Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 37: Yến Gia Bảo tu sĩ, Hàn Lập tới




Chương 37: Yến Gia Bảo tu sĩ, Hàn Lập tới

- Tại hạ Lạc Vũ là một giới tán tu, cũng vừa mới tới đất Lam Châu này. Thế nên, Lạc mỗ cũng không biết Thái Nam Cốc đi hướng nào cả!

Lạc Vũ vừa đề phòng, vừa cẩn thận nói ra tên của mình, sau đó hắn thử dùng ra “Thiên Nhãn Thuật” nhìn lên người Yến Vũ.

Chỉ thấy vị nam tử tên Yến Vũ này, vậy mà là Luyện Khí Tầng 10 đồng cấp bậc với hắn, nhưng kẻ này lại là đệ tử của gia tộc.

Chắc chắn về phương diện pháp bảo, phù lục, đan dược sẽ hơn một cái tán tu, thế nên hắn phải cẩn thận đối phó hai người này mới được.

Vị tu sĩ Yến Vũ này cũng thi triển ra “Thiên Nhãn Thuật” nhìn về phía của Lạc Vũ, khi biết được chỉ là một giới tán tu Lạc Vũ vậy mà đã có cảnh giới Luyện Khí 10 tầng cùng cấp bậc với hắn

- Kẻ này, chắc là có linh căn tốt, hay là thiên phú cao, mới ở tầm tuổi này đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí hậu kì như ta rồi, chắc chắn phải kết giao mới được.

Yến Vũ thầm nghĩ.

Còn cái vị nữ tu sĩ kia thì nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng hết sức đáng yêu, hai cặp mắt to trong veo như nước đang không ngừng chớp động nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lấy Lạc Vũ.

Làm cho Lạc Vũ không khỏi rùng mình, cô nàng này cũng bạo gan quá a, ai lại đi nhìn người ta như vậy chứ.

Vị nữ tu sĩ này cũng đã đạt tới Luyện Khí tầng 9, thấp hơn Lạc Vũ một cảnh giới, nhìn có vẻ là bằng tuổi với hắn đã đạt tới cảnh giới này rồi, như vậy cũng xem như là tư chất không tệ.

Xem ra hai người này cũng là tiểu thiên tài trong đại gia tộc rồi, Lạc Vũ âm thầm nghĩ.

- Nhìn tu vi của Lạc đạo hữu cũng không thấp, chắc hẳn tới Lam Châu này tham gia 10 năm một lần Thăng Tiên Đại Hội nhỉ?

Yến Vũ muốn kéo ngắn khoảng cách với Lạc Vũ, vì thế mở lời hỏi thăm hắn tới Lam Châu này.

- Ô xem ra hai vị cũng tới vì Thăng Tiên Đại Hội sao?

Lạc Vũ không trả lời ngay mà lại, hỏi ngược lại Yến Vũ.

- Ha ha, đạo hữu cũng không cần cảnh giác như vậy đâu, hai huynh muội bọn ta cũng tới đây vì Thăng Tiên Đại Hội lần này!

Yến Vũ thấy Lạc Vũ vẫn cảnh giác với hắn thì hắn chỉ cười phát lên sau đó nói.

Mắt thấy, Yến Vũ nay cũng không tỏ ra địch ý gì mấy, vì thế mà Lạc Vũ cũng bớt đề phòng hơn.



- Thất lễ rồi, tại hạ cũng tới đây vì Thăng Tiên Đại Hội, hai vị biết đấy, tại hạ cũng là một giới tán tu, nếu muốn Trúc Cơ thì phải bái nhập Thất Phái mới có thể thành Trúc Cơ. Đây là nỗi khổ của giới tán tu a!

Lạc Vũ chắp tay thi lễ, rồi nói ra mục đích tới nơi này.

Nghe được Lạc Vũ nói vậy, hai người Yến Vũ và Yến Linh không khỏi đồng cảm, tuy bọn hắn là người của gia tộc tu tiên nhưng nếu muốn có tài nguyên tu luyện thì phải tự mình mà kiếm lấy không khác gì tán tu là mấy, nếu khác chắc là bọn hắn được gia tộc bảo vệ có chỗ dựa.

Không như tán tu, nay đây mai đó luôn sống trong lo sợ.

- Ha ha, Lạc đạo hữu quả thực nói trúng tâm ý của hai người bọn ta, huynh muội bọn ta cũng tham gia vì viên Trúc Cơ Đan.

Yến Vũ, cười to lên hắn tuy là đệ tử của Yến Gia Bảo nhưng chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, không phải là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, vì thế phải đợi gia tộc cấp phát cho Trúc Cơ Đan mà chỉ 1 viên, hắn cũng không dám chắc chỉ 1 viên thành Trúc Cơ không, thế nên phải chọn bài nhập Thất Phái để kiếm thêm 1 viên.

