Chương 10: Báo đáp Trường Xuân Công, Luyện Khí tầng 4
”Vũ đạo hữu, xin dừng bước!”
Nhậm Ngã Hành cũng không muốn nợ Lạc Vũ nhân quả vì thế mà ngăn Lạc Vũ dừng bước.
Lạc Vũ sắp bước ra khỏi sơn động thì, Nhậm Ngã Hành gọi lại trong lòng hắn đề phòng đứng lên.
“Không biết, Nhậm đạo hữu gọi tại hạ lại có vấn đề gì sao?”
Ngữ khí hắn có chút đề phòng.
“Vũ đạo hữu chớ sốt sắng, Nhậm mỗ chẳng qua là muốn báo đáp ơn cứu mạng của đạo hữu mà thôi.”
“Nhậm mỗ đoán, đạo hữu chắc chỉ có ba tầng đầu của Luyện khí kỳ đúng không!”
“Ồ sao đạo hữu biết!”
Lạc Vũ trong lòng thầm giật mình, không ngờ là Nhậm Ngã Hành có thể nhìn ra sự thiếu sót của bản thân.
“Nhìn xem khí tức của Vũ đạo hữu chắc chủ tu Mộc thuộc tính đúng không? Không biết đạo hữu chủ tu công pháp gì nếu tại hạ có chắc chắn sẽ dùng nó để hoàn ơn cứu mạng này!”
“Tại hạ tu luyện Trường Xuân Công!”
Nhậm Ngã Hành nghe Lạc Vũ nói về công pháp liền gật đầu, đây chẳng qua là môn công pháp nát đầy đường sao.
Chỉ cần, vào được Thái Nam Tiểu Hội có thể đổi được hàng chục quyển Trường Xuân Công như thế này.
Hơn nữa lại là bản trọn bộ 13 tầng Luyện Khí kỳ nữa chứ.
Rất may mà trong túi trữ vật của Nhậm Ngã Hành lại có một quyển Trường Xuân Công trọn bộ.
Đây là quyển sách hắn mua đọc giải buồn mà thôi, không ngờ hôm nay lại giúp hắn giải nhân quả này.
Vì thế hắn chạm nhẹ vào túi trữ vật, liền thấy trong túi bay ra một quyển Trường Xuân Công với đủ 13 tầng.
Cầm lấy trên tay, Nhậm Ngã Hành không do dự mà ném cho Lạc Vũ.
“Đạo hữu rất may mắn a, trong tay ta vừa hay có một bản Trường Xuân Công. Coi như vật này là đồ đáp lễ trả ơn công cứu mạng của đạo hữu!”
“Coi như là nhân quả giữa chúng ta cũng chấm dứt ở đây!”
Lạc Vũ nhanh chóng bắt lấy, rồi nhanh chóng mở ra đọc ba tầng đầu quả thực là giống với Trường Xuân Công mà Mặc lão đã dạy hắn.
Thấy đúng là thật, Lạc Vũ sáng mắt lên miệng nhanh chóng nói.
“Đúng vậy, đa tại Nhậm đạo hữu, đạo hữu cứ dưỡng thương đi tại hạ xin đi trước!”
Nói xong hắn quay người rời đi, Lạc Vũ không muốn chờ ở đây một chút nào nữa.
Rất nhanh thân ảnh của Lạc Vũ liền biến mất, còn Nhậm Ngã Hành thì kinh ngạc về thân pháp của Lạc Vũ.
“Thật không ngờ, thân pháp người này lại nhanh nhẹn đến thế, may mà ta không tỏ ra ác ý nếu không với tình trạng hiện tại chỉ sợ không chống được vài chiêu đã bị tên này diệt sát!”
Nhậm Ngã Hành lau vệt mồ hôi, hắn cảm thấy quyết định tặng sách của mình thật là cơ trí.
…
Vù~
Lúc này trong khu rừng thân ảnh của Lạc Vũ cấp tốc chạy qua, hắn biết tên tu sĩ kia sẽ không như thế bỏ qua cho hắn.
