Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 36: Thân thể bí ẩn, Luyện Khí Tầng 10




Chương 36: Thân thể bí ẩn, Luyện Khí Tầng 10

Cứ thế ngày đi đêm lại qua tới Lạc Vũ vẫn luôn trong trạng thái tu luyện, sau gần 1 tháng lúc này đan điền của hắn đang chuyển hóa hầu hết "Linh Khí" từ bên ngoài vào.

Ầm ~

Ầm~

Chỉ thấy những chiếc lá, cành cây dưới sự ảnh hưởng của Lạc Vũ bị thổi bay tán loạn, còn chiếc tổ chim thiên nhiên tạo ra đang có dấu hiệu sắp hỏng.

Trong cơ thể của Lạc Vũ, tất cả kì kinh bát mạch đang không ngừng nở ra, rồi lại co vào theo từng vòng vận chuyển chu thiên khắp cả cơ thể của hắn.

Toàn bộ luồng linh khí dồi dào đang bị chuyển hóa thành "Pháp lực" sau đó lại vận hành theo tuần hoàn chu thiên, rồi Lạc Vũ mới đưa toàn bộ Pháp Lực này chảy về đan điền, hơn hết cả kinh mạch và đan điền của hắn đang dần trở lên lớn mạnh để cho thể chứa đựng nhiều Pháp Lực như vậy.

Đều bị đan điền hấp thu hết sạch, cũng lúc đó cảnh giới Luyện Khí tầng 9 của hắn cũng đã buông lỏng.

Rắc~

Chỉ thêm một lần vận chuyển chu thiên thôi, Lạc Vũ đã đột phá tới Luyện Khí Tầng 10 hết sức là dễ dàng mà không hề có một chút khó khăn nào.

Chỉ thấy, Lạc Vũ đã đình chỉ vận công, mọi dị tượng quanh hắn cũng biến mất, hắn từ từ mở hai mắt.

Xoẹt~

Khi hai mắt mở ra, một đạo tinh mang lóe sáng từ mắt của Lạc Vũ bắn ra, làm cho người nhìn phải kh·iếp hồn.

- Cuối cùng cũng đã tới Luyện Khí Tầng 10, coi như đã là tiểu cao thủ trong đám tu tiên Luyện Khí rồi!

- Không thể ngờ, chỉ mới trong vòng một tháng mà ta đã đột phá một cảnh giới, điều này thật là tuyệt vời.

Lạc Vũ mở miệng tự nói, quả thực hắn không ngờ được bản thân lại có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.

Phải biết trước đây khi còn ở "Thất Huyền Môn" hắn đã phải lao tâm khổ lực suốt gần 4 năm liền mới đột phá tới Luyện Khí Tầng 3.



Khi ấy Lạc Vũ biết, tư chất tu luyện của hắn không ra gì cả, còn kém hơn cả Hàn Lập nữa chứ.

Nhưng từ khi lấy được trọn bộ Trường Xuân Công, từ tay của tu sĩ Hoàng Phong Cốc Nhậm Ngã Hành kia từ lúc đó trở về sau.

Tốc độ tu luyện của hắn đã vượt xa Hàn Lập, Lạc Vũ cũng đã đoán được ngờ ngợ trong thân thể hắn chắc chắn có đại bí mật.

Chỉ như vậy mới có thể giải thích mọi chuyện kì lạ này, không thì với tư chất của hắn thì làm sao có thể đạt được tới Luyện Khí tầng 10 mà không cần phải cắn đan dược như Hàn Lập.

Lạc Vũ cũng từng suy đoán, có thể là phúc lợi của người trọng sinh, dù sao hắn cũng phải có phần đặc biệt hơn chứ, tuy không tăng tư chất hay ngộ tính cho hắn.

Nhưng chỉ cần giúp hắn hấp thu linh khí như vậy, cũng đã quá đủ rồi. Phải biết, đối với tu sĩ tư linh căn hay là ngũ linh căn như hắn, nếu không có Chưởng Thiên Bình như Hàn Lập.

