Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 7: Nhiệm vụ mới người canh gác.




Chương 7: Nhiệm vụ mới người canh gác.

Sáng ngày hôm sau, Lạc Vũ thu dọn một ít đồ đạc của bản thân. Sau đó, cùng với Mặc lão rời khỏi Thần Thủ Cốc.

Lúc đi, Hàn Lập và Trương Thiết cũng ra đưa tiễn hắn, điều này làm cho Lạc Vũ có chút cảm động.

Trong gần một năm qua, cả ba cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, cùng nhau tu hành cùng học dược lý.

Hai người Hàn Lập, Trương Thiết, đã xem Lạc Vũ là bằng hữu, mắt thấy bằng hữu rời đi hai người có phần buồn bã.

Trước khi rời đi, Trương Thiết còn chuẩn bị cho Lạc Vũ một ít đồ ăn mà hắn làm, còn Hàn Lập thì đưa cho Lạc Vũ một túi dược liệu do Hàn Lập tự luyện chế.

Lạc Vũ thì ai đến hắn cũng không từ chối, trước khi đi hắn cũng hứa có thời gian rảnh sẽ về thăm hai người, hoặc b·ị t·hương sẽ tìm tới Hàn đại phu.

Câu nói "Hàn đại phu" làm cho Hàn Lập có chút nâng nâng.

….

Lạc Vũ lần nữa bước lên con đường mà một năm trước đã đi vào đây, thời gian trôi thật nhanh một năm cũng đã qua.

Rất nhanh, Mặc Lão đã đưa Lạc Vũ lên tới Lạc Nhật phong chủ phong của Thất Huyền Môn.

Tại đây, Mặc lão đã nhờ Vương môn chủ đưa Lạc Vũ vào một phân đường của ngoại môn.

Với thân phận của Mặc lão, là cung phụng của Thất Huyền Môn thì chuyện này càng dễ dàng, hơn hết Mặc lão cũng đã từng cứu mạng Vương môn chủ.

Vì thế mà, chuyện nhỏ này Vương môn chủ nghĩa khí vỗ ngực đảm bảo.

Thông qua cuộc trò truyện với Mặc lão, Vương môn chủ phát hiện tình hình của Lạc Vũ người không mang võ công nào cả.

Vì thế, sẽ điều hắn tới Tụ bảo đường nơi đây rành cho các sản nghiệp của Thất Huyền Môn, nơi đây thì không quá cần võ công cao thâm cũng có thể làm.

Sau đó, một trưởng lão của Tụ bảo đường tới đón tiếp Lạc Vũ đi.

Trước khi đi, Lạc Vũ lại một lần nữa bái tạ Mặc Lão.

Những ân tình này của lão, Lạc Vũ này nhớ kỹ sau này sẽ bảo vệ Mặc gia của lão một cách chu toàn.

Nhất là thê tử và nữ nhi “Hắc hắc”

Vừa bước đi tới Tụ bảo đường, Lạc Vũ vừa tà ác nghĩ, hắn trước đây đọc tam quốc ghét nhất là Tào tháo. Nhưng giờ đây, khi trọng sinh vào thế giới này hắn lại có suy nghĩ giống “Tào Tặc” câu này hắn học từ mấy anh tàu khựa.

“Khục, nơi đây chính là căn phòng của ngươi sau này nhiệm vụ của ngươi sẽ là canh gác tại phong hỏa đài này!”



Lục Trưởng lão nói.

Lạc Vũ thấy, cả hai dừng lại ở một cái đài cao khoảng gần 15m có mái che, cái này không phải mấy cái đài canh gác mà hắn hay xem trên phim ảnh sao.

Vì thế mà tò mò hỏi: “Hả, trưởng lão không phải chúng ta tới Tụ bảo đường sao?”

“Hừ, ngươi không nghe rõ Mặc đại phu nói gì sao, ngài ấy bảo sắp xếp ngươi vào vị trí nào cũng được chỉ cần ở Tụ bảo đường là được!”

“Tuy tiểu tử ngươi, là người mà Mặc đại phu đưa tới thì cũng phải từ đây mà bắt đầu hiểu rõ không?”

Lục trưởng lão nói với giọng trêu đùa, rồi giải thích nghi hoặc cho Lạc Vũ.

“Ta nói đây là vị trí ở Tụ bảo đường thì nó là ở Tụ bảo đường ngươi có ý kiến sao?”

Sau đấy hắn nhìn xuống Lạc Vũ.

Trong ánh mắt không có gì là đùa cợt, mà thay vào đó là một tia sát khí.

Hắn trời sinh ghét những người, ỷ vào địa vị muốn vào đâu thì vào, vì thế khi nghe Mặc lão muốn sắp xếp hắn vào Tụ Bảo đường.

Thì trong lòng phẫn nộ không thôi, trên hết hắn cũng từ vị trí nhỏ mà đi lên, thế nên hắn rất ghét loại người như Lạc Vũ.

Chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng, vì thế mà đã đưa Lạc Vũ tới đây.

Lạc Vũ chứng kiến sát khí, trong mắt Lục trưởng lão chân không tự chủ mà run rẩy, sau lưng hắn đã thấm ướt mồ hôi.

Hắn chỉ có thể lắp bắp trả lời

“Dạ đệ… tử không có ý kiến!”

“Hừ vậy thì tốt. Trương Tam, Lý Tứ ra nhận người!”

Lục trưởng lão thu hồi sát khí, quay lưng lại rồi hô to tên của ai đó.