Vì thế tốt nhất là chạy về Thất Huyền Môn, rồi tính tiếp.
Nhưng trong lúc di chuyển tay hắn không tự chủ mà vuốt ve trước ngực nơi đó có quyển Trường Xuân Công trọn bộ.
Lạc Vũ cũng đang ngờ ngợ đoán được thực lực của tu sĩ Nhậm Ngã Hành đó khoảng 12, 13 tầng gì đó.
Vì thế mà hắn mới hào phóng tặng cho Lạc Vũ trọn bộ Trường Xuân Công, cộng với bộ công pháp này đều phổ biến đại trà.
“Không ngờ lần này lịch luyện lại có thu hoạch như thế, bây giờ chỉ còn Hàn Lập xử lý Mặc lão nữa thôi!”
“Là ta có thể cùng Hàn Lập cắn dược mà lên cấp rồi!”
Nghĩ tới đây miệng hắn không tự chủ cười lớn lên.
Rất nhanh, chỉ mất 3 ngày đi đường không ngừng nghỉ. Lạc Vũ đã trở về Thải Hà Sơn, Thất Huyền Môn.
Lạc Vũ, dùng thân ảnh quỷ dị trở về nơi ở của bản thân hắn, nhanh chóng tiến vào căn nhà mà do hắn có được nhờ công lao của bản thân.
Cót két ~
Mở cửa ra, đập vào mặt là khói bụi Lạc Vũ chỉ nhẹ phất tay toàn bộ khói bụi, bụi bẩn trong căn nhà liền bị thổi hết ra ngoài.
Khói bụi tản đi chỉ thấy bên trong là một căn phòng đơn sơ đến, khó tin với thân phận là nội môn đệ tử của phân đường Thất Tuyệt Đường.
Lại ở trong căn nhà hoang sơ đến cực điểm, chỉ có một bàn tiếp khách, một bàn đọc sách cuối cùng là giường ngủ và một bồ đoàn để tu luyện.
Tiến vào bên trong Lạc Vũ liền như thói quen, gỡ kiếm từ trên hông xuống đặt lên bàn trà, rồi liền nhanh nhẹ cởi trang phục kiếm khách ra.
Sau đó tiến vào trong tủ đồ lấy ra một bộ trường bào gọn nhẹ. Rồi tiến tới phòng tắm, để thanh tẩy phong trần.
Đây là thói quen từ 6 năm trước, cứ mỗi lần xông pha chém g·iết hay lịch luyện, thì mỗi lần về hắn luôn phải tắm rửa.
Để thanh tẩy nhưng mệt mỏi khi làm nhiệm vụ trở về.
Cũng là để mong tâm cảnh trở về khi còn là người trong sống thời kỳ hòa bình, điều này giúp tâm cảnh Lạc Vũ ổn định trở lại.
Sau khi, tắm rửa sạch sẽ xong hắn lại tự mình đi pha trà uống đặt trên bàn rồi ngồi ngẩn người nhìn trên bàn quyển Trường Xuân Công.
Một lúc lâu sau, Lạc Vũ cầm lên quyển sách bắt đầu đọc các tầng tiếp theo.
Rất nhanh hắn liền chăm chú đọc thầm khẩu quyết tầng thứ tư, chợt trong cơ thể hắn pháp lực từ đan điền không ngừng vận hành theo chu thiên.
Một vòng lại một vòng, tựa hồ tới vòng thứ mấy nào đó trong cơ thể hắn phát ra một tiếng “răng rắc” thứ gì đó bị phá tan.
Chính thức bây giờ Lạc Vũ đã bước vào Luyện Khí Kỳ tầng bốn cũng là Luyện Khí Kỳ trung kỳ.
Đạt tới tầng bốn, Lạc Vũ lập tức cảm thấy hoàn toàn được bất động với quá khứ, ngũ cảm của hắn "oanh" một cái tăng lên một cảnh giới không thể tưởng tượng, hết thảy sự vật trước mắt trở nên sáng ngời, rõ ràng.