Do đó mà, hai huynh muội bọn hắn phải bái nhập vào tông môn may ra còn có cơ hội bước tiếp trên con đường tu luyện.

Mắt thấy, Yến Vũ tu sĩ này thoải mái mà cười phá lên chỉ vì mấy câu nói của Lạc Vũ, làm cho hắn có vài phần không hiểu, dù sao cũng là tu sĩ có gia tộc mà lại đi bái nhập vào Thất Phái, chỉ tò mò mà thôi.

- Ca!

Thiếu nữ tên là Yến Linh không nhịn được tiếng cười chói tai của ca ca mình, mà đẩy Yến Vũ một cái.

- Ách.

Yến Vũ, bị muội muội Yến Linh đẩy một cái cũng dừng, lại vẻ mặt có chút xấu hổ, chỉ có thể cười ngượng nói.

- Để Lạc đạo hữu chê cười rồi!

- Không có gì!

Lạc Vũ chỉ khoác tay, xem như là không có chuyện gì xảy ra.

Thấy Lạc Vũ đã buông bỏ cảnh giác với huynh muội bọn hắn, Yên Vũ liền chắp tay nói:

- Xem như mục đích của chúng ta đều là giống nhau, không biết đạo hữu có muốn đi cùng hai huynh muội bọn ta tới Thái Nam Cốc không?

- Cảm ơn lời mời Yến đạo hữu, Lạc mỗ vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết xong, vì lẽ đó…

Lạc Vũ không suy nghĩ nhiều mà dứt khoát nói, chuyện ở Mặc Phủ hắn còn chưa giải quyết xong thì đâu dám bỏ đi cùng hai người này chứ, hơn hết cũng chỉ vừa mới quen mà thôi, hắn không thể không có chút gì đề phòng mà đi theo được, nhỡ có chuyện gì thì sao.



- Ha ha, không cần khách khí, nếu đạo hữu đã có chuyện. Yến mỗ xin phép đi trước, sau này Lạc đạo hữu đến Thái Nam Cốc, có thể đi “Thái Nam khách sạn” Tìm Yến mỗ, đến lúc đó Yến mỗ lại hướng đạo hữu cùng một chỗ lĩnh giáo pháp thuật và tu luyện tâm đắc.

Một bên Yến Vũ nhìn thấy Lạc Vũ từ chối khéo, lập tức nghĩ tới điều gì, liền hướng về Lạc Vũ chắp tay.

Nói xong, Yến Vũ cùng Yến Linh đứng trên lưng của “Song Thủ Vụ” bay lên bầu trời, hướng về mặt khác Gia Nguyên Thành nam phương hướng chạy đi.

Mà Lạc Vũ nhìn lên bầu trời hướng mắt về phía hai người kia rời đi, trong lòng không khỏi có đôi chút hâm mộ, không biết bao giờ thì hắn mới có thể tự do bay lượn trên thiên không đây!

- Cũng nên trở về rồi, chắc Hàn Lập cũng đã tới Gia Nguyên Thành!

Lạc Vũ thu hồi tầm mắt, thân hình bắt đầu di chuyển, chạy về hướng Gia Nguyên Thành, qua lần gặp mặt bất ngờ với hai huynh muội Yến Gia Bảo tu sĩ.

Cũng làm cho Lạc Vũ mở rộng thêm tầm mắt, trước ở Kính Châu toàn tán tu như hắn, vì thế mà hắn không có cảm thấy Tu Tiên giả khác phàm nhân chỗ nào.

Chẳng qua là mạnh mẽ và nhiều thủ đoạn hơn người phàm mà thôi, nếu mà Tu tiên giả tu vi thấp mà không may mắn gặp phải người như Mặc Cư Nhân thì tên đó coi như đen như chó mực.

Nhưng khi thoáng tiếp xúc với Yến gia huynh muội, Lạc Vũ mới cảm nhận như nào mới là tu tiên.



Khu Thành Nam của Gia Nguyên Thành, Lam Châu.

Tại trong Hương Gia tửu lâu, bên trong lúc này đang là giờ ăn trưa cho nên rất đông khách nhân.

Đám tiểu nhị thi nhau chạy đua với tiếng hô của khách nhân, từ lầu một cho đến lầu ba các bàn đều có người ngồi chận kín dùng cơm.

Người đi đường trên đường cái phái ngoài tửu lâu, đều có thể nghe thấy trên tửu lâu phát ra mùi rượu thịt nồng đậm, làm cho người ta thèm thuồng chảy nước miếng, thật là mê người.

Mà trên một cái màn nhìn ra đường tại lầu hai có một thanh niên đang ngồi, trên bàn cũn có chút đồ ăn cũng một bình rượu nổi tiếng "Bách lý hương".

