Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên

Chương 35: Thân Phận của Ngô Kiếm Minh.




Chương 35: Thân Phận của Ngô Kiếm Minh.

Tại một năm trước, Ngô Kiếm Minh này xuất hiện sau đó tự bộc thân phận là đệ tử quan môn của Mặc Cư Nhân, rồi liền bị Nghiêm thị âm thầm điều tra lấy Ngô Kiếm Minh lai lịch.

Đi qua hơn nửa tháng, Ngô Kiếm Minh nằm vùng thân phận, vẫn là bại lộ ở Mặc Phủ người một nhà.

Vị này g·iả m·ạo “Quỷ thủ” Mặc Cư Nhân quan môn đệ tử Ngô Kiếm Minh, kỳ thực là “Độc Bá Sơn Trang” Âu Dương Phi Thiên ái đồ Thất đệ tử.

Mà lần này Âu Dương Phi Thiên phái Ngô Kiếm Minh tới Mặc Phủ, một là thăm dò Mặc Phủ thực lực bây giờ, hai là xem có thể hay không không cần tốn nhiều sức, phá vỡ toàn bộ “Kinh Giao Hội” hoặc là thâu tóm cả “Kinh Giao Hội”.

Tất cả mưu kế lần này, đều là do tên Ngô kiếm Minh này nghĩ ra và nói với Âu Dương Phi Thiên.

Mọi chuyện đều do sắc tâm của hắn làm ra, tại khi đi săn đại hội tổ chức trước đây, hắn tuy không có tham gia, bất quá tại trên khán đài lại nhìn thấy nghiêng nước nghiêng thành Mặc Ngọc Châu.

Về sau, trong đầu của hắn, liền kiểu gì cũng sẽ xuất hiện thân ảnh của Mặc Ngọc Châu.

Dần dà, Ngô Kiếm Minh trong đầu xuất hiện ý tưởng làm giả thân phận đệ tử quan môn của Mặc Cư Nhân, còn cả giả tạo hôn ước ý nghĩ.

Lập tức Ngô Kiếm Minh đã tìm được sư tôn Âu Dương Phi Thiên, sau khi một hồi giải thích, Âu Dương Phi Thiên cũng cảm thấy kế này có thể thực hiện, liền đồng ý Ngô Kiếm Minh ý nghĩ.

Nếu mà thành công, như vậy Âu Dương Phi Thiên không cần tốn nhiều sức, liền có thể thâu tóm toàn bộ “Kinh Giao Hội”.

Còn nếu như thất bại, nhiều nhất chính là thiệt hại một cái đệ tử mà thôi, mặc dù Âu Dương Phi Thiên tương đối sủng ái Thất đệ tử, nhưng là cùng thống nhất Lam Châu đại nghiệp so ra, thời khắc tất yếu vẫn là có thể hy sinh.

Thế nên mới có chuyện ngày hôm nay, mà nàng Mặc Ngọc Châu lại phải giả vờ giả vịt với cái tên Ngô Kiếm Minh này.

Cứ mỗi lần nghĩ tới, kẻ này rất có thể sẽ hủy diệt Mặc Phủ, nàng lại không hể hận đâm hắn một kiếm, nhưng Ngô Kiếm Minh c·hết thì sao chứ, sau đó lại sẽ xuất hiện một cái khác Ngô Nhị Cẩu, Ngô Tam Cẩu ..v...v...

“Ngọc Châu!”

Đang trong suy nghĩ của bản thân, Mặc Ngọc Châu liền bị Ngô Kiếm Minh cắt đứt.



Nàng liền mới hồi thần lại, chỉ nở một nụ cười xinh đẹp nói:

“Ngô công tử, Ngọc Châu thất lễ!”

“Ha ha không có gì, chắc nàng đang c·hết lặng do tài thiện xạ của ta đúng không!”

Ngô kiếm Minh không thèm để ý, hắn lại còn tự luyến khen bản thân.