Thì chắc chắn Trúc Cơ là vô vọng, chứ đừng nói là siêu thoát đại đạo, trường sinh bất tử cơ chứ!!!

Lời nói lại chia hai đầu, lúc này trải qua một tháng săn bắt, đoàn người của Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh cũng đã hội tụ về chỗ cũ.

Ngô Kiếm Minh này cũng không phải là chỉ có hư danh, sau một tháng hắn cũng đã săn được không ít hung cầm dã thú.

Chỉ thấy theo sau hắn là một đám hạ nhân, đang giúp hắn khiêng các loại chiến lợi phẩm, tỷ như là sói xám, thỏ rừng, hưu, lợn cùng các loại chim quý hiếm khác nhau…

Đợi khi nhìn thấy đám người Mặc Ngọc Châu, Ngô Kiếm Minh mừng rỡ chạy lại gần hô lớn

- Ngọc Châu, nàng xem thành quả của ta đây này.

Ngô Kiếm Minh vẻ mặt tự đắc, ra hiệu phân phó hạ nhân đem toàn bộ chiến lợi phẩm đi săn của hắn bày ra trước mắt của Mặc Ngọc Châu để nàng xem.

Khi nhìn thấy những động vật có phần bình thường này, Mặc Ngọc Châu trong lòng không khỏi khinh thường, kẻ này vậy mà chỉ chọn những con vật dễ săn bắt, chứ không có con nào ra dáng hung thú cả.

- Ngô công tử, hình như lần này là Ngọc Châu thắng rồi!

Mặc Ngọc Châu chỉ nhẹ nhàng đáp, sau đó lui người tránh ra.



Ngô Kiếm Minh không hiểu chuyện gì, hắn vốn chỉ để ý tới Mặc Ngọc Châu vì thế mà quên mất nhìn thứ đằng sau nàng.

Lúc này khi Mặc Ngọc Châu lui sang một bên, mới để lộ ra con mồi mà Mặc Ngọc Châu săn được trong 1 tháng qua.

- Đây…đây là…Thực Thiết thú!!!

Ngô Kiếm Minh run rẩy, lắp bắp chỉ tay vào t·hi t·hể của một con Gấu Trúc lớn tầm gần 2m đang nằm bất động trên nằm đất.

Thực Thiết Thú, có thể xem như là một trong những bá chủ của khu rừng nhân tạo này, với thể hình to lớn, sức mạnh có thể ngang ngửa với bán Yêu thú thì rất khó để một người bình thường khi gặp nó mà còn sống sót trở ra chứ đừng nói là săn bắt chúng.

Mà bây giờ con Thực Thiết Thú này lại đã nằm im trên mặt đất, khắp thân là chằng chịt những mũi tên, v·ết t·hương do người gây ra, nhưng chú ý nhất phải là những mũi tên đã bắn trúng hầu hết vào tử huyệt của nó, vì thế mới có thể đánh g·iết được con quái vật rừng xanh này.

- Người đâu, nhanh chóng xử lý chúng đừng để có mùi, rồi vận chuyển lợi phẩm của cuộc đi săn này lần của ta và Ngô công tử trở về Mặc Phủ.

Mặc Ngọc Châu cười thầm, nàng rất vui khi nhìn thấy cái bộ mặt vừa xấu hổ lại vừa thẹn của Ngô Kiếm Minh.

- Còn ta với Ngô công tử sẽ hồi phủ trước.

Nói xong nàng không để Ngô Kiếm Minh kịp nói câu nào, liền đi tới con tiểu hồng mã yêu thích của mình, đang được hạ nhân cầm giữ lấy.

Sau đó, tiêu sái mà rời đi, Ngô Kiếm Minh lúc này cũng hồi thần lại, thầm mắng chửi bản thân mấy cái rồi cũng nhanh chóng lấy ngựa của hắn mà đuổi theo nàng.