Sau lưng thanh niên này có một gã cự nhân đang đứng, người này không ai khác chính là Hàn Lập vừa ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Sau đợt chia tay với Lạc Vũ ở Thất Huyền Môn, Hàn Lập đã trở về lại nơi hắn từng sinh ra, cũng đã thấy được người nhà và cả muội muội thân yêu của hắn.



Nhưng ngày hắn về, Hàn gia đã thay đổi không còn là cái nhà tranh rách nát nữa, mà là một trang viên rộng lớn nhất trong Hàn Thôn.

Không những thế Hàn Lập trở về đúng vào ngày, muội muội thân yêu của hắn kết hôn, hắn trong lòng không khỏi phức tạp.

Hàn Lập cũng không trực tiếp gặp người nhà của mình, mà hắn đã ẩn vào dòng người đi tới căn nhà cũ nơi tràn ngập kỉ niệm thời bé cho tới khi 10 tuổi bái vào Thất Huyền Môn.

Sau đó hắn để lại cho phụ mẫu, các bình ngọc chứa đan dược đảm bảo một đời không bệnh tật cho phụ mẫu, rồi sau đó rời đi, lần này chính là không có ngày gặp lại.

Trải qua gần một tháng đi đường Hàn Lập cũng đã tới Lam Châu Gia Nguyên Thành, cùng lúc đã thu một tên thuộc hạ tên là Tôn Nhị Cẩu, để hiểu thêm về tình thế ở trong Gia Nguyên Thành.

Hàn Lập đang trong suy nghĩ, nhưng ánh mắt nhìn ra cửa sổ, trong tay vẫn đang cầm một chén rượu nhỏ, thức ăn trên bàn cũng không động đến, bộ dáng cho thấy rất không yên tâm.

Đôi lúc hắn liếc mắt nhìn Mặc phủ cách đó không xa, lại rời ánh mắt nhìn về con đường ở bên dưới lầu, trên mặt không hề biến hóa, lại ngửa đầu, uống cạn chén rượu kia, rồi lại xuất thần nhìn ra bên ngoài lầu.

Những ngón tay của Hàn Lập, không ngừng gõ từng nhịp từng nhịp xuống mặt bàn, hắn đang suy nghĩ không biết Lạc Vũ đã giải quyết xong vấn đề “Noãn Dương Bảo Ngọc” hay chưa.

Thì lúc này, từ dưới cầu thang đi lên tầng hai, xuất hiện một vị thanh niên áo lam cỡ 27 28 tuổi đi lên lầu hai, cũng đưa hắn tới ngồi xuống tại một cái bàn cách Hàn Lập một tấm vách, sau đó vội vàng đi xuống trả lời một vị khách nhân khác.

Thanh niên áo lam này cao lớn ngũ quan đoan chánh, mày rậm mắt to, giữa hai mi có vài phần anh khí.

Sau khi hắn ngồi xuống thì đưa mắt nhìn quanh bốn phía, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Hàn Lập.

Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, Hàn Lập bất ngờ không thôi, kẻ trước mặt này lại làm cho hắn có phần cảm giác thâm thúy.

Nhưng chỉ thế thôi, còn người kia kinh ngạc không thôi, hắn nào ngờ ở nơi phàm nhân như vậy mà cũng gặp được một vị tu tiên giả khác như hắn.

Hàn Lập thì không nhìn tên tu sĩ này nữa, hắn thu hồi lại ánh mắt mình, rồi lại tiếp tục nhìn xuống Mặc Phủ.

Còn vị áo lam tu sĩ này thấy Hàn Lập không có làm hành động gì nữa, thì cũng thu hồi ánh mắt lại.

Lúc này tâm tư của hắn đã bị món ăn mà tiểu nhị bê lên, rồi áo lam tu sĩ sau đó bắt đầu rượu và thức ăn đã đưa lên đầy bàn, rồi bắt đầu ăn uống, hơn nữa đồ ăn hương vị cũng hết sức ngọt ngào, bộ dáng cũng không chú ý đến ai cả.

Rất nhanh tu sĩ áo lam liền ăn xong, hắn lấy ra một cái khăn lau miệng, lấy ra một thỏi bạc, rồi phiêu nhiên rời đi.

Từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn qua chỗ của Hàn Lập cái nào nữa.

Hàn Lập thì cũng không thèm để ý, hắn đã từng nghe Lạc Vũ nói trong giới tu tiên luôn phải đề phòng lẫn nhau, để tránh bị người khác ám toán.

Vì thế mà Hàn Lập cũng không dám tự ý bắt chuyện với tu sĩ xa lạ, ban nãy hắn đã có thi triển ra “Thiên Nhãn Thuật” trên người tu sĩ áo lam kia.

Pháp lực của áo lam tu sĩ cùng đẳng cấp với hắn, nói ra thì là Luyện Khí Tầng 10.

Đúng thế, Hàn Lập đã tới Luyện Khí Tầng 10, trải qua 1 tháng cắn thuốc đi lên, thì cuối cùng hắn đã đạt tới tầng 10.