Lạc Vũ chỉ liếc mắt ra ngoài sân liền thấy cách xa xa có một con ong đang chăm chú hút mật, quan sát thật kỹ hắn liền thấy được ánh mắt của con ong.
Từ những hình lục giác đan xen lẫn nhau để thành được mắt con ong hắn đều thấy rõ ràng.
Tiếp đến di chuyển ánh mắt thì đến ngay cả một sợi tơ nhện ở góc phòng cũng thấy rõ ràng, thính giác cũng trở nên linh mẫn nhạy bén vô cùng.
Cùng lúc vô số các tiếng vang trước kia chưa bao giờ nghe thấy đều dũng mãnh đập vào trong tai, tiếng một con giun ở cách xa vài chục trượng đào đất phát ra âm thanh " sa sa" một con ruồi đập cánh bay qua trước cửa sổ phát ra thanh âm " ông ông" những tiếng vang này như ghé sát tai hắn mà vang lên, nghe vô cùng rõ ràng.
Chiếc mũi của Lạc Vũ cũng thính hơn trước, hắn của có thể ngửi thấy mùi hoa thơm mới nở đang bị con ong hút mật.
“Đây là cường hóa ngũ giác sao, bây giờ mới chính thức đạp lên con đường tu tiên…Ha ha!”
Lạc Vũ cảm nhận hết thẩy mọi thứ liền cười rộ lên. Tâm tình của hắn bây giờ cực kỳ thoải mái.
Có thể nói, từ khi trọng sinh đến giờ chưa bao giờ có cảm giác thoải mái tới vậy.
“Hơn hết, cũng là do ta đã ở tầng ba quá lâu vì thế mà sự cô đọng của pháp lực đã giúp ta dễ dàng đột phá tầng 4 dễ dàng như vậy!”
Nghĩ tới đây, Lạc Vũ lại tiếp tục nhìn vào Trường Xuân Công các tầng tiếp theo.
Gần một chén trà trôi qua Lạc Vũ cũng xem xong toàn bộ cả mười ba trang sách đối ứng với mười ba tầng Trường Xuân Công.
Hắn cảm thấy ở cấp độ Luyện Khí này chỉ cần cắn đủ đan dược là lên tới Trúc cơ cảnh giới thôi mà.
Có gì khó khăn đâu, nếu có thì chắc ở chỗ đan dược, đối với tu sĩ khác thì đan dược vô cùng chân quý, do đó việc cắn dược lên cấp là điều không thể.
Vì thế mà bọn hắn phải dùng thời gian để tu luyện bù vào chỗ thiếu hụt đan dược, nhưng hắn khác Lạc Vũ có Hàn Lập nhà sản xuất đan dược.
Cho nên việc tới Trúc Cơ Cảnh chỉ là thời gian mà thôi.
Nghĩ tới đó, Lạc Vũ liền cất đi quyển sách rồi đứng dậy đi tới bồ đoàn hắn để tu hành.
Bởi vì đã có được trọn bộ Trường Xuân Công vì thế mà Lạc Vũ chỉ cần vận công theo khẩu quyết mà thôi.
Tích trữ pháp lực đợi chờ đột phá, nhưng trong lúc này điểm khác biệt khoảng cách giữa thiên tài và phế vật đã thể hiện ở đây.
Tu sĩ bình thường đều là Tứ linh căn và Ngũ linh căn, có thể được gọi là ngụy linh căn việc hấp thu linh khí rất chậm.
Những kẻ này là phế vật, trong đó có Hàn Lập và Lạc Vũ.
Còn những kẻ có Thiên Linh căn (1 linh căn) và dị linh căn đều là thiên tài tu luyện chỉ cần đầy đủ linh khí và đan dược thì trăm năm là đạt tới Nguyên Anh.
Còn Song Linh Căn và Tam Linh Căn thường gọi là chân linh căn, tốc độ tu luyện cao hơn ngụy linh căn, đều là trung đẳng thiên phú có khả năng đạt tới Kết đan hoặc nếu đủ cơ duyên thì có thể Nguyên Anh.