Cứ thế, cuộc đi săn diễn ra không có mấy chi là tốt đẹp với Ngô Kiếm Minh, còn với Mặc Ngọc Châu thì nàng rất thỏa mãn vì đã đạt được mục tiêu lần này cũng như là càng khinh thường cái tên g·iả m·ạo này.

- Ô, khí tức của Mặc Ngọc Châu đã biến mất.

Cùng lúc, đang đắm chìm trong tu luyện Lạc Vũ mở mắt ra cảm nhận lấy khí tức của Mặc Ngọc Châu rồi nói.

Cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt cả, hắn liền đình chỉ tu luyện, sau đó thân hình liền biến mất khỏi cái tổ chim tự nhiên này.

Thân ảnh của Lạc Vũ đã thoáng hiện ở một nơi khác.



- Đã về rồi sao?

Lạc Vũ cảm nhận một hồi, liền nhận ra đoàn người của Mặc Ngọc Châu đã hồi phủ, ở dưới chỉ còn lại đám hạ nhân đang thu dọn sân bãi và đưa chiến lợi phẩm này về phủ.

- Gấu Trúc sao?

Đang quan sát lấy mấy t·hi t·hể của đám thú, Lạc Vũ chợt thấy được một t·hi t·hể to lớn, trên người có hai màu trắng đen, đây không phải là gấu trúc của bọn tàu sao?

- Ha ha.. nếu để bọn tàu mà nhìn thấy quốc bảo nhà mình thế mà lại ở một thế giới khác bị coi như là súc sinh để săn bắn, cảm tượng này chắc sẽ thú vị lắm đây!

Chợt nghĩ tới vài chuyện ở kiếp trước, thì Lạc Vũ cười thầm trong bụng.

Di~

Nhưng đúng lúc này, Lạc Vũ bỗng cảm nhận được hai luồng pháp lực xa lạ đang tiến đến.

Hắn liền đưa mắt về hướng phát ra luồng pháp lực đó, Lạc Vũ biết khi hắn cảm nhận được luồng pháp lực này thì kẻ kia cũng đã cảm nhận được pháp lực của hắn. Vì thế mà thẳng hướng đến chỗ hắn đang đứng.

Không như ngoài hắn dự tính, hai luồng pháp lực xa lạ kia dần tiến về hướng của Lạc Vũ.

Kia tiến vào tầm nhìn của Lạc Vũ, hắn liền nhìn ra người đến là ai, đó là hai người đang đứng trên một con yêu thú to lớn.

Lạc Vũ chưa kịp định thần nhìn rõ, hai thân ảnh kia, thì dưới chân bọn họ con yêu thú to lớn kia đã kêu lên một tiếng.

Đợi tiếng kêu qua đi, Lạc Vũ cũng đã nhìn ra được con yêu thú này là gì, thế mà lại là một con chim lớn không những thế lại còn mọc ra hai đầu, tuy vậy nhìn nó hết sức là uy phong, lẫm liệt, ngầu bá cháy luôn.

Sau đấy, con quái điểu hai đầu này dừng lại ở trên không trung song song tầm mắt với Lạc Vũ.

Ngay sau đầu này quái điểu trên lưng, đang đứng hai người trẻ tuổi, nam là ngọc thụ lâm phong, nữ chính là nhỏ nhắn xinh xắn khả ái. Cả hai nhìn tuổi cũng không quá lớn, mặc trên người đồng nhất trang phục trên ngực trái có một gia hiệu thuộc gia tộc nào đó mà Lạc Vũ không biết.

Người nam tử mở miệng nói trước:

- Tại hạ, Yến Vũ tu sĩ của Cô Vũ Sơn Yến Gia Bảo, xin hỏi vị đạo hữu này, Thái Nam Cốc đi hướng nào vậy?

Tự nhiên từ đâu ra xuất hiện hai người đồng đạo khác, làm cho Lạc Vũ thập phần cảnh giác, hắn biết trong giới tu tiên này đều là kẻ ăn người không nhả xương, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là không còn đường về!

Vì lẽ đó, Lạc Vũ phải đề phòng cảnh giác với hai đôi nam nữ xa lạ này.