Ầm ầm.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang của phong hỏa đài vang lên, sau đấy Lạc Vũ liền thấy hai người ăn mặc y phục đệ tử ngoại môn mà hấp tấp chạy xuống, liền dừng lại hô.

“Lục trưởng lão.”



“Lục trưởng lão.”

Trương Tam, Lý Tứ đồng thanh hô lớn.

“Không biết, lão nhân gia ngài có việc gì cho gọi chúng đệ tử?”

“Chẳng lẽ không có việc gì, không thể đến đây sao?”

“Ấy c·hết, ý đệ tử không phải vậy!” Trương Tam nhanh chóng đổi giọng, hắn nịnh nọt nói.

“Hừ, tốt nhất là không nên có ý khác. Hôm nay ta đem một tên đệ tử mới cho các ngươi, hắn tên là Lạc Vũ!”

Lục trưởng lão, ngữ khí lạnh nhạt nói rồi chỉ vào Lạc Vũ.

“ Hai vị sư huynh tốt!” Lạc Vũ cũng nhanh chóng chào hỏi hai tên này.

Hắn biết, bây giờ hắn phải cẩn thận từng ly từng tí một nếu không mạng nhỏ của hắn sẽ khó giữ a.

Chỉ một tên trưởng lão nhỏ nhoi đã, có thể hất hàm chỉ bảo hắn mà Lạc Vũ không dám phản kháng.

Điều này, khiến Lạc Vũ khát vọng thực lực ngày càng mãnh liệt.

“Hắn là người mới, ta giao lại cho hai người có gì hắn không biết thì hai người phải dạy. Hiểu chưa?”

“Dạ, chúng đệ tử đã hiểu!”

“Chuyện này, lão nhân gia cứ giao cho đệ tử!”

“Vậy thì tốt!”

Nói xong, Lục trưởng lão quay người rời đi không thèm liếc Lạc Vũ lấy một cái mà cứ thế bước đi.

Chỉ vài câu nói, đã định đoạt số phận của Lạc Vũ cái thứ cảm giác này khiến hắn phẫn nộ không thôi.

Đầy mới thực sự là giang hồ, là hiện thực.

Khi Lục trưởng lão rời đi vẻ mặt cẩn trọng, khum núm của hai tên Trương Tam, Lý Tứ cũng biết mất.

Mà thay vào đó là sự khinh miệt, phi bám, cũng vài phần ghen ghét.

“Phi ta nhổ vào, cứ tưởng là trưởng lão thì ngon sao, đợi lão tử luyện thành cao thủ đến lúc đó đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ!”

Lý Tứ vẻ mặt tức giận nhìn về phía rời đi của Lục trưởng lão mà mắng chửi lão ta.



“Hừ nhỏ tiếng thôi, có người ngoài này!” Trương Tam hừ lạnh kêu Lý Tứ bình tĩnh.

Rồi liếc mắt ra hiệu cho nhau.

“Tiểu đệ Lạc Vũ, bái kiến hai vị sư huynh!”

Lạc Vũ không để cho bọn chúng có cơ hội bắt bẻ mà nhanh chóng ôm quyền chào hỏi.

Hai tên này, cố tình liếc mắt ra hiệu cho nhau.

“Tên này xử lý sao đây?”

“Theo đệ thì cứ để hắn ở đây chông coi, còn chúng ta thì cứ đi uống rượu thoải mái a!”

“Nhưng….”

Tên Trương Tam có phần do dự, hắn sợ tên này là người của cấp trên cài xuống để kiểm tra xem bọn hắn có canh giác không.

“Lo gì, chúng ta cứ giao hết việc cho hắn lúc đó hắn muốn rứt ra cũng không được!”

Lý Tứ này, trong bụng toàn là những chủ ý xấu hắn vừa muốn Lạc Vũ phải làm hết việc của chúng.

Lạc Vũ cũng đã thấy được bọn chúng đưa mắt ra hiệu ngầm ám chỉ hắn, nhưng biết thì sao chứ hiện giờ.

Trường Xuân Công của hắn còn chưa đạt được tầng 1, thì làm gì được ai mà kể cả đạt tới tầng ba đi mà hắn không có kinh nghiệm chiến đấu thì cũng bị bọn này đùa đến c·hết a.

“Khục… sư đệ, chuyện là thế này những ai nhập môn lần đầu đều có 1 lần lựa chọn công pháp lẫn võ kỹ!”

“Ta thấy đệ là người mới, muốn chỉ bảo đệ vài điều không biết đệ có nghe không?”

Ngoài mặt Trương Tam vẻ mặt tươi cười nói, nhưng hành động của hắn đã nói lên tất cả.

Một cánh tay hắn đặt lên vai của Lạc Vũ, khẽ dùng một phần thành sức mạnh áp lên vai của Lạc Vũ.

Vẻ mặt của Lạc Vũ, tối sầm lại tên Trương Tam này đang ngầm uy h·iếp hắn. Nếu hắn mà dám từ chối thì chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.

“Ây gia, Trương sư huynh cứ nói đi tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe!”

Lạc Vũ, đổi lại sắc mặt nịch nọt nói.

“Tốt, Lý Tứ nói cho hắn nghe những công pháp nào thích hợp hắn!” Trương Tam liền gật đầu, rồi bỏ tay ra.

Sau đấy hất hàm ra lệch cho Lý Tứ, rồi hắn quay người bước lên cầu thang để lên phong hỏa đài.