Pháp” này. Lúc đầu, khi mới đọc qua cả bản bảy mươi tư bí tịch.

Thì Lạc Vũ không ngờ rằng, là thiên phú võ học của hắn lại tốt đến như vậy hắn chỉ mất có một ngày một đêm để hiểu hết bộ kiếm pháp.

Sau đó hắn từ từ tập luyện theo cách hiểu của bản thân, Lạc Vũ khi biết được bản thân có thiên phú cao làm cho hắn sinh ra một loại tâm cao khí ngạo.

Không muốn trở thành bản sao của người khác, vì thế hắn rành cả ngày để suy nghĩ ra con đường của riêng bản thân và thực hiện cái suy nghĩ đó.

Cứ thế thu đi, đông lại, xuân qua, hạ tới.

Thoáng cái đã sáu năm thời gian trôi qua, Lạc Vũ cũng đã mười sáu tuổi rồi.

Trải qua thời gian dành khổ luyện, thì hắn cũng đã có rất nhiều sự thay đổi. Bởi vì hắn luôn một mình không muốn tiếp xúc với ai ngoại trừ đám người Hàn Lập và Lệ Phi Vũ.

Vì thế dần dần, tính cách của Lạc Vũ có phần trầm mặc hơn, nhưng trong mắt thì tràn đầy vẻ kiên nghị, Lạc Vũ cũng không hiểu, vì sao hắn cũng tu luyện Trường Xuân Công mà bản thân lại càng trắng trẻo ra.

Điều này, làm cho Hàn Lập trong mắt tràn đầy vẻ ước ao khó nhịn.

Tại hai năm trước Trương Thiết cũng đã không từ mà biệt, Lạc Vũ khi nghe tin này thì chỉ cảm khái, chạy đâu cho khỏi nắng.

Vì biết được Trương Thiết đã rời đi, Lạc Vũ biết lúc này Hàn Lập rất cần bằng hữu vì thế mà cứ mỗi một tháng hắn lại tới thăm Hàn Lập một lần.

Cứ thế trong suốt sáu năm tình bạn của Lạc Vũ và Hàn Lập đã vượt qua sơ giao, chính thức là bằng hữu.

Tại năm thứ tư, cả hai quen biết được Lệ Phi Vũ, lúc này cả hai Hàn Lập và Lạc Vũ đã tu luyện đến tầng ba của công pháp.



Hàn Lập thì có nói cho hắn, nhưng về phần Lạc Vũ cũng tu luyện đến tầng ba thì giấu nhẹm đi vì bây giờ chưa phải lúc bại lộ.

Cũng bởi vì quen biết Lệ Phi Vũ, Hàn Lập đã được dạy một bài học đó là không có lợi ích thì đừng làm.

Vì thế mà, đã dần hình thành lên tính cách của Hàn Lão Ma sau này, phần về Lạc Vũ, thì hắn biết nhưng không để ý cho lắm.

Tại trong năm này, Lạc Vũ biết danh tiếng của Lệ Phi Vũ rất nổi, nhất là danh hiệu “Lệ Hổ” vì thế mà mượn cớ cùng Lệ Phi Vũ so tài cao thấp.

Bởi vì trong cơ thể Lạc Vũ sử dụng là pháp lực, vì thế mà khi đấu với Lệ Phi Vũ có phần ngang sức ngang tài.

Nhưng có điều làm cho Lệ Phi Vũ bất ngờ là, Lạc Vũ thế mà từ trong bộ “Trát Nhãn Kiếm Pháp” tự mình sáng tạo ra một môn kiếm pháp mới.

Đó là “Ảo Ảnh Kiếm” môn kiếm pháp này rất dễ hiểu chỉ chăm chú vào thân pháp và kĩ thuật dùng kiếm.

Bộ kiếm pháp, do Lạc Vũ sáng tạo ra chỉ chăm chú vào thân pháp và kiếm kĩ vì thế nó cũng chỉ có một chiêu mà thôi, được chia ra “Nhất Ảnh Nhất Kiếm” “Tam Ảnh Tam Kiếm” “ Ảnh Kiếm Hợp Nhất”.

Khi Lệ Phi Vũ biết chuyện này, liền đề nghị với Lạc Vũ cống hiến ra bộ kiếm pháp để đổi lấy danh vọng và địa vị trong tông môn.

Nhưng bị Lạc Vũ từ chối, vì môn kiếm pháp này do hắn lĩnh ngộ từ “Trát Nhãn Kiếm Pháp” nếu nói thẳng thừng ra thì là hiểu chút da lông mà thôi.

Sau đó, lĩnh ngộ ra kiếm pháp phù hợp với bản thân mình, vì vậy mà nó chỉ thích hợp với bản thân đối với người khác thì không phù hợp.

Lệ Phi Vũ khi biết điều đó, hắn đã dành ra thời gian để học tập lĩnh ngộ môn “Trát Nhãn Kiếm Pháp” này.

Bởi vì do Lệ sư huynh nổi tiếng là thiên tài, trong tông môn tự dưng học tập môn kiếm pháp bỏ đi này.

Đã làm cho người hoài nghi, không đợi đám người hết nghi hoặc thì ai đó đã đồn tin bộ kiếm pháp này giấu huyền cơ.

Vì thế trong năm thứ tư, đệ tử Thất Huyền Môn như là bị điên tranh nhau học tập môn “Trát Nhãn Kiếm Pháp” này.

Hàn Lập cũng bị cái không khí đó làm cho hứng thú lên, hỏi Lạc Vũ về bộ kiếm pháp này. Nhưng lúc này, Hàn Lập cũng chỉ là hứng thú mà thôi.

Bởi vì Mặc lão cấm không được phép học võ công nào, ngoại trừ bộ khẩu quyết kia vì thế mà Hàn Lập cũng chỉ xem qua cho đỡ nghiền mà thôi.

Cũng trong năm đó, Lạc Vũ đã cùng với Lệ Phi Vũ tổ đội xông pha giang hồ để lịch luyện, một phần vì mở rộng kiến thức, phần một cũng vì kinh nghiệm chiến đấu.

Từ đó, danh hiệu “Quỷ Ảnh” cũng đã có danh tiếng nhất định trong giới giang hồ của Kính Châu này.

Bên phía Dã Lang Bang cũng biết được tin tức này, vì thế mà lo sợ sau này "Thất Huyền Môn" lớn mạnh thế nên đã phái đi vài tên thủ hạ để á·m s·át Lạc Vũ nhưng bất thành.

Với “Ảo Ảnh Kiếm” Lạc Vũ có thể phân thân ra sáu ảnh và sáu kiếm diệt sát hết đám mã tặc này.

Cùng với danh tiếng đi lên, và độ cống hiến cho môn phái cũng tăng dần đều Lạc Vũ đã đủ tư cách để được gia nhập vào Thất Tuyệt Đường.

Thế là Lạc Vũ đã tiến tới gần vòng tròn hạch tâm quyền lực, nhưng mấy thứ ở phàm nhân này làm sao có thể để cho hắn động lòng chứ.

….