Mặc Ngọc Châu nghe vậy chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng.

“Ngô công tử, Ngô công tử!!!”

“Ha ha!”

Đám hạ nhân thì không ngừng, hô tên Ngô Kiếm Minh, lại càng làm hắn cười to hơn, đầu thì ngẩng cao lên tận trời.

Ở xa đứng trên một nhánh cây, Lạc Vũ cũng chỉ biết che mặt lắc đầu chả buồn nhìn tên Ngô Kiếm Minh.

Kẻ này, tài thiện xạ thì hạn hẹp mà lại tự tin như vậy, thảo nào bị Hàn Lập diệt sát là đúng!

Sau một hồi cười tự đắc, thì hắn cũng dừng lại, chợt nhìn về hướng con thỏ này, bỗng Ngô Kiếm Minh cảm thấy b·ắn c·hết một con thỏ, có chút bình thường, vậy mà hắn lại đắc ý như vậy.

Có phần hơi khoa trương, thế nên Ngô Kiếm Minh liền bốn phía quan sát tìm kiếm con mồi khác.

Nhưng mà Ngô Kiếm Minh động tác này, để cho Mặc Ngọc Châu trong lòng không khỏi lần nữa chê.

Loại này gật gù đắc ý hạng người, há có thể xứng được với nàng Mặc Ngọc Châu!

Làm một liên tục lưỡng giới đi săn đại hội quán quân, Mặc Ngọc Châu nhắm mắt lại đều có thể bắn g·iết bé thỏ trắng.

Mặc dù Mặc Ngọc Châu đối với kén vợ kén chồng đối tượng yêu cầu không cao lắm, nhưng cũng tuyệt không có khả năng là hạng người như Ngô Kiếm Minh này.



Đang trong lúc Ngô Kiếm Minh tìm con mồi khác, thì Mặc Ngọc Châu đã nhìn thấy con mồi của mình.

Nàng liền thành thục một bộ nắp tên vào cung, sau đó dương cung bắn ra.

Sưu~

Một tiếng, chỉ thấy Mặc Ngọc Châu tiện tay bắn ra, tiếp đó hướng về phía một chỗ lay động lùm cây nhắm ngay.

Ngay sau đó “Sưu” một tiếng, một đầu ẩn núp sói xám, liền bị một tiễn bắn g·iết.

“Đầu này sói xám, sau thịt đùi không tệ, mang về sau đó cho Tứ di nương bồi bổ thân thể!”

Mặc Ngọc Châu nhìn vào, con sói xám đã bị nàng b·ắn c·hết, to bằng con chó béc dê, liền một cái tiêu sái hào phóng tư thế, hướng về phía Mặc Phủ nhân viên đi theo phân phó.

“Là, thưa tiểu thư!”

Mắt thấy được màn này, Ngô Kiếm Minh mặt đỏ không thôi, hắn lúng tùng không biết dấu mặt vào đâu.

Mặc Ngọc Châu bắn g·iết lão sói xám, mà Ngô Kiếm Minh bắn g·iết bé thỏ trắng, cả hai đơn giản không thể so sánh!

Hơn nữa đầu này sói xám đã bị mọi người ở đây trước mắt phát hiện, nhưng chỉ duy nhất một người là Ngô Kiếm Minh cứ thế không có phát hiện.

Nhìn xem nàng chỉ nhẹ nhàng tiêu sái hạ được một con sói xám, mà vẻ mặt đều không thèm đề ý một cái.

Chỉ chừng đó thôi, đã biết được Mặc Ngọc Châu là cao thủ trong việc săn bắn, còn Ngô Kiếm Minh chỉ làm một tiểu bạch mà thôi.

Chứng kiếm được cảnh tượng này, Lạc Vũ âm thầm cười chê, quả thực Mặc Ngọc Châu quá cao tay, nàng dùng tiễn pháp của mình đã biến Ngô Kiếm Minh thành thằng hề trong mắt mọi người.



Trên mặt Ngô Kiếm Minh lúc này vẻ tự đắc dần dần biến thành âm trầm, hắn nào ngờ tiễn pháp của Mặc Ngọc Châu lại cao minh tới vậy.

Hắn phải chứng minh cho nàng biết, Ngô Kiếm Minh này không phải là tên hề, vì thế lập tức Ngô Kiếm Minh chào hỏi vài tên đội săn thú người, cùng Mặc Ngọc Châu tách ra săn thú.

“Ngọc châu, ta xem ở đây cũng không có bao nhiêu con mồi, không bằng chúng ta tách ra đi săn, so một lần săn thú con mồi như thế nào?”

“Ngô...... Ngô công tử có yêu cầu này, Ngọc Châu nhất định thỏa mãn!”

Mặc Ngọc Châu nghe được Ngô Kiếm Minh nói chuyện, trong lòng liền càng thêm ghét bỏ Ngô Kiếm Minh thực sự là một điểm tự mình hiểu lấy cũng không có!

Bất quá bây giờ cũng không phải cùng Ngô Kiếm Minh vạch mặt thời điểm, Mặc Ngọc Châu liền đồng ý Ngô Kiếm Minh cái này ngây thơ yêu cầu.

Hơn nữa chuyển đi săn lần này, cái tên Ngô Kiếm Minh làm thế nào, cũng không sánh bằng nàng cho nên Mặc Ngọc Châu cũng nghĩ xem Ngô Kiếm Minh bêu xấu bộ dáng.

Sau đó Mặc Ngọc Châu cùng Ngô Kiếm Minh tách ra, liền hướng về một phương hướng khác đi săn.

Ở xa xa Lạc Vũ, cũng đã nghe hết cuộc đối thoại hai người Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh.

Thấy không có gì là quá đặc sắc cả, hắn cũng không thể mãi cứ bám theo sau Mặc Ngọc Châu suốt a! Như thế chả khác gì biến thái cả.

Do đó Lạc Vũ, liền tìm kiếm một nơi thích hợp để tu luyện, nhưng hắn vẫn không quên mà ghi nhớ lấy khí tức của Mặc Ngọc Châu, để đề phòng chuyện bất chắc.

Khi Lạc Vũ đã nhớ kĩ khí tức của Mặc Ngọc Châu, hắn liền đạp nhẹ trên những tán cây di chuyển, mà không làm kinh động mọi người ở dưới.

Phải mất vài phút, Lạc Vũ cũng tìm ra một chỗ thích hợp, nơi đây là những tán cây to chắc đan xen vào lấy nhau tạo thì một tổ chim tự nhiên, có thể dung nạp 1 người trưởng thành vào trong đó.

Hơn hết bên ngoài sẽ không thể nhìn được vào trong, thế nên nơi đây hết sức bí mật, đối với người phàm thì thế này quá đủ rồi.

Làm xong mọi thứ, Lạc Vũ bắt đầu nhập định tu hành, trong lúc này hắn vẫn để dư ra hai phần tâm lực, một phần để quan sát lấy Mặc Ngọc Châu tình huống xung quanh, nếu xảy ra chuyện gì hắn còn phản ứng kịp mà cứu giúp.

Phần còn lại để dám thị lấy xung quanh, nếu có dị biến thì hắn sẽ cấp tốc tỉnh lại.

Sau khi nhập định tu hành, cả cơ thể của Lạc Vũ tựa hồ hòa hợp với cả khu rừng nguyên sinh này vậy, tất cả linh khí Mộc Thuộc tính cấp tốc bị hấp thu vào đan điền của hắn.

Trường Xuân Công cũng đang vận chuyển tới mức cực hạn, bỗng sau gần mấy trăm vòng chu thiên, Trường Xuân Công trở lên khác lạ.

Cùng với sự vận chuyển của Ngũ Hành Đồ Án lấy Mộc Thuộc tính làm chủ, không ngừng chuyển hóa Linh Khí thành Pháp